Hàn Mặc Tuân nghe vậy, cười lớn, trong mắt hiện lên một tia lửa mãnh liệt,
- Trần Tiểu Cửu, ngươi quả thật là biết quan sát tỉ mỉ.
- Không thể không nói, tuy là một tay ngươi phá hỏng việc tốt, nhưng Hàn Mặc Tuân ta hơn nửa đời người ngụy trang, người ta khâm phục nhất trong lòng, không ngờ lại là thằng nhóc con mặt còn búng sữa, ta…ta thật hận.
Trư Ngộ Năng, Chu Mỵ Nhi đối với suy luận của Trần Tiểu Cửu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đều nhìn về phía hắn.
Trần Tiểu Cửu khẽ nhăn mũi, nói với Hàn Mặc Tuân:
- Những gì nên nói ta đã nói hết rồi, bây giờ, đến lượt ngươi nói ra tất cả những bí mật trong lòng cho chúng ta nghe?
- Nói, tại sao ngươi lại nói, Chu gia có ân với ta, tại sao nói Chu Hoa phụ ngươi?
Vẻ mặt Khổng Nghi Tần thâm trầm, cũng tiếp lời nói:
- Còn nữa, tại sao ngươi lại hận ta?
Hàn Mặc Tuân khô cạn cổ họng, nói không ra lời.
Trần Tiểu Cửu bảo Hắc Sơn mang lên một ít nước lạnh, Hàn Mặc Tuân uống vào, rồi quẳng bát xuống đất vỡ tan tành, buồn bã nói:
- Chuyện cũ nghĩ lại mà ghê, nhớ tới lại khiến người ta đau lòng.
Hàn Mặc Tuân cười ngây ngô, nói với Khổng Nghi Tần:
- Lão Khổng, nhớ năm đó, ta, Chu Hoa, và ông, ba người chúng ta khi còn trẻ, phong nhã hào hoa, nhiệt tình sôi nổi! Một thời tuấn kiệt, Giang Nam vô số tài tử, không có ai là không sinh lòng kính nể với ba chúng ta.
Khổng Nghi Tần nghe thấy Hàn Mặc Tuân nhắc tới chuyện năm đó, thở dài một tiếng nói:
- Quả thật như vậy, năm đó, ông rất điềm đạm, ta phong lưu đa tình, Chu Hoa lại đặc biệt am hiểu kinh doanh, hai người chúng ta tuy không chơi được cùng nhau, nhưng lại có giao tình tốt với Chu Hoa.
Hàn Mặc Tuân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hừ, đó là ta với ông tính tình không hòa hợp, nhưng ta không có ý lạnh nhạt với ông.
- Năm đó, Chu Hoa tuy có phần tài danh, nhưng tư tưởng phản nghịch, không được người của Chu gia chào đón, thậm chí còn bị Chu gia xua đuổi, nghèo túng không nơi nương tựa, Hàn Mặc Tuân ta tuy gia cảnh bình thường, nhưng cũng rất nể tình thu nhận Chu Hoa, ngày đêm cùng bàn, Khổng Nghi Tần, ta nói có sai không?
Trần Tiểu Cửu, Trư Ngộ Năng, Mỵ Nhi nghe tới đây, ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ Hàn Mặc Tuân, Khổng Nghi Tần, Chu Hoa lúc còn trẻ lại có những việc thế này, ngay cả mẫu thân mình hình như cũng chưa từng nói qua.
Ánh mắt mọi người lại không khỏi tập trung vào Khổng Nghi Tần.
Khổng Nghi Tần gật đầu rất mạnh, nói:
- Lời này không sai, ông nói như vậy, ông thật sự có ân với Chu Hoa.
Hàn Mặc Tuân cười lạnh nói:
- Ngay cả Khổng Nghi Tần ngươi tính tình phong lưu, chơi gái không cần bạc, cũng từng giơ tay với ta, ta tuy tính tình khác ngươi, cũng từng trợ giúp cho ngươi, đúng không?
