Diệp Ngâm Phong vẫn đoan chính ngồi ở chỗ đó, trên khuôn mặt nở nụ cười rồi theo dõi màn diễn khôi hài này, nhưng trong lòng lại có cảm giác giật mình trong vô thức.
Với vẻ tự tin kiêu ngạo của Trần Băng đã khiến những người đã kỳ hành thiên hạ này cảm thấy vô cùng áp lực, đương nhiên, Trần Băng cũng không hề biết khả năng và những suy nghĩ đăm chiêu của Diệp Ngâm Phong rồi.
Những tâm trạng nặng nề này không phải Trần Băng cố tình làm vậy, mà do chính hắn muốn tỏ bản lĩnh của mình, theo hắn mà nói, đây không phải là trận thi đấu cờ giữa Trần Băng và bốn vị hoa đán kia, mà là sự trận đối kháng giữa Trần Tiểu Cửu và hắn.
Lẽ nào Diệp Ngâm Phong ta lại sợ ngươi sao? Hắn phe phẩy chiếc quạt trong tay, miệng nở nụ cười, đã rất lâu rồi chưa có cảm giác mãnh liệt kích động như này rồi, ngẫu nhiên cảm thụ một chút cũng cảm thấy sảng khoái gấp bội.
Hắn cũng chẳng thèm để ý tới vẻ náo nhiệt ở hiện trường, chỉ nhắm tịt mắt lại, vẻ như đang thiền định vậy, lặng lẽ chờ những kết quả thắng bại của Trần Băng.
Trong lòng Chung Việt và Tôn Kiến thì đều như giông bão quay cuồng vậy, nhất là Chung Việt là người hiều rõ Diệp Ngâm Phong nhất, tên nhãi này lại rất bình thản thản nhiên, không có cảm giác lo lắng gì, nhưng đó chỉ là những biểu hiện bên ngoài thôi, đó chỉ là cách đánh lạc hướng những kẻ khác mà thôi.
Diệp Ngâm Phong chính là những nhân vật kiệt xuất đại diện cho sự bình tĩnh trước những sóng gió, vẻ mặt tự tin quá mức tới tự phụ, kiêu ngạo quá tới mức cao ngạo mà thôi.
Nhưng những biểu lộ đó là có căn cứ của nó.
Còn những hành động của tên tiểu gia đinh Trần Tiểu Cửu kia, trong vô thức lại động tới bản chất công tử cao quý của Diệp Ngâm Phong rồi.
Chung Việt nghĩ tới đây, rồi thoáng liếc nhìn Diệp Ngâm Phong một cái, thấy Diệp Ngâm Phong quả nhiên đang khép hờ hai mắt lại, vẻ rất thản nhiên ngồi đó, quả nhiên không giống như vẻ thoải mái tự nhiên rồi chuyện trò vui vẻ lúc trước nữa rồi.
Trong lòng hắn không khỏi cười khắc khổ, sự việc hôm nay có thể phát triển theo hướng xấu nhất rồi, tên nhãi Diệp Ngâm Phong này chắc chắn sẽ nổi bão bùng mà coi.
Hắn lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, những cục diện bất lợi nhất chuẩn bị ập tới rồi, nếu tên tiểu gia đinh kia mà thua, thì những điều hắn vừa nghĩ tới sẽ tan thành mây khói hết.
Nếu tên Trần Tiểu Cửu này quả thật có tài kinh thiên động địa hoặc là có sự thông minh đột xuất, lại có sự trợ giúp của ông trời nữa, biết đâu lại đánh bại hoặc hòa bốn vị hoa đán kia, rồi Diệp Ngâm Phong sẽ xuất trận, dựa vào bản tính kiêu ngạo tự phụ đó thì hắn chắc chắn cũng sẽ chấp hai quân chủ chốt thôi để tăng thêm uy lực và bản lĩnh của mình với bốn nàng hoa đán kia.
Nếu quả thật tới hoàn cảnh đó, rồi tới lượt hắn ở vị trí thứ ba ra trận, thì làm sao có thể không chấp bốn nàng hoa đán này một quân nào chứ? Nếu quả thật mà chấp hai quân trọng yếu, tài nghệ cờ quạt của hắn không thể so với sự chuẩn xác tinh tường của Diệp Ngâm Phong được, thế chẳng phải là thua thảm hại rồi sao?
