Hỗ tam nương nhìn thấy sự quẫn bách của Tiểu Cửu, vội tiếp lời nói:
- Tiểu Cửu, ngươi không có việc luyện mắt sao? Lẽ nào mẹ nuôi không biết mắt thần của ngươi lợi hại thế nào sao?
Tiểu Cửu như được đại xá, thở dài một tiếng:
- Mắt không tốt, sao có thể lấy được mỹ nữ như Hoa muội muội chứ?
- Bớt mồm đi.
Hoa Như Ngọc túm lấy quyển sách trên tay Tiểu Cửu, một tay kéo cánh tay Tiểu Cửu, một tay kéo lấy Hỗ tam nương, kéo ra ngoài.
Trần Tiểu Cửu không muốn làm khó Mỵ Nhi, cũng không muốn sớm công khai quan hệ của mình với Hoa muội muội.
Đợi sau khi hội tụ với Hỗ gia trại, Trần Tiểu Cửu lại rời khỏi sơn trại, tới Chu gia.
Chu Mỵ Nhi khuôn mặt u sầu, cũng không biết Tiểu Cửu đi đâu, lúc này, đột nhiên thấy hắn bình an trở về, không khỏi vui vẻ ra mặt, nhào vào lòng hắn, lo lắng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi đi đâu thế? Ta lo quá.
Trần Tiểu Cửu cõi lòng vui sướng, vùi đầu vào tham lam tận hưởng cơ thể đầy hương thơm của Chu Mỵ Nhi, an ủi nói:
- Ta võ công cao cường như vậy, nàng lo cái gì chứ?
- Còn nữa, Hàn Mặc Tuân kia ta tuy không bắt còn sống mang về, nhưng, lão đã bị ta đánh cho tan xương nát thịt rồi, cũng coi như là báo được đại thù cho cha nàng.
- Chết thì tốt rồi.
Chu Mỵ Nhi thở phào một cái, dính sát vào ngực Trần Tiểu Cửu, thể hội được tiếng tim đập của hắn, cảm thấy mãnnguyện nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thật tốt với Mỵ Nhi, tất cả của Chu gia, đều nhờ ngươi mà thay đổi, Mỵ Nhi…, Mỵ Nhi phải báo đáp ngươi thế nào đây?
Tiểu Cửu bị cơ thể mềm mại của Chu Mỵ Nhi cuốn lấy, khiến cho tâm thần ngẩn ngơ.
Hắn nâng cằm Mỵ Nhi lên, tham lam nhìn khuôn mặt tuyết trắng và con ngươi nhu tình của nàng, bỡn cợt cười:
- Mỵ Nhi, nàng muốn báo đáp ta sao? Chậc…, nàng biết ta thích gì…
- Tiểu Cửu, ngươi…
Sóng mắt Mỵ Nhi lan tràn, nhộn nhạo xuân ý, dịu dàng nói:
- Chỉ cần ngươi thích, ta đồng ý.
- Thật sao?
Trần Tiểu Cửu vui mừng quá đỗi, lúc còn đang kinh ngạc, liền thầm nghe thấy tiếng thở dốc của heo mập. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Không tới một lúc, Trư Ngộ Năng liền chạy tới, thở hổn hển nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nghe thấy chưa? Lúc hoàng hôn Thiết Giáp doanh nếm mùi thất bại, đại tướng quân Hoắc Sơn, đã bất hạnh lâm nạn.
- Cái gì?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe được tin này, cũng không còn tâm tư chuyện nhi nữ thường tình với Chu Mỵ Nhi nữa.
Vì hắn biết rõ, Bạch công tử chính là cung thủ dẫn dắt năm trăm người, còn có ba nghìn quân của Thiết Giáp doanh, ở Mộ Bình đốc chiến, nếu Thiết Giáp doanh bất lợi, Bạch công tử cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trần Tiểu Cửu rời khỏi Chu gia, một mình đi tới Cẩm Tú đình, trầm ngâm suy nghĩ.
Ánh trăng thanh tịnh, tất cả mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh.