Khổng Nghi Tần nghĩ tới chuyện cũ, cũng không khỏi cười thành tiếng:
- Số bạc đó là để đổi lấy bức họa, bức họa đó còn đáng giá hơn số bạc của ngươi nhiều.
- Ha ha…Khổng Nghi Tần, năm đó khi ngươi chưa thành danh, bức tranh chữ đó của ngươi có thể đáng mấy đồng chứ?
Hàn Mặc Tuân làm càn hỏi.
Khổng Nghi Tần ngơ ngác, buồn bã nói:
- Nếu nói như vậy, ngươi thật sự có ân với ta và Chu Hoa.
- Được, ngươi thừa nhận ta có ân với hai ngươi là được rồi.
Hàn Mặc Tuân đột nhiên trợn trừng mắt, hô lớn:
- Nhưng Chu Hoa và ngươi, tại sao lại phụ ta? Tại sao lại lấy oán báo ân với ta?
Thấy ánh mắt hoang mang khó hiểu của Khổng Nghi Tần, Trần Tiểu Cửu tò mò ép hỏi Hàn Mặc Tuân:
- Ngươi nói, Chu Hoa và Khổng lão ca có lỗi gì với ngươi?
Hàn Mặc Tuân chỉ vào linh vị của Chu Hoa, còn nói với Khổng Nghi Tần:
- Hai người các ngươi có mối hận đoạt vợ của ta.
- Mối hận đoạt vợ?
Trần Tiểu Cửu bỗng há hốc miệng, liếc nhìn Chu Mỵ Nhi, Khổng Nghi Tần, mới tỉnh táo lại, nói với Hàn Mặc Tuân:
- Ngươi nói, ngươi, ngươi thích Chu lão phu nhân?
- Sai!
Hàn Mặc Tuân nhắm mắt, trong mắt chảy xuống một giọt máu, thở dài nói:
- Người ta yêu là Vãn Tình.
Nhưng, mọi người đều biết, tên thật của Chu lão phu nhân là Vãn Tình.
Cho tới lúc này, tất cả mọi người cuối cùng cũng đã hiểu được nguyên nhân sơ bộ về sự phẫn hận của Hàn Mặc Tuân với Chu Hoa, Chu Mỵ Nhi cắn răng:
- Cẩu tặc, cha mẹ ta vô cùng ân ái, có liên quan gì tới ngươi chứ? Nhất định là tự ngươi đa tình.
- Ha ha...Tự ta đa tình!
Hàn Mặc Tuân cười lớn, mới thở dài nói:
- Năm đó, tất cả mọi người đều hào hoa phong nhã, cha ngươi chưa lập gia thất, Vãn Tình chưa gả cho ai, tại sao ta lại không thể yêu Vãn Tình ?
- Điều này….
Chu Mỵ Nhi lập tức á khẩu không trả lời.
Chỉ nghe Hàn Mặc Tuân dường như đang nhớ lại chuyện cũ năm đó, trên mặt lại nổi lên một ý cười như kỳ tích:
- Năm đó, ta yêu Vãn Tình, nhưng tính tình thẳng thắn, lại coi trọng thể diện, chỉ là yêu trong thầm lặng, không hề bày tỏ, nhưng…
Hàn Mặc Tuân nói tới đây, bỗng trở nên nghiến răng nghiến lợi:
- Nhưng Vãn Tình lại yêu Chu Hoa, tất cả tâm tư đều đặt trên người Chu Hoa, bỏ qua tất cả sự ngưỡng mộ của người khác với Vãn Tình, mà buồn cười hơn là, tên khốn kiếp Chu Hoa kia lại thích một tên thổ phỉ, không có chút tình cảm nào với mẫu thân ngươi, đây có phải là chuyện đáng cười nhất thiên hạ không? Ha ha.
Mọi người đại khái đã hiểu được câu chuyện khúc chiết trong đó, nghĩ người đáng hận ắt có chỗ đáng thương, nhất thời cũng nảy sinh chút thông cảm với Hàn Mặc Tuân.
