Trong đầu Trần Tiểu Cửu mơ màng, lại nghe thấy người con gái trong rừng rậm phát ra một tiếng cười thê lương, càng tăng thêm ảo giác của hắn, trong đầu óc đều là đầu trâu mặt ngựa, hình ảnh của yêu ma quỷ quái và âm thanh của quỷ khóc sói rú.
Đột nhiên, đầu ngón tay chỉ phát ra ánh sáng xanh mượt, dưới ánh trăng thanh tĩnh, hiện ra sự quỷ dị, xán lạn.
Ánh sáng xanh kia giống như là một tia cam tuyền, làm dịu đi đầu óc của Trần Tiểu Cửu, ảo giác hỗn loạn dần biến mất, đôi mắt trở nên xanh như nước, trong đầu lại khôi phục lại sự thanh thản.
Trần Tiểu Cửu biết mình vừa mới trúng ma đạo.
Trong lòng hắn nảy sinh cái ác, đoán mình có khả năng lại gặp một bà đồng, phần lớn còn là người quốc đảo, bà đồng cấp cao.
Trần Tiểu Cửu tuy khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng muốn bắt được người đàn bà quỷ quái này, là điều không thể, kết quả là, hắn tiếp tục giả thần giả quỷ lăn lộn, ngụy trang các kiểu kêu rên, các loại đau đớn.
Bóng trắng trong rừng nghe thấy tiêng kêu thảm thiết của Tiểu Cửu, trong lòng rất mừng, trên mặt tuy che một lớp vải đen, nhưng trong mắt lại lộ ra tà khí ghê người.
Ả từ từ bay lên không trung, đứng phiêu diêu trên ngọn cây, thấy Trần Tiểu Cửu lăn lộn dưới đất, giống như đã thể nghiệm được sự khủng bố của ác quỷ! Ả phát ra tiếng thét đắc ý chói tai.
Ném bảo kiếm trong tay xuống, hai tay giãn ra, mười ngón chụm lại, vồ về phía đầu của hắn.
Chỉ cần vồ lên một chút như vậy, Trần Tiểu Cửu liền chấm dứt sự đau đớn, từ biệt thế giới này.
Trần Tiểu Cửu híp hờ mắt, thấy dáng người yểu điệu của bóng trắng đang xông về phía mình, chỉ là dáng người đó vô cùng quen thuộc với mình, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Bóng trắng bay tới rất nhanh, mang theo yêu khí trong chớp mắt bay đến.
Năm ngón tay chụm lại, vồ tới.
Trần Tiểu Cửu không hề nhúc nhích, hắn đang đợi, đợi thời cơ cuối cùng để gây khó dễ.
Cuối cùng, khi ngón tay của cái bóng trắng kia chỉ còn cách đầu của Tiểu Cửu có chừng ba tấc, khi đầu của Tiểu Cửu cảm nhận sâu sắc được âm khí trong bàn tay của bóng trắng, hắn mới hành động.
Động tác trong nháy mắt kia, giống như là ánh trăng phát tán ra ngàn dặm.
Hai tay bóng trắng vồ vào không trung, cắm vào trong tảng đá.
Trần Tiểu Cửu đâu thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, Hiên Viên kiếm vụt trên không trung xuất hiện những đường cong vô biên, mang theo thanh huyền sáng lạn, tàn ác, quyết tuyệt đâm ra.
Hai tay của bóng trắng cắm vào trong tảng đá, còn chưa kịp rút ra, mà kiếm khí của Tiểu Cửu đã đâm tới ngực của ả.
Bóng trắng thấy trốn tránh cũng vô vọng, đối mặt với thanh mang đoạt mệnh, ả cười quyến rũ, thổi ra một hơi, thổi tan tấm vải lụa đen che mạt, lộ ra một gương mặt vô cùng kiều diễm.
Còn nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Tiểu Cửu, ngươi muốn giết ta sao?
Giọng nói mềm mại, như mộng như ảo.
- Tuyết Tử tiểu thư? Không ngờ là Tuyết Tử tiểu thư?