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy mình như một con khỉ đang bị nhốt ở giữa không trung vậy, lên không được mà xuống cũng không xong, quả thật làm người thật khó.
Tên nhãi Hàn Thái kia lại chẳng có cảm giác lo sợ hay thấp thỏm gì cả, chỉ có cảm giác hâm mộ và ghen tị mà nhìn Trần Tiểu Cửu thôi, hắn có nỗi khổ riêng của hắn, vốn dĩ tới hôm nay, bản thân vẫn làm môn sinh xuất sắc của Hàn Mặc Tuân, là một người rất được lão kỳ vọng, nhưng, chỉ trong vòng mấy canh giờ này, những tiếng tăng và danh vọng của mình hoàn toàn bị đảo ngược lại như nghiêng trời lệch đất vậy.
Hắn như từ trên trời rơi xuống đất vậy, hoàn toàn rơi vào cảnh phàm thế rồi.
Hết thảy những thứ này, đều do cái tên tiểu gia đinh Trần Tiểu Cửu chó má kia tạo ra cả.
Chính vì hắn mà mình mới bị nhục mạ liên tiếp thế này, giống như một con chuột chạy ra đường bị người người hô đánh, như một con ruồi bọ mà ai nhìn thấy cũng muốn đập chết, thậm chí mấy con hầu hát của Túy Hương Lầu cũng chẳng coi hắn ra gì cả.
Hắn hi hí cười lạnh lùng, thấy sự ngông cuồng và ngạo mạn của Trần Tiểu Cửu mà thấy hồ đồ, trong lòng cũng đã có sự phán đoán sự thắng bại của Trần Băng từ lâu rồi.
Trần Tiểu Cửu vẫn chưa tỉnh ngộ khi chấp một quân pháo, đằng này ngông cuồng chấp cả hai quân luôn, những hành vi này chỉ là sự hứng khởi nhất thời của hắn thôi, lẽ nào chỉ bộc phát khi có giai nhân sao?
Tuy bốn nàng hoa đán này thấy Trần Băng tự tìm con đường chết mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng bọn họ cũng không thay đổi những ước nguyện và nguyên tắc ban đầu, vẫn dốc toàn tâm toàn lực để ngăn sự công kích của hắn mà ngăn cho hắn không có đường tiến.
Bốn nàng hoa đán cũng đã chuẩn bị xong, mỗi người đều đi một nước rất quan trọng của mình.
Trần Băng đi tới trước mặt mỗi vị hoa đán đi đối một nước, trong lòng thấy sự phối kết hợp giữa vị hoa đán này cảm thấy vui mừng tán thưởng.
Mấy nàng hoa đán này cũng rất biết phối hợp với nhau, Xuân Hạ Thu Đông đều bắt đầu khai cuộc như sau, đi pháo đầu, một mã làm bình phong một mã phản cung, như những bố cục của tiên nhân chỉ lộ vậy.
Mấy loại bố cục này là những kiểu đi thông thường nhất và lưu hành nhất, nhưng mỗi người họ cả đời chắc chỉ tập luyện một hoặc hai kiểu khai cuộc này thôi, nếu muốn tinh thông toàn bộ, thì các nàng còn phải học hỏi nhiều lắm.
Bốn nàng hoa đán này mỗi người đều có một kiểu công kích, tất nhiên là hiểu rõ những phương thức biến hóa trong những nước đi đó rồi, dùng những phương thức đó để đối phó với sự khiên chiến của đối thủ, đó được coi là sáng suốt nhất, là một thủ đoạn có hiệu quả nhất.
Cho dù đối thủ có lợi hại, thì cũng chỉ tinh thông một hoặc hai thế đi thôi, không thể nào tinh thông toàn bộ nước đi được.
Lấy lòng mình so đo lòng người, lấy tinh thông so đo hạng gà, thì thắng bại ắt hẳn nằm trong tay họ rồi.
Bốn vị hoa đán này bày binh bố trận không hề sai, nếu sai thì đó là các nàng đã chọn sai người rồi.