Hàn Mặc Tuân lại cười âm trầm:
- Nhưng ta không cần sự đồng tình của các ngươi, ta vẫn giấu kĩ bí mật này trong tận đáy lòng, ảo tưởng Chu Hoa cuối cùng sẽ thành đôi với cô nàng thổ phỉ kia, Vãn Tình nếu theo đuổi không có kết quả, nhất định sẽ chú ý tới ta, nhưng ta đã nhầm, ta mười phần sai rồi.
Hàn Mặc Tuân cười rất bi thương:
- Không ngờ tên Chu Hoa này là một tên mặt người dạ thú, lòng tham vô đáy, tuy không yêu Vãn Tình, nhưng lại âm thầm làm cái việc vợ chồng mới có thể làm với Vãn Tình.
Hả?
Cho tới lúc này, Chu Mỵ Nhi mới hiểu được một số việc năm đó giữa cha và mẹ nàng.
Hàn Mặc Tuân khóc nước mắt chảy đầy mặt, lại nức nở nói:
- Cho dù như vậy, ta vẫn không hết hy vọng với Vãn Tình, cũng không chê Vãn Tình đã mất đi tấm thân trinh nữ.
- Chỉ hi vọng Chu Hoa nếu không yêu Vãn Tình, thì nên rời xa Vãn Tình, ta cũng cố lấy hết dũng khí, mở rộng tấm lòng, nói rõ với Vãn Tình tấm lòng ta. Nhưng…việc khiến ta không thể ngờ tới đã xảy ra.
- Tên khốn kiếp Chu Hoa này, tuy không yêu Vãn Tình, nhưng lại cố tình khư khư cưới Vãn Tình, thử hỏi, có thằng đàn ông nào chịu đựng được việc này chứ? Đây có tính là cướp người yêu không? Càng huống hồ tên súc sinh Chu Hoa này tuy sống cùng Vãn Tình, không ngờ lại giấu diếm Vãn Tình, qua lại với ả thổ phỉ kia..
Cho tới lúc này, mọi người cuối cùng cũng hiểu được chân tướng của sự việc.
Trần Tiểu Cửu lắc đầu nói:
- Hàn Mặc Tuân, tuy ngươi đáng thương, nhưng cũng thực sự đáng hận, chàng hữu tình, thiếp hữu ý, từ đầu tới cuối, ngươi cũng chỉ là một người khách qua đường nhát gan, những việc này có liên quan gì tới ngươi chứ? Nam tử hán, cầm lên được, thì phải đặt xuống được?
- Ha ha…Trần Tiểu Cửu, ngươi nói thật dễ dàng.
Hàn Mặc Tuân chợt chỉ vào Chu Mỵ Nhi, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Bây giờ nếu Chu Mỵ Nhi bị một thằng đàn ông khác đui mù đoạt đi, ngươi sẽ thờ ơ sao? Ngươi nhất định sẽ còn làm quyết tuyệt hơn ta, giết cho vui chứ?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy ngẩn ra, chỉ một câu nói này, đã khiến Trần Tiểu Cửu nói không ra lời! Hắn biết rõ, một khi xảy ra chuyện như vậy, e là mình còn điên cuồng hơn Hàn Mặc Tuân gấp trăm lần.
Hàn Mặc Tuân lảo đảo đứng dậy, ôm người đi tới trước linh vị của Chu Hoa, tức giận nói:
- Ta hận Chu Hoa, hận hắn lấy oán báo ân với ta, hận hắn cướp đi người ta yêu chân thành, hận hắn chân đạp hai thuyền, cho nên… cho nên ta quyết định giết hắn, để báo thù cho ta, để hả giận cho ta! Nhưng, cuối cùng ta còn chưa hạ quyết tâm, một tia khiếp đảm trong lòng thư sinh khiến ta cuối cùng đã không có hành động giết người.
