Trần Tiểu Cửu nghe thanh âm Lan Lan có chút khác thường, liền vội vàng mở rộng cửa, cũng không để ý nhiều chuyện, cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm nhẵn của Lan Lan hấp tấp nói:
- Xảy ra chuyện gì sao? Nói từ từ!
Lan Lan bị Trần Tiểu Cửu nắm bàn tay, trái tim đập loạn, muốn rút tay về, rồi lại cảm thấy hơi thở nam nhân yêu mến, chịu đựng ngượng ngùng, tùy ý cho Trần Tiểu Cửu nắm, vừa hờn dỗi, vừa hấp tấp nói:
- Trần công tử, đừng nóng vội chiếm tiện nghi của muội, theo muội đi, nếu muộn nửa bước, công tử hối tiếc cũng không kịp.
Vừa nói chuyện, lại kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, muốn đi ra ngoài.
- Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt ngạc nhiên.
Lan Lan vừa kéo theo Trần Tiểu Cửu chạy đi, vừa gắt giọng:
- Còn không phải nha đầu lỗ mãng bên cạnh huynh không nói lý, rước lấy mầm tai họa? Mặt dày mày dạn, không nói đạo lý đúng sai! Không phân biệt tốt xấu, tìm tỷ tỷ gây phiền toái! Hừ...
Nha đầu lỗ mãng?
Trần Tiểu Cửu suy nghĩ cả nửa ngày, bấy giờ mới hiểu được, nha đầu lỗ mãng trong miệng Lan Lan, hơn phân nửa đúng là Đan Nhi.
- Đan Nhi gây ra tai họa gì?
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu đầy lo lắng.
Còn không phải huynh không có lương tâm? Luôn miệng hỏi cái gì? Huynh chính mắt thấy lời nói, sẽ bị nàng làm cho tức giận đến gần chết...
Trần Tiểu Cửu bị Lan Lan lôi kéo lên lầu, rẽ sang bên trái, liền nghe thấy trong phòng Y Đằng Tuyết Tử truyền ra tiếng đao kiếm va chạm, lại nghe thấy Đan Nhi lạnh lùng nói:
- Đồ lẳng lơ, ngươi muốn nam nhân đến điên rồi? Mau giao Cửu ca ra đây, bằng không….bằng không ta đâm ngươi thành
Thanh âm quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử lại truyền ra:
- Tiểu nha đầu, ngươi muốn thế nào? Nói thật cho ngươi biết, Cửu ca của ngươi, đang nằm trong chăn của ta kìa! Hắn đã không còn thương ngươi, không tin ngươi gọi một tiếng, ngươi xem hắn có trả lời không?
Lông mày Trần Tiểu Cửu nhíu chặt lại, cả người run lên!
Tuyết Tử, nàng cũng đổ oan cho ta sao? Ta tốt như vậy, làm sao mà chui vào chăn của nàng? Nhưng mà nếu nàng đã nói như vậy, sau này ta phải tìm cơ hội mà thử một lần, không như thế chẳng phải có lỗi với sự quyến rũ nàng đã dành cho ta sao?
Hai người vừa tách ra lại lao vào nhau, Trần Tiểu Cửu sợ Đan Nhi không đánh lại Y Đằng Tuyết Tử , thân hình khẽ động, liền bỏ qua Lan Lan, dẫn đầu tiến vào trong phòng.
Khuê phòng Y Đằng Tuyết Tử bị đảo loạn lên, bàn đổ, cái ghế bị chặt đứt, ấm trà, bình hoa đồ sứ, rơi vỡ đầy đất, không còn thứ gì còn nguyên vẹn cả.
- Đan Nhi, muội mau dừng tay!
Trần Tiểu Cửu vừa vào tới cửa, liền thấy thủ phạm là Đan Nhi đang giơ bảo kiếm, muốn một kiếm đâm thủng thân thể mềm mại Y Đằng Tuyết Tử. Thanh kiếm của nàng tuy rằng sắc bén, thế nhưng trong cảm nhận của Trần Tiểu Cửu, võ công của Đan Nhi so với Y Đằng Tuyết Tử , hẳn là kém một khoảng lớn.
Thế nhưng kỳ quái chính là, Y Đằng Tuyết Tử không chỉ khóe miệng có vết máu, dường như thân pháp chậm chạm, hình như đã dùng hết khí lực, khó có thể tránh thoát được một kiếm này.
Trần Tiểu Cửu cũng không chậm chạp, Hiên Viên kiếm chém nhanh ra, một đạo ánh sáng chói mắt, đột ngột hiện ra!
Răng rắc...
Lợi kiếm trong tay Đan Nhi theo âm thanh vang lên mà đứt đoạn!
