Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 653: Nói mê chuyện xấu hổ




Trần Tiểu Cửu men say xông lên đầu, đắc ý vênh váo, mới có thể làm bậy thưởng thức bàn tay nhỏ bé của Kỷ Tiểu Đường, bàn tay vuốt ve lên trên nhưng không có cảm giác gì, vùng đất bằng phẳng như 'Sân bay', khiến cho hắn cảm thấy chán nản.

Nghe thấy một tiếng hét của Đan Nhi, men say đã bớt nên tỉnh táo một chút, cái cô gái nhỏ này, có đúng hay không một mực âm thầm nhìn trộm mình, sau đó thấy mình làm bậy bạ, trở ra bắt kẻ thông dâm? Hừ ... Nhất định là như vậy.

Trần Tiểu Cửu phản ứng thần tốc, không chút hoang mang, ngoái đầu nhìn lại cười, nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi kéo xuống ngồi bên cạnh, hớn hở cười nói:

- Đan Nhi tốt, ngày hôm nay việc vui liên miên, muội lại động đao động kiếm, mặt mày ủ rũ, đến! Cùng Cửu ca uống chén rượu, chúc mừng cho quân đoàn Anh Mộc.

Đan Nhi liếc mắt, trong ngực tức giận lại nổi lên, quay sang một bên không để ý tới hắn, cũng không uống rượu!

Trần Tiểu Cửu thấy nàng lạnh nhạt, ngượng ngùng nở nụ cười!

Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nnõn như ngọc trong lòng bàn tay mình, tuy rằng mình đã sờ vô số lần, nhưng mỗi lần sờ vào, vẫn là cảm giác tuyệt vời như vậy

Bàn tay nhỏ bé vừa mềm vừa mịn, ấm áp dễ chịu, ngón tay trắng mịn như nõn hành, đầu ngón tay đầy, trong màu phấn hồng lộ ra tuyết trắng, móng tay sáng long lanh, lộ ra nét đẹp thanh tú.

Đan Nhi lúc trước tức giận xoay đầu đi, len lén quay đầu lại đã thấy Trần Tiểu Cửu chăm chú nhìn không chớp mắt vào bàn tay nhỏ bé của nàng, trong lòng có chút hoảng loạn, lại tức giận người này phong lưu thành tính, lắc lắc eo nhỏ, giận dữ nói:

- Huynh cầm tay muội làm gì? Còn không mau bỏ ra, bằng không thì lợi kiếm hầu hạ...

Còn chưa nói xong, Trần Tiểu Cửu càm lấy bàn tay nhỏ bé đặt ở lên môi hôn một cái, híp mắt, lại như cũ nói:

- Rượu ngon tuy rằng ngon miệng, cũng không có hương thơm như bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi, ta chỉ hôn một chút, liền say!

Tiểu Đường muội muội nghe được cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng nhuận.

Đan Nhi vô cùng xấu hổ, gương mặt kiều diễm như hoa mẫu đơn, rút tay về, xoay người sang chỗ khác, tâm hoảng ý loạn, xoắn ngón tay, u oán nói:

- Huynh làm gì? Nơi đông người cũng không xấu hổ? Nói những ... lời buồn nôn này?

Trần Tiểu Cửu cười cười, ở bên tai nàng thổi nhẹ, bàn tay to lại chọc nhẹ eo nàng, nhỏ giọng nói:

- Đan Nhi, muội sợ cái gì? Hai ta đã là quan hệ gì rồi? Muội cũng không phải không biết, sờ một chút, muội đã tức giận như vậy?

Đan Nhi liếm môi, ngắt một cái vào eo hắn, thở một hơi nỉ non:

- Người nhiều như vậy, khó tránh khỏi truyền đến tai Song Nhi, phải làm sao bây giờ? Huynh uống say, cũng không biết chú ý, chỉ biết chiếm tiện nghi của muội, chiếm tiện nghi Tiểu Đường muội muội!