Trần Tiểu Cửu nhất thời nghĩ không ra mưu mẹo trong đó, hắn làm sao cũng không thể lấy mạng của Tuyết Tử. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Trần Tiểu Cửu miễn cưỡng thu kiếm lại.
Lực quay trở lại hướng về lục phủ ngũ tạng của Trần Tiểu Cửu, khiến toàn thân hắn rung mạnh, khóe miệng đã trào ra một giọt máu tươi.
Lập tức Trần Tiểu Cửu thu hồi kiếm khí trong nháy mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đôi tay mềm mại của Tuyết Tử rút ra khỏi tảng đá, không chút nể tình đánh về phía tim Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu đâu ngờ Tuyết Tử tại sao lại phải lấy mạng mình, sức mạnh cắn trả lại thực sự dũng mãnh, toàn thân Trần Tiểu Cửu run lên, đối mặt với một chưởng trí mạng của Tuyết Tử, Tiểu Cửu chỉ có thể cố gắng lắc mình qua bên cạnh.
ầm…
Một đòn nghiêm trọng, vừa xinh đánh vào ngực phải của Trần Tiểu Cửu.
Phù…
Một ngụm máu tươi lại phun ra.
Cơ thể mạnh mẽ của hắn xuất một đường cong thê lương trên không trung, ngã xuống một tảng đá cách đó mười thước, máu tươi nhuộm đẫm cả tảng đá, dưới ánh trăng thanh u vô cùng quỷ dị.
Khí huyết trong ngực của Trần Tiểu Cửu nổi lên cuồn cuộn, khẽ giãy dụa, cũng không thể.
Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, không cam lòng nói:
- Tuyết Tử? Nàng…sao nàng lại muốn giết ta?
- Tại sao, ha ha..., bởi vì ta thích.
Nụ cười sắc bén của Tuyết Tử, giống như có vô số âm hồn bay xung quanh dưới ánh trăng âm u dày đặc.
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng cười sắc bén đó, hoàn toàn trái ngược với sự xinh đẹp quyến rũ ngày thường của Tuyết Tử, không một chút nào tương tự, trong đầu không khỏi có sự khả nghi.
Lại nghĩ đêm nay Tuyết Tử rõ ràng là còn cùng mình lén lút vuốt ve, lúc tình nồng, uống nhiều rượu, đã buồn ngủ, lúc này phần lớn là đang trong giấc mộng, làm sao còn có thể có khả năng giết người.
Như vậy, người này là ai?
Trong đầu Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên bừng sáng, nhíu mi thêm một chút giọt máu nơi khóe miệng, từng chữ nói:
- Ngươi….ngươi không phải Tuyết Tử, ngươi là Ma Vương, ngươi là Ma Vương quái đản.
- Ha ha...ngươi làm sao biết được?
Ả trả lời như vậy, đồng nghĩa với việc thừa nhận thân phận của mình.
Nụ cười quỷ dị của Ma Vương, càng tăng thêm sự quỷ dị trên khuôn mặt kiều diễm của ả:
- Khó trách ngươi còn có thể nhận ra thân phận của ta, ngươi nói đi, có phải là do con tiện nhân Y Đằng Tuyết Tử kia nói với ngươi không?
- Ngươi quả thật là Ma Vương!
Trong lòng Trần Tiểu Cửu rất tuyệt vọng, không ngờ mình thông minh cả đời, liền nói với Ma Vương:
- Ngươi thật đúng là tiện nhân, đang êm đẹp tại sao phải mạo danh Tuyết Tử? Ngươi cho dù sinh ra kiều diễm như ngọc, lại có trái tim rắn độc, khiến người ta chán ghét.
- Ha ha…Ta không giả làm Tuyết Tử, làm sao có thể lừa được ngươi chứ?
Ma Vương càng cười đắc ý hơn:
- Vốn dĩ ta đã bị ngươi giết chết rồi, chỉ là gỡ tấm lụa đen ra, giả làm khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Tuyết Tử, còn nước còn tát, không ngờ ngươi liền tin là thật, thủ hạ lưu tình.
- Xem ra, tình cảm giữa ngươi và con tiện nhân kia rất sâu nặng, bằng không, ngươi sao có thể rơi vào tình cảnh thê thảm này chứ?