Thời tiết mát mẻ như vậy, khiến Trần Tiểu Cửu càng thêm lo lắng cho Bạch công tử, nếu Bạch công tử bất hạnh lâm nạn, vậy thì mình không phải là thiếu đi một người bạn trong tâm linh sao?
Đang lúc mơ hồ, một làn gió lạnh thổi qua, một bóng đen khổng lồ, mang theo sát khí, đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Cửu.
Viên Tử Trình như một sát thần, đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
- Tử Trình? Sao ngươi lại tới đây? Ta đang lo cho hai người.
Trần Tiểu Cửu vui mừng quá đỗi, liền chạy lên, mới phát hiện, trên cơ thể Viên Tử Trình đều là vết thương ghê người, trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, trượt sâu một rãnh máu.
Một Viên Tử Trình bình thường rắn rỏi, nói năng thận trọng, vẻ mặt lúc này, lại mệt mỏi nản lòng như vậy.
Thấy Trần Tiểu Cửu nhào tới, Viên Tử Trình đột nhiên quỵ xuống, cầu xin nói:
- Trần công tử, xin công tử cứu lấy Thiếu chủ.
Trần Tiểu Cửu biết Bạch công tử nhất định đã gặp phải hoạn nạn lớn gì. Nếu không Viên Tử Trình sao lại như vậy? Vội thúc giục nói:
- Rút cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi mau nói cho ta.
Viên Tử Trình đứng dậy, buồn bã nói:
- Khi Thiết Giáp doanh và Thiếu chủ tới Mộ Bình, đại thắng liên tiếp, có xu thế tiêu diệt được Oa Khấu.
- Nhưng trong lúc vô cùng khẩn cấp, lương thảo không ngờ bị Oa khấu cướp mất, quân ta cạn lương thực, đành phải nghỉ ngơi chỉnh đốn.
- Lương thảo bị cướp mất?
Trần Tiểu Cửu hai mắt đảo lên, khó hiểu nói:
- Binh mã còn chưa động, lương thảo đi trước, mà con đường vận chuyển lương thảo đã được Hoa công tử hoàn toàn nắm trong tay, sao có thể dễ dàng bị Oa Khấu cướp mất? Trong đó ắt có điều ngạc nhiên.
Viên Tử Trình bi phẫn nói:
- Lương thảo bị cướp, bên trong ắt có gian tế, mà con đường vận chuyển lương thảo chỉ có Tào công công, Tôn Khoa, Chung Bân biết được, những người khác không thể nắm rõ được tình hình.
- Cho nên, ta đang đoán, trong ba người, ắt có gian tế, nhưng ta không xác định ai là gian tế, cũng không dám cầu cứu bọn họ.
Trần Tiểu Cửu trong nháy mắt, đã mơ hồ hiểu được nguyên do bên trong.
Chung Bân phần lớn là trong sạch, còn Tôn Khoa, Tào công công hai người này có phải cấu kết với nhau làm việc xấu hay không, hay có một người là gian tế, còn cần phải chờ khảo chứng.
Trần Tiểu Cửu lại tò mò nói:
- Cho dù đứt đường lương thảo, lẽ nào mặc cho họ chém giết sao? Năm trăm cung thủ, còn có cả binh lính Thiết Giáp doanh, chiến lực cũng không hời hợt, sát khí bừng bừng, có thể tuyệt không nương tay à, sao có thể thất bại thảm hại?
Viên Tử Trình thở dài, buồn bã nói:
- Năm trăm cung thủ, tất cả đều trúng độc, trên thì nôn, dưới thì phát tiết, cả người vô lực, làm sao có thể bắn tên? Chỉ có Thiết Giáp doanh ra sức tử chiến.
- Nhưng trận chiến đêm qua, Hoắc Sơn sơ xuất xuất chiến, muốn xông ra mở đường, lại trúng gian kế của Oa Khấu.
- Hoắc Sơn bất hạnh chết trận, ba nghìn Thiết Giáp doanh cũng bị tổn thất quá nửa, số còn lại không tới nghìn người, còn năm trăm cung thủ, bị Oa Khấu bao vây, đói khổ lạnh lẽo, bệnh nặng giày vò, quả thật là không còn cách xoay chuyển nữa.