Có tiện nghi mà không chiếm, chính là khốn kiếp! Cửu ca ta chính là thích chiếm tiện nghi của người khác…

Trần Tiểu Cửu còn muốn nói nữa, Kỷ Tiểu Đường lại không quan tâm, ôm cánh tay Trần Tiểu Cửu, nháy mắt nói:

- Cửu ca, Đan Nhi muội muội không cùng huynh uống rượu, muội cùng với huynh uống!

Vừa nói chuyện, bàn tay non mềm bưng chén rượu để ở trước mặt Trần Tiểu Cửu, trên chén rượu kia, rõ ràng còn có một chút son môi tiên diễm!

Bé ngoan! Muốn quyến rũ ta ...

Ta rốt cuộc có uống hay không đây?

Trần Tiểu Cửu trong lòng đang tranh đấu, Đan Nhi nhìn thấy một màn này, lại càng thêm tức giận, nhanh chóng nhấc chén của Trần Tiểu Cửu, cùng Tiểu Đường muội muội cụng chén một chút, khẽ kêu:

- Cửu ca uống nhiều, muội đến thay, Tiểu Đường tỷ tỷ, chúng ta cạn một chén!

Kỷ Tiểu Đường bị Đan Nhi phá hỏng chuyện tốt, trong ngực có chút oán giận, cùng Đan Nhi chạm cốc nói:

- Cạn một chén thì sao được? Tỷ muội tốt, phải uống đến say, hai tỷ muội ta không say không thôi.

Đan Nhi không vui không buồn uống rượu, đây rõ ràng là Tiểu Đường tức ra mặt, nhíu mày nói:

- Tốt, muội muốn nhìn xem trong hai chúng ta ai say trước.

Nàng trong lòng nghẹn một cục tức, nhìn thấy Tiểu Đường muội muội mặt dày quấn quít lấy Trần Tiểu Cửu rất căm tức, hơn nữa cô gái nhỏ này lại đối xử với nàng cái gì cũng tốt, khiến cho nàng không thể tức giận, một ngụm tà hỏa cứ nghẹn lại ở trong ngực.

Hiện tại thì tốt, nhân cơ hội này sửa trị Tiểu Đường muội muội, khiến cho nàng ta quá chén, làm cho nàng bớt bộ dáng lẳng lơ, đỡ cho đối với Cửu ca không có hảo ý.

Hai người đều có tâm tư, tức giận này làm sao có thể hòa hoãn mà giảm xuống?

Trần Tiểu Cửu xấu hổ ngồi giữa hai người mỹ nữ tuyệt sắc, chỉ thấy hai cánh tay trắng noãn vung vẩy trước mặt vô số lần, hết chén này đến chén khác, ngươi tới ta đi, bắt đầu tranh đấu gay gắt rồi.

Rất có thể nếu một người không gục xuống bàn, sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hắn khuyên vài lần, cũng không khuyên hai người bỏ tâm tư tranh đấu được, thở dài, thấy hai người đã say lờ đờ, ánh mắt mông lung, ngồi không vững, vội vàng ôm lấy eo nhỏ hai người, tránh cho các nàng ngã xuống dưới.

Tiểu Đường muội muội trời sinh tửu lượng tốt, chính là di truyền.

Đan Nhi tuy rằng không giỏi uống rượu, thế nhưng nội công cao cường, miễn cưỡng dùng nội lực áp chế lực rượu.

Hai người trong lúc nhất thời ngang sức ngang tài, cũng không thể dễ dàng phân thắng bại, cứ đấu tiếp như thế, đôi mắt hai người đã mê muội, cuối cùng không thể miễn cưỡng nữa, rượu còn chưa đưa được vào miệng mà chén đã đánh rơi cùng song song ngã vào trong lòng Trần Tiểu Cửu.

Trong mông lung, lại nghe Tiểu Đường muội muội trong lòng hắn cựa quậy, u oán nói:

- Cửu ... Cửu ca, muội... muội không phải sân bay, muội thực sự không phải...

Đan Nhi giương cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, dí sát vào lỗ tai hắn, thở hổn hển, buồn bã nói:

- Tiểu Cửu, muội ... muội phải làm sao bây giờ? Chỉ sợ cuối cùng giấy không bọc được lửa, Song Nhi...