Trần Tiểu Cửu không cam lòng chết như vậy, nhưng cơ thể yếu ớt không chút sức lực.
Hắn thay đổi chiến thuật kéo dài thời gian, hừ một tiếng nói:
- Ngươi nói, sao ngươi lại phải cứu Hàn Mặc Tuân? Một lão già họm hẹm như lão, có quan hệ gì với ngươi, lẽ nào ngươi yêu lão rồi? Ngươi là tình nhân của lão? Ha ha…
- Ngươi…ngươi ăn nói hồ đồ.
Gương mặt xinh đẹp của Ma Vương bỗng trở nên dữ tợn,
- Nếu không phải bên trên có người, ai có thể cứu lão chứ? Nhưng, có thể giết được ngươi, cứu lão hay không, cũng không quan trọng nữa rồi…
- Ta có thù với ngươi?
Tiểu Cửu thấy Ma Vương càng ngày càng tiến gần, lại nghĩ ra câu hỏi, kéo dài thời gian, muốn hồi phục lại chút công lực, chạy vào trong rừng rậm.
Ma Vương hừ lạnh nói:
- Lẽ nào ngươi đã quên? Trên bến tàu Long Đại, ngươi đã giết đồ đệ của ta? Ha ha…, đó lại là đồ đệ mà ta yêu quý nhất, không ngờ bị ngươi một kiếm giết chết.
Thấy Trần Tiểu Cửu tuy máu tươi đầy người, nhưng khuôn mặt vẫn tuấn tú, ả liếm môi khô, cười nói:
- Nhưng, thấy ngươi cũng đẹp trai như vậy, ta thật có chút không nỡ giết ngươi, nếu ngươi và Y Đằng Tuyết Tử không có gian tình, ta thật có thể sẽ giữ lại mạng cho ngươi, để ngươi làm diện thủ của ta, cả đời đi theo hầu hạ ta.
- Đáng tiếc, lại là tình lang của con tiện nhân Y Đằng Tuyết Tử kia, ta đành phải thất vọng lấy mạng của ngươi.
Trần Tiểu Cửu vẫn muốn kéo dài thời gian, hắn cảm thấy mình đã có chút khí lực, chỉ cần kéo dài thêm nửa khắc nữa là được, ngượng ngùng cười nói:
- Diện thủ là thứ gì? Thú vị không? Nếu ngươi thích, ta có thể thử xem.
- Ha ha…không cần nữa, đồ phế thải của Tuyết Tử, ai thèm thích chứ?
Ma Vương đột nhiên vọt thân lên, hét lớn:
- Ngươi đang muốn kéo dài thời gian, lẽ nào ta nhìn không ra sao? Ha ha…, nếu Tuyết Tử biết ta giết chết ngươi, có phải sẽ khóc tới lúc chết không? Hừ…Chịu chết đi.
Khuôn mặt kiều mị của Ma Vương, tách ra khỏi nụ cười quỷ dị, dáng người mơ hồ như xông tới, đâm thẳng vào ngực Trần Tiểu Cửu.
Trong nháy mắt Trần Tiểu Cửu thấy tuyệt vọng, trong đầu óc chỉ hiện lên một đám dung nhan xinh đẹp.
Song Nhi, Đan Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường muội muội, Hỗ tam nương, Tiểu thư đồng, Y Đằng Tuyết Tử, Tiểu Cửu thân yêu thực sự phải nói lời tạm biệt với các nàng rồi
Nhưng, Tiểu Cửu ta không cam lòng, ngoài Nguyệt Thần, Hoa muội muội, ta còn chưa điên loan đảo phượng với các nàng, ta thật buồn quá.
Khi Trần Tiểu Cửu đang nghĩ tới ý dâm, chợt nghe thấy một tiếng kêu khẽ hoàn toàn bất đồng, ba bóng dáng sinh đẹp đánh về phía Ma Vương, cùng nhau chiến đấu.
Trần Tiểu Cửu mở mắt nhìn, lần đầu tiên kích động tới nước mắt chảy ra.
Bởi vì, ba bóng dáng hoa mỹ kia lần lượt là Hỗ tam nương, Hoa Như Ngọc, Độc Hoàng.