Trần Tiểu Cửu nhíu mi, nói:
- Tại sao ngươi không đánh ngất Bạch công tử rồi mang đi, lưu lại Thanh Sơn trại, không sợ không có củi đốt, cửa này, khoe anh hùng gì chứ? Ta vốn tưởng hắn là người thông minh, không ngờ lại là một mãng phu ngu xuẩn.
- Trần công tử, công tử sai rồi.
Viên Tử Trình thấy Trần Tiểu Cửu mắng Bạch công tử, liền phản bác:
- Thiếu chủ nói rồi, chỉ cần có một mình Trần công tử, là có thể ngăn được cả mười nghìn người ngựa của Oa Khấu, Thiếu chủ tuyệt không rời khỏi Mộ Bình, một lòng chờ công tử đích thân tới Mộ Bình, tái ngộ cùng Thiếu chủ.
Ta ngã!
Bạch công tử của ngươi, thế này chẳng phải là thành tâm làm khó ta sao? Vai ta không thể đâm, tay ta không thể chống, làm sao có thể ngăn được một vạn đại quân của Oa Khấu chứ?
Trần Tiểu Cửu chắp tay sau lưng, dưới ánh trăng thanh tịnh, nhíu mi, bước đi thong thả.
Ánh mắt Viên Tử Trình lạnh như băng, gắt gao nhìn trên người Tiểu Cửu, dõi theo bóng bước chân của hắn, càng không ngừng đảo mắt.
Cuối cùng, Trần Tiểu Cửu vỗ tay, kêu lên:
- Kế hoạch hôm nay, đánh cầu cứu Hỗ gia trại, để các huynh đệ Hỗ gia trại đi cứu viện cho Bạch công tử trước.
Viên Tử Trình lắc đầu nói:
- Bọn họ chỉ là một đám cỏ hoang, cũng chỉ có năm trăm người, đâu có thể có bản lĩnh lớn như vậy để ngăn cản Oa Khấu? Đây chẳng khác gì cướp thịt trong miệng cọp?
Trần Tiểu Cửu có thâm ý nói:
- Huynh đệ Hỗ gia trại tuy ít, nhưng lại có tàng long ngọa hổ, có một nữ tướng quân cứng cỏi quả quyết, còn có một vị nữ quân sư tinh thông binh pháp, còn có một đại tài dùng độc y thuật thần thông, ba người này, lo gì không tiêu diệt được Oa Khấu?
Viên Tử Trình vui mừng:
- Nếu như vậy, còn không mau đi hành động đi?
Trần Tiểu Cửu cười lắc đầu nói:
- Vậy cũng không được, lương thảo của chúng ta bị cướp, nói rõ trong ba người Tôn Khoa, Tào công công, còn có cả Chung Bân, ắt có gian tế, phải làm rõ ai là gian tế, diệt trừ rồi, mới không để lộ tin tức, nếu không, chẳng phải là bị Oa Khấu biết hết sao?
Viên Tử Trình liên tục gật đầu.
Trần Tiểu Cửu liền ngay lập tức viết một lá thư, để Viên Tử Trình mang lên núi:
- Ông tới sơn trại, đưa thư, Hoa Như Ngọc sẽ đích thân tiếp ông, trên núi có một cao thủ dùng độc, ông nói rõ tình trạng trúng độc của các cung thủ cho nàng ta nghe, nàng ta nhất định sẽ nghĩ ra cách giải độc, các quầy thuốc của Hàng Châu đều là ta mở, cần có ắt có, cần thuốc gì, chỉ cần lấy trong quầy thuốc của ta là được.
Viên Tử Trình nghe vậy, liên tục gật đầu, nhanh chóng rời khỏi, mới quay đầu nói:
- Trần công tử, công tử muốn làm gì?
Trần Tiểu Cửu thần bí nói:
- Ta muốn bắt trộm.
Nửa đêm, phủ đệ của Tôn Khoa, một màn đêm đen kịt.
Trần Tiểu Cửu lặng lẽ trốn trên nóc nhà, bên trong bóng đêm tịch liêu, kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của kẻ bí mật.