Ở kiếp trước Trần Băng là người rất thích khiêu chiến những khó khăn để chứng tỏ bản thân, mỗi lần phá vỡ được một mật mã hay tình báo nào đó, không biết là hao phí bao nhiêu tâm huyết, tốn biết bao nhiêu tinh lực, thậm chí còn phải thông đêm suốt sáng không chợp mắt để phá giải nó, chỉ vì muốn tìm những vi diệu trong những điều khó khăn đó.
Trải qua những lần rèn luyện gian khổ này, đối với những chi tiết nhỏ mà nói thì Trần Băng đã đạt tới mức quá siêu việt rồi, mỗi sự biến hóa hay phân nhánh tách rời nào hắn đều rất mẫn cảm.
Những loại bi thương có cả sự vất vả tột độ mang lại những thành tựu thì đã đi theo suốt cuộc đời Trần Băng ở kiếp trước rồi, còn những trận đấu cờ vui trước mắt chỉ là trò chơi mà thôi, so với độ khó và sự nghiêm túc thì không biết kém xa so với việc hắn phá mật mã ở kiếp trước bao nhiêu lần nữa.
Cho dù là như vậy, hắn thấy mấy vị mỹ nữ này có những nước đi cũng rất kỳ diệu đó chứ, do vậy hắn cũng nhìn các nàng bằng con mắt tán dương, lại thấy Xuân Vũ cô nương đưa ra bố cục đi pháo đầu, trong mồm thì như vẻ đùa giỡn nói với Xuân Vũ cô nương:
- Xuân Vũ cô nương, lẽ nào nàng lại muốn làm luôn con" pháo" của ta sao? Làm như vậy chẳng phải nàng chê ta là không có" pháo" sao?
Xuân Vũ cô nương cũng là người có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm cũng nhiều, những lời nói khiêu khích và đùa giỡn đó không ảnh hưởng gì tới những suy nghĩ và phán đoán của nàng, nàng cũng có chút yêu kiều nói:
- Công tử việc gì phải so đó cái đó vậy? Tuy trên bàn cờ công tử không có pháo nhưng công tử lại có một ngọn pháo lớn trên người đó, thì có gì mà phải so đo với thiếu nữ như thiếp chứ?
Ai dà, cái tiểu cô nương này nói không sai, chỉ một câu này thôi, đã khiến pháo của Trần Băng dương cần lên rồi, chỉ cần trong lòng có ngọn đại pháo đó thì lo gì không làm người khác tan bành xác pháo chứ.
Hắn lóe ra một tia tuệ nhãn, trong ánh mặt lộ ra vẻ rất vui mừng, Xuân Vũ cô nương cũng cảm nhận được sự nhiệt huyết trong nội tâm của Trần Tiểu Cửu, có chút thẹn thùng mà cúi đầu xuống.
Cái cô nàng này, lại còn giả vờ tinh khiết nữa, chỉ cần câu nói vừa trước của nàng thôi, thì cũng biết rằng nàng là một người không hề rụt rè sợ hãi gì rồi.
Hắn không nói gì nữa, tập trung toàn bộ tinh thần vào bốn ván cờ tép diu này.
Đây cũng là thói quen mà hắn đã tập luyện được từ kiếp trước, một khi hắn đã có sự tò mà hay lo lắng hết lòng suy tư vì một vấn đề gì đó, dường như hắn không còn có cảm giác ở thế giới bên ngoài nữa, hắn sẽ tập trung toàn bộ tinh lực vào sự việc trước mắt, cũng không ảnh hưởng bởi những biến đổi ở thế giới bên ngoài mà mất tập trung.
Đây cũng là một trong những sự khác biệt giữa thiên tài và nhân tài. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Chỉ trong chớp mắt, những nước đi của hắn và bốn vị cô nương này cũng vượt qua mười nước rồi, trong lòng không khỏi có chút tán thưởng và khen ngợi.
Chỉ nói trong phạm vi cờ quạt này, bốn vị cô nương này cũng có sự lý giải rất độc đáo và điêu luyện của chính mình, đối với những lý giải về cờ vua này cũng như cảm giác xâm nhập vào xương tủy rồi.