- Ai dám ngăn cản ta?
Đan Nhi vừa liếc mắt nhìn, không khỏi kêu lên âm thanh vui mừng:
- Cửu ca...
Bỗng nhiên lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
- Huynh... Huynh không phải đang ở trong chăn sao? Làm sao lại đi ra?
Trần Tiểu Cửu nâng Y Đằng Tuyết Tử đang lảo đảo muốn ngã dậy, mới tức giận trả lời Đan Nhi:
- Nói năng lung tung cái gì? Huynh vừa mới cùng Phan Tường bàn luận chuyện chính sự! Lúc nào ở trong chăn của Y Đằng Tuyết Tử ? Nha đầu chết tiệt kia, muội càng ngày càng không nghe lời...
Đan Nhi nhìn Trần Tiểu Cửu ăn mặc rất cỉnh tề, trong lòng có bảy phần tin lời của hắn, gắt giọng:
- Huynh như thế nào còn ôm kẻ lẳng lơ này chặt như vậy? Nàng có cái gì tốt? Nhanh buông ra cho muội.
Đang buồn bực, lại muốn đâm kiếm ra, mới ủy khuất phát hiện, kiếm đã bị Trần Tiểu Cửu chặt đứt! Nàng kinh ngạc vô cùng, thở phì phì giậm chân nói:
- Tốt, Tiểu Cửu thối, huynh dám hủy kiếm của muội? Muội không tha cho huynh.
Không nghĩ đến Y Đằng Tuyết Tử là kẻ gieo tai họa, tự đem thân thể mềm mại của mình dựa sát vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, môi hồng khẽ nhếch lên, một hơi nóng chui vào trong tai Trần Tiểu Cửu, nũng nịu. Thở hổn hển nói:
- Tiểu Cửu, không phải đã bảo ngươi ở trong chăn, không nên đi ra sao? Cô gái nhỏ này, một mình ta cũng đối phó được.
A?
Tuyết Tử tiểu thư, nàng rốt cuộc muốn thế nào? Còn muốn hại ta...
Trần Tiểu Cửu khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quyến rũ của Y Đằng Tuyết Tử , trên đôi môi anh đào còn dính một vệt máu, cũng có thể nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Nhi tức đến đỏ bừng, thở hổn hển, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tốt, Tiểu Cửu thối, huynh quả nhiên là củ cải hoa tâm, ta sớm đã đoán được, hai người các ngươi quan hệ không đứng đắn...
Trần Tiểu Cửu đỡ Y Đằng Tuyết Tử nằm lên giường, lại đi đến bên Đan Nhi, sau vài hiệp, liền bắt được Đan Nhi vào tay!
- Tiểu Cửu thối, hai người cẩu nam nữ cùng đến ức hiếp ta? Ta ... Ta không muốn sống...
Đôi mắt Đan Nhi hồng hồng, chỉ kém chút nữa đã có thể rơi lệ.
Bốp...
Trần Tiểu Cửu không để ý đến Đan Nhi đang ai oán, vươn tay, ngay trên mông Đan Nhi hung hăng vỗ một cái, còn lớn tiếng nói:
- Nha đầu chết tiệt kia, mọi ngày huynh thường nhường nhịn muội, lúc này nhất định phải dạy dỗ cho muội thật tốt...
Đan Nhi ngơ ngác, hơi ngây ngốc: Cho tới bây giờ đều là nàng ức hiếp Trần Tiểu Cửu, chưa từng bị Trần Tiểu Cửu bắt nạt lần nào! Thoáng cái bị Tiểu Cửu đánh vào mông, ngoại trừ ngượng ngùng và đau đớn ra, ngạc nhiên mới là thứ khiến nàng khó tiếp nhận.
Đan Nhi trong lòng cảm thấy ủy khuất, bỗng nhiên khóc thành tiếng, lắc lắc cái mông nhỏ, nước mắt cứ thế chảy xuống.
- Tiểu Cửu thối, huynh dám đánh muội? Huynh có phải là đàn ông không? Làm gì có nam nhân bắt nạt nữ nhân? Huynh không phải là người...
Trần Tiểu Cửu mặc kệ nàng, thầm nghĩ lúc này nhất định phải thu thập cái cô gái nhỏ này, đỡ cho sau này nàng suốt ngày tùy hứng!
Giơ bàn tay, lại đánh lên cái mông co dãn kinh người của Đan Nhi, còn giả bộ dáng hung ác độc địa, sẵng giọng:
- Nha đầu chết tiệt kia, ai cho muội tùy hứng như thế? Cho muội không nghe lời? Kiếm thêm phiền phức cho ta, muội xem ta ăn mặc như vậy là từ trong chăn đi ra sao? Có đầu óc hay không?