Ai...

Hai tiểu oan gia này!

Trần Tiểu Cửu giữ chặt cánh tay, gọi mấy tiểu nha hoàn, đưa Tiểu Đường muội muội cùng Đan Nhi về phòng nghỉ ngơi.

Hắn một mình ngồi uống rượu, trong đầu lại hiện hiện ra ngôi nhà ở Hỗ gia trại, cảnh bái đường kiều diễm cùng Nguyệt Thần tỷ tỷ, Hoa muội muội .

Nghĩ đến đôi môi đỏ mọng gợi cảm của Nguyệt Thần tỷ tỷ, bộ dáng thướt tha của Hoa muội muội ngang tàng, không khỏi nhung nhớ, rượu không say mà người tự say, một chén lại một chén đổ vào dạ dày.

Mãi đến lúc trong bụng như đao cắt, mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Hoàng hôn, sắc trời mới có chút lờ mờ, lúc này Anh Mộc cũng đã tỉnh, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu đang điên cuồng mượn rượu tiêu sầu, trong lòng thấy hiếu kỳ.

Vội vàng dặn mấy người hán tử, đỡ Cửu ca về nhà, tâm niệm khẽ động, nghĩ Cửu ca đã rất nhiều ngày không có nhìn thấy tỷ tỷ, liền bảo người đưa Cửu ca đi gặp Tuệ Nương.

************

Đan Nhi say rượu vô cùng, thế nhưng bộ dáng say rượu của nàng không ai dám khen tặng.

Giương nanh múa vuốt, làm xằng làm bậy, bốn người tiểu nha hoàn đưa nàng trở về, mệt đến mồ hôi đầy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn còn bị Đan Nhi vạnh ra từng vết máu, khiến cho đôi mắt các nàng đỏ bừng, thật muốn khóc.

Nếu như sau này không thể gả đi, nhất định phải đến tìm Đan Nhi đòi lý lẽ.

Song Nhi khuyên can mãi, lấy rất nhiều kẹo cho mấy tiểu nha hoàn này ăn, mới làm cho bọn họ nín khóc mỉm cười, sôi nổi quay về.

Song Nhi còn chưa bao giờ thấy Đan Nhi uống nhiều rượu như thế, một hồi khóc, một hồi ầm ĩ, thật khiến cho người ta không thể bớt lo!

Nàng vội vàng chuẩn bị nước nóng, đem Đan Nhi tắm sạch sẽ, cuối cùng cũng đem Đan Nhi ổn định lại một chút, lại trải chăn đệm, đỡ Đan Nhi lên trên giường, bấy giờ mới lau cái trán đầy mồ hôi tinh mịn, cuối cùng cũng yên lòng.

Nhưng không quá lâu, lại thấy Đan Nhi trở mình, nũng nịu quát:

- Tiểu Cửu, huynh dám sờ ...sờ tay của ta, nếu như truyền đến ...đến tai Song Nhi, phải làm sao mới tốt?

Song Nhi đang muốn chỉnh lại chăn cho Đan Nhi, nghe thấy vậy. Hai mắt mở ta, sững sờ đứng đó.

Đan Nhi yên tĩnh một lúc, lại nói:

- Tiểu Cửu thối, hai ta làm chuyện xấu, sớm muộn... sớm muôn cũng bị Song Nhi phát hiện ra, đến ...đến lúc đó muội phải làm sao , lẽ nào cùng với muội muội tranh giành đàn ông sao?

Thở hổn hển giọng điệu đứt quãng nói:

- Tiểu Cửu, đều tại huynh ... huynh quyến rũ muội, cũng là tại muội không... Song Nhi nếu biết, nhất định rất thương tâm, bằng không chúng ta phải tách ra...

Song Nhi nghe đến đó, thả đệm chăn xuống, tiến lên quay cái mông của Đan Nhi lại, vỗ mạnh một cái, trực tiếp đem Đan Nhi đang nói mê vỗ tỉnh lại.