Trải qua vụ bến tàu Long Đại lần trước, và những việc thần bí liên quan tới đồ đệ của Ma Vương, trong lòng Trần Tiểu Cửu đã có thể khẳng định, giữa Tôn Khoa và Oa Khấu nhất định có những giao dịch gì đó không để cho người ngoài biết được.
Vào thời khắc quan trọng, Ma Vương bị trọng thương lẽ nào không cử người tới liên hệ với Tôn Khoa?
Thời gian không phụ lòng người, đang lúc buồn ngủ, Tiểu Cửu gần như sắp bỏ cuộc, một bóng dáng linh hoạt, đột nhiên xuất hiện trong sân phủ đệ Tôn Khoa.
Cái thân hình thon thả tinh tế, rất giống Y Đằng Tuyết Tử.
Lúc này, Trần Tiểu Cửu cũng rất khẳng định, người này nhất định là Ma Vương đích thân tới.
Thấy Ma Vương vào phòng Tôn Khoa, Trần Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng, nghiêng tai lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.
Chỉ nghe thấy Tôn Khoa nằng nề hỏi:
- Hàn Mặc Tuân bị ngươi mang đi đâu rồi?
Ma Vương nói:
- Ông yên tâm, y đã chết rồi.
Tôn Khoa thở phào một cái:
- Chết rồi thì tốt! Như vậy ta yên tâm rồi! Chỉ là, tên Trần Tiểu Cửu còn sống, hắn chưa chết, ta luôn lo lắng.
Ma Vương lạnh lùng nói:
- Nhưng Tào công công không muốn giết hắn, hình như có gì khó nói.
Tôn Khoa khó xử nói:
- Được! Vậy đợi Tào công công ra quyết định rồi sẽ ra tay.
Trầm mặc một lát, Tôn Khoa mới nói:
- Thế nào? Con đường lương thảo Tào công công cung cấp cho ngươi chính xác không? Các ngươi cướp lương thảo của đại quân Yến quốc, nhất định có thể ổn thỏa mọi việc được, thành Hàng Châu bây giờ đã truyền tin Thiết Giáp doanh đại bại, huống hồ chủ soái Hoắc Sơn của Thiết Giáp doanh đã chết trận.
Ma Vương dịu dàng nói:
- Ông yên tâm, trong năm ngày, quân ta tất nhiên tiêu diệt được Thiết Giáp doanh và những cung thủ thần bí, quỷ dị kia, đem thế lực của Hàng Châu lại một lần nữa nằm trong tay Tào công công, đến khi đó Chung Bân cũng phải lấy lấy cái chết đền tội, ông lúc đó sẽ lên như diều gặp gió.
Tôn Khoa phát ra nụ cười âm hiểm:
- Các ngươi cũng cứ yên tâm, chỉ cần ta và Tào công công nắm giữ được thế lực, nhất định sẽ giữ lại cho các ngươi một chỗ, ta có thể đại diện cho Tào công công bảo đảm với các ngươi, ba thành gần Mộ Bình, đều là của các ngươi, quyết không đổi ý.
Ma Vương cười quyến rũ, rồi thở dài:
- Ta đôi khi nghĩ không hiểu, các ngươi đều là người Đại Yến, sao có thể vì thế lực mà đấu đá với đồng bào của mình chứ?
Tôn Khoa cười lạnh nói:
- Các ngươi mãi mãi cũng sẽ không hiểu được.
Ma Vương dịu dàng nói:
- Ta có gì không hiểu? Ông, Tào công công chẳng qua là cấu kết với Định Nam vương, vào lúc thỏa đáng, sẽ khởi binh làm phản lại Đại Yến.
Tôn Khoa dừng một chút, không trả lời câu hỏi của Ma Vương.
Ma Vương cười lạnh một tiếng, lại nói:
- Nhớ lấy, quân ta ta cũng chặt đường lương thảo, lập tức sai Thạch gia mang đến cho quân ta một ít, hậu quả các ngươi tự gánh lấy.
Nói xong, lại nhảy lên biến mất khỏi Tôn phủ, biến mất dưới ánh trăng lờ mờ.