- Cho đến khi…Định Nam Vương được Hoa Vô Ý nguyên soái phong làm quân tiên phong, phụng mệnh nam chinh và đi tới Hàng Châu thu thập lương thảo. Còn Chu Hoa năm đó lại có lòng muốn xuất lực, thu thập rất nhiều lương thực, thông qua Tôn Khoa của Hàng Châu, hiến cho Định Nam Vương. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Nhưng, lại không ngờ Định Nam Vương không hiểu tại sao, thấy Tôn Khoa cống nhiều lương thảo như vậy, ngược lại nổi trận lôi đình, còn thầm truyền ra tin sát hại Chu Hoa, liền thông qua Tôn Khoa thu mua ta, cho ta thanh danh, để ta thừa dịp giết chết Chu Hoa, sự phẫn hận bao năm, lại thêm sự hấp dẫn về thanh danh, cuối cùng khiến ta kiên định ý định giết chết Chu Hoa.
Đám người Trần Tiểu Cửu nghẽ được cái tin chấn động lòng người này, đều không ngờ, còn có việc của Tôn Khoa.
Lại nghe Hàn Mặc Tuân nói:
- Cuối cùng, vào một đêm trăng sáng, Chu Hoa uống tới say mèm, ta sớm đã lén chốn dưới gầm giường của hắn, thấy dung nhan quen thuộc của hắn, trong lòng vừa mừng vừa sợ, lại vừa hận, vừa ghen, hai tay run rẩy, nhưng sự tức giận trong lòng, sự độc ác theo đó nảy sinh can đảm, nhắm mắt, giơ tay, một đao đâm xuống, đúng.., cũng chính là con dao trong tay Trần Tiểu Cửu ngươi đang cầm.
Mọi người nghe vậy đều kinh hãi, Chu Mỵ Nhi giàn dụa nước mắt, nổi giận nói:
- Súc sinh, ngươi thật ác!
Trư Ngộ Năng xông lên, động thủ với Hàn Mặc Tuân một trận.
Trút hết rồi, Trư Ngộ Năng mới buồn bã nói:
- Súc sinh ngươi, chả ra cái gì cả.
Hàn Mặc Tuân cười quái dị, dường như đã không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa, lại nói:
- Đương nhiên, ta giả trang rất giỏi, không ai phát hiện ra là ta làm, cũng không có ai nghi ngờ được sự việc đó là do lão bằng hữu của Chu Hoa, Hàn Mặc Tuân này làm! Ta lo lắng đề phòng, cuối cùng yên tâm, nhưng, sau khi giết người, lại trở nên vô cùng sợ hãi.
Nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Trư Ngộ Năng:
- Ta lại nghĩ, tuy tên Chu Hoa chết rồi, nhưng còn có một đứa con trai đáng yêu, coi như là có dòng dõi, nếu ta giết con trai của hắn rồi, dòng tộc Chu Hoa chẳng phải sẽ chết hết sao, cũng không có ai nối dõi tông đường sao? Ha ha…, suy nghĩ này khiến ta mừng như điên, khi đang sắp hành động…
Trư Ngộ Năng có thể thấy được ánh mắt âm trầm của Hàn Mặc Tuân, tận đáy lòng lộ ra một tia kinh hãi, trong đầu lạnh, nhíu mi hỏi:
- Vậy sao ngươi chưa giết ta?
Hàn Mặc Tuân cười quỷ dị, nói với Trư Ngộ Năng:
- Khi ta đang muốn ra tay với ngươi, ta mới phát hiện, ngươi lại biến thành một thằng ngốc ngu dốt không chịu nổi.
- Ta lại nghĩ, cho dù giết ngươi, chi bằng giữ lại một thằng ngốc như ngươi, để người Hàng Châu thấy, đây là báo ứng mà Chu Hoa gặp phải, để tất cả mọi người đều cười Chu Hoa, cười Trư Ngộ Năng, để Chu Hoa chết không được nhắm mắt.
Trư Ngộ Năng bịt kín mắt, nhìn chằm chằm Hàn Mặc Tuân, nổi giận nói:
- Súc sinh, ta không ngờ ngươi lại ác độc như vậy
Hàn Mặc Tuân cười lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trư Ngộ Năng, từng chữ từng chữ nói:
- Nhưng ta quan sát ngươi hai mươi năm, cuối cùng cũng bị ngươi lừa, không ngờ ngươi còn thông minh hơn thằng cha vô dụng của ngươi hàng trăm lần, Ta…Ta thật hận!