Đan Nhi lúc này mới lại tỉ mỉ nhìn trên người Trần Tiểu Cửu một lần, thấy hắn quả nhiên ăn mặc gọn gàng, không hề có cảm giác lộn xộn, trong lòng biết tự mình làm quá.
Thế nhưng, trước mặt Lan Lan, còn có kẻ lẳng lơ kia mình lại bị Trần Tiểu Cửu hung hăng đánh đòn, cảm giác ngượng ngùng, khiến cho nàng vốn bốc đồng không có ý tứ khuất phục.
Một bên khóc, một bên suy nghĩ biện pháp, bỗng nhiên thò đầu cắn một ngụm lên cổ tay Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu cảm thấy đau nhức, buông lỏng tay, Đan Nhi liền chạy thoát ra ngoài! Hắn còn không có đánh đủ, rồi lại thấy Phan Tường thở hổn hển từ phía sau chạy đến, thầm nghĩ thế nào cũng phải chừa lại cho nàng chút thể diện, liền dừng tay.
Trần Tiểu Cửu thở hổn hển, nhìn Đan Nhi ôm cái mông đang trốn ở cửa căm tức nhìn hắn, thở phì phì nói:
- Nha đầu chết tiệt, muội càng ngày càng không hiểu chuyện, ta vừa mới cùng Phan Tường bàn chuyện chính sự, lúc nào trốn trong ổ chăn? Vừa lúc Phan công tử đến, không tin thì muội cứ hỏi anh ta xem.
Phan Tường vội vã vì Trần Tiểu Cửu làm chứng, trong lòng cũng không cho là đúng:
- Tiểu Cửu a, ngươi ngày hôm nay không chui vào chăn của Tuyết Tử, không có nghĩa là ngày mai sẽ không chui, chăn của Tuyết Tử, khẳng định ngươi chui chắc rồi...
Đan Nhi nghe Phan Tường làm chứng, lúc này mới chính thức tin Tiểu Cửu trong sạch, nhưng mà nàng cũng không có ý muốn xin lỗi.
Dựa vào cửa, con mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Trần Tiểu Cửu, quệt miệng nói:
- Vậy huynh cũng không thể không phân tốt xấu, đánh lung tung lên mông muội, cái mông của đại cô nương, huynh có thể tùy tiện sao?
- Là ai cố tình gây sự?
Trần Tiểu Cửu sầm măt tiến lên vài bước:
- Muội bắt nạt huynh thời gian dài như vậy, ta đánh muội một lần thì sao?
Đan Nhi quệt miệng, hơi sợ lui lại mấy bước về phía sau, ủy khuất nói:
- Ai nói muội cố tình gây sự? Là có người tố cáo không đúng cho muội.
- Là ai nói cho muội?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe có người xui khiến, hận không thể đánh cho kẻ kia mông nở hoa.
Đan Nhi do dự nói:
- Thạch ... Thạch Đầu Trù! Muội đi trên đường gặp tên đó, là y nói cho muội biết đâu ra đấy, huynh và nữ nhân lẳng lơ kia đang đầu mày cuối mắt, gian tình không minh bạch.
Y Đằng Tuyết Tử , Lan Lan, Phan Tường nghe vậy, ai cũng cười đến gập người!
Đan Nhi mờ mịt không giải thích được biểu tình khoa trương của mấy người kia, căm giận quơ nắm tay sẵng giọng:
- Cười cái gì mà cười? Có gì hay mà cười? Các ngươi, chỉ biết bắt nạt ta.
Trần Tiểu Cửu nhìn Đan Nhi tức giận, không nghĩ tới bị Thạch Đầu Trù tùy ý nói một câu, nội bộ liền lục đục mâu thuẫn, quả báo tới thật nhanh!
Hắn nhíu mày nói :
- Nha đầu chết tiệt kia, Thạch Đầu Trù là ai? Nàng không ngờ lại tin lời y nói? Nàng là tin hắn, hay tin ta? Rốt cuộc có đầu óc hay không?
- Muội…
Đan Nhi cũng hiểu mình bị lừa, nhìn mấy người trong phòng đều cười mình, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào.
Da mặt nàng dù dày nữa, cũng cảm thấy ngượng ngùng, bưng cái mông sưng, quay sang Trần Tiểu Cửu hung ác nói:
- Tiểu Cửu thối, huynh dám đánh mông muội, muội muốn nói cho Song Nhi, để Song Nhi trừng trị huynh!
Sau đó, hừ một tiếng, ôm cái mông nhỏ bỏ chạy...