Nhưng bọn họ là đối đầu với tên quái vật Trần Băng chứ. Cho dù những lý giải về kỹ thuật chơi cờ của bọn họ có thâm sâu tới đâu, cũng rất khó lay động được Trần Băng mặc dù thiếu hai quân pháo trên bàn cờ.
Bởi vì Trần Băng có một sự tính toán siêu việt, khiến những lý giải với cờ tướng này không giống người khác, ví dụ bốn nàng hoa đán này đi cờ, thì trong phạm vi và những nước đi trước của mình mà phân tích một cách chuẩn xác thế cờ rồi, sau khi sự tính toán đó đã vượt qua sự dự đoán rồi, thì những điều còn lại là ngộ tính và cảm giác thôi.
Nhưng Trần Băng lại không như vậy, trong những trận thực chiến đối đầu trong cờ tướng thì hắn hoàn toàn nắm bắt trong những tính toán của mình, trong mười nước đi, hắn và bốn cô nương này đều tính toán rất chuẩn xác, trong phạm vi trên mười nước và dưới hai mươi nước, Trần Băng vẫn tính toán rất chuẩn xác còn bốn vị hoa đán này cũng đã có chút đuối sức, nhưng vẫn rất chuẩn, nhưng ngoài hai mươi nước cờ thì bốn nàng không còn những phán đoán chuẩn xác nữa rồi, chỉ có thể dựa vào những lý giải của bản thân và cảm giác thôi.
Những nước đi ở phạm vi ngoài hai mươi nước, đối với Trần Băng mà nói, thì cũng chỉ là những trò chơi và con số quá ít ỏi, hắn không cần dùng hết tinh lực cũng có thể nhìn một cách rất rõ ràng, không có chút sai sót nào cả.
Dựa vào khả năng tính toán và khả năng suy đoán vô đối của Trần Băng, thì ngoài bốn mươi nước cờ không có chút áp lực nào cả.
Bạn có thể tưởng tượng, lúc bạn và một người chơi cờ, lúc bạn đi nước đi đầu tiên, thì đối phương đã tính toán ra được nước đi thứ bốn mươi rồi, vậy ván cờ này, bạn chơi nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu.
Tuy hắn thiếu hai quân pháo, nhưng hắn cũng không quá để ý, với khả năng tuyệt đỉnh của hắn, thì đã hoàn toàn vượt qua những pha công kích của sáu quân cờ trọng điểm của đối phương rồi.
Một khi khả năng suy diễn đã đạt tới cảnh giới này rồi, sự phối hợp giữa xe pháo mã tất nhiên là rất quan trọng, nhưng đó cũng chưa phải là sự uy hiếp cực hạn nhất, mà sự uy hiếp thực sự chính là năm quân tốt nhìn có vẻ nhu nhược yếu đuối kia kìa.
Đây cũng là điều mà Trần Băng ngông cuồng chấp bốn nàng này hai quân tốt.
Khi kết cục cũng đã gần tới hồi kết, thì sáu quân trọng yếu thì đã bị chén mất quá nửa rồi, nhưng lúc này nếu có một quân tốt qua sông, thì có ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới toàn cục ván cờ này.
Nếu tốt mà không qua được sông thì cũng chẳng có uy lực gì, giống như những thức rác rưởi cản đường mà thôi, nhưng một khi tốt qua được sông, hơn nữa có thể gắn kết một cách chuẩn xác, thì sẽ trở thành một thế lực phá vỡ những kết cấu của đối phương, cho dù đối phương có kết cấu vững chắc thế nào đi chăng nữa, một khi tốt đã qua sông thì uy thế đã sẽ được bộc lộ ngay.
Nhưng Trần Băng đã tính toán tới tận nước đi thứ bốn mươi rồi, thì cũng hoàn toàn có thể nghĩ ra năm sáu thế để bảo vệ những con tốt quý giá này.
Mọi người đều coi trọng những quân trọng yếu, nhưng hắn lại coi trọng những quân tốt uy mãnh.
Một cái vĩ mô và một cái vi mô, đó cũng là sự khác biệt giữa một thiên tài và một nhân tài.