Song Nhi lắc lắc eo nhỏ, nhếch môi u oán nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Tỷ thật tốt, muội đã sớm nhìn ra tỷ với Tiểu Cửu có quan hệ không bình thường, ngày hôm nay uống rượu say, cuối cùng cũng để lộ bí mật sao?

Vừa nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống giọt lệ trong suốt.

Nàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Nhi, lẩm bẩm:

- Tỷ tỷ tốt, từ nhỏ đến lớn đều là tỷ chăm sóc muội, bảo vệ muội, có cái gì tỷ đối với ta không tốt? Muội mới chân chính có lỗi với tỷ! Chỉ biết đem phiền phức đến cho tỷ, ai...

Khẽ nở nụ cười, cũng cởi hết quần áo chui vào ổ chăn, ôm chặt thân thể Đan Nhi, ôn nhu nói:

- Tỷ thích Cửu ca, có cái gì mà không nhận ra, chúng ta như vậy cũng tốt, cùng một nam nhân, muội muội cũng chia cho tỷ, nếu là hai người chúng ta cùng theo Cửu ca, như vậy rất tốt, chúng ta suốt đời cũng không tách ra, vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tốt biết bao nhiêu?

Song Nhi ôm Đan Nhi nói, trong đầu hồi tưởng cảnh cực khổ khi còn bé cùng với Đan Nhi, càng cảm thấy tỷ tỷ là người thân cận nhất trên đời này, ai cũng không thể khiến các nàng xa nhau, cho dù là Tiểu Cửu, cũng không được!

Trần Tiểu Cửu uống rượu đến choáng váng đầu óc, thất tha thất thểu bị các huynh đệ đưa đến nhà Liễu Tuệ Nương.

Tuệ Nương nhìn dáng dấp khó chịu của Trần Tiểu Cửu, có chút đau lòng, hầu hạ hắn uống mấy ngụm trà, lúc này mới thoáng thấy thư thái, thế nhưng Tiểu Cửu cảm giác đầu óc mê muội, thầm nghĩ ngã lên giường ngủ một giấc.

Tuệ Nương lắc lắc thân thể, ngồi xuống bên người Trần Tiểu Cửu, oán giận nói:

- Uống đến khó chịu như vậy, vì sao còn muốn uống ? Có phải lại nghĩ tới Chu nhị tiểu thư, bằng không thế nào phải khổ như vậy chứ?

Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi lạnh, hắn đúng là nhớ tới tình nhân cũ, nhưng cũng không phải là Chu Mị Nhi, mà là Nguyệt Thần tỷ tỷ và Hoa muội muội xa tận Phúc Kiến.

Hắn xoa đầu, nhẹ giọng hỏi một câu:

- Tiểu Đường muội muội ngủ rồi à?

- Huynh say đến như vậy, còn nhớ đến nàng ta?

Tuệ Nương hừ một tiếng:

- Nàng ta say đến bất tỉnh nhân sự, sớm đã ngủ rồi...

Trần Tiểu Cửu nhướng mày, lại hỏi:

- Trần thúc có ở nhà không?

Tuệ Nương trừng mắt nhìn hắn:

- Hưởng phúc khí của các huynh, cha mỗi ngày đều ra bên ngoài khoe khoang, đến khuya mới về, trong nhà chỉ có một mình muội, huynh hỏi cái này để làm gì?

- Để làm gì?

Trần Tiểu Cửu cười xấu xa một tiếng, dang tay ôm Tuệ Nương, đặt ở trong lòng, trêu đùa:

- Hôn Tuệ Nương để giải rượu.

Bàn tay to cũng không thành thật, linh hoạt luồn vào bên trong quần áo Tuệ Nương.

Tuệ Nương ưm một tiếng, vội vàng cầm lấy bàn tay to của Trần Tiểu Cửu, giữ yên không cho nhúc nhích, cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng hơi giương lên, trong mắt mị nhãn lưu chuyển, buồn bã nói:

- Thế nào, muốn ức hiếp muội? Nghĩ muốn hôn liền hôn sao?