Có sự bảo vệ của ba người này, tính mạng của Trần Tiểu Cửu ta không còn gì đáng lo nữa, ha ha…, các lão bà, ta thật cảm ơn các nàng, thật muốn hôn các nàng, Độc Hoàng, nàng không phải vợ của ta, ta sẽ không hôn nàng.
Ma Vương đâu ngờ đột nhiên lại có ba nữ cao thủ võ công cao cường đánh tới, hơn nữa cả ba đều đẹp như tiên nữ, không kém mình bao nhiêu.
Trong lòng ả vô cùng hối hận, nghĩ vừa rồi một chưởng giết chết Trần Tiểu Cửu, thì đâu có phiền phức nhiều thế này? Chỉ là, thuốc hối hận trong thiên hạ cũng không đâu có bán.
Ma Vương muốn dùng tà âm, mê hoặc ba người, nhưng ba người căn bản không cho ả một cơ hội nào, từng chiêu xuất ra tàn nhẫn, một chút sơ sẩy, tất sẽ chết oan,.
Bốn người chiến đấu rất lâu, Ma Vương dần đần rơi vào thế hạ phong, cuối cùng không có chút lực hoàn thủ.
Hỗ tam nương nhếch môi đỏ mọng, trong lòng lo lắng, một lòng muốn giết chết Ma Vương, nhân cơ hội Ma Vương thân pháp hơi chậm, một chưởng đánh về phía sườn của ả.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết "khanh khách", cơ thể kiều diễm của Ma Vương bay ra, ngã xuống đất.
Khinh công của Độc Hoàng cao nhất, như một làn khói nhẹ bay tới trước mặt Ma Vương, muốn xuất một chiêu trí mạng với Ma Vương.
Ma Vương đảo mắt, la lớn:
- Trên người Trần Tiểu Cửu đã trúng độc, nếu chậm một khắc, mạng khó giữ.
Độc Hoàng là cao thủ dùng độc, trong lòng nhung nhớ Tiểu Cửu, cũng bất chấp đánh chết Ma Vương, xoay người bay tới bên cạnh Trần Tiểu Cửu, xem xét vết thương.
Hoa Như Ngọc, Hỗ tam nương thấy Độc Hoàng chăm sóc Trần Tiểu Cửu, cuối cùng cũng thả lỏng, nhằm Ma Vương thẳng tiến.
Ma Vương cười lên mấy tiếng, lấy ra một quả đạn khói, lắc trước người.
Phù…
Một màn khói bao quanh.
Hỗ tam nương, Hoa muội muội không dám tiến lên, cảnh giác nhìn bốn phía, đợi làn khói tan đi, thì đã không thấy bóng dáng của Ma Vương đâu nữa, trong lòng tức giận, nhưng không thể phát tiết ra được.
Hai người nhìn nhau, mới không cam lòng chạy tới chỗ Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu vốn mê man, đầu óc quay cuồng, Độc Hoàng chạy tới trước người, nhớ hắn là người trúng độc, lòng nóng như lửa đốt, vội chạy tới kiểm tra cổ tay của Tiểu Cửu, liền biết Ma Vương là đang nói dối.
Độc Hoàng yên tâm, cảm thấy Trần Tiểu Cửu hô hấp rất đều, ấn huyệt nhân trung của Trần Tiểu Cửu, liền đánh thức hắn.
Tiểu Cửu rất lâu không hề có phản ứng.
Hai má xinh đẹp của Độc Hoàng đỏ ửng lên, thế nào mới là tốt?
Ôm Trần Tiểu Cửu vào, hé đôi môi đỏ mọng, muốn cạy miệng Trần Tiểu Cửu, chịu đựng sự ngượng ngùng, thổi dưỡng khí vào cho hắn.
Hoa Như Ngọc lập tức chạy tới, kéo Độc Hoàng sang một bên, hừ nói:
- Còn hô hấp miệng với miệng sao? Ngươi xem ta đây.
Một kiếm rùng mình vung lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nổi lên sự hờn dỗi của tình nhân, lấy ra cái roi quất về phía Trần Tiểu Cửu, nũng nịu quát:
- Tiểu Cửu thối, xem ngươi giả chết.