Đại lễ khai trương thủy vận đã xong, thành công lớn đến chưa từng có, muôn người đổ xô ra đường, làm cho danh tiếng của quân đoàn Anh Mộc nhanh chóng quật khởi, dâng lên cao vút.
Trần Tiểu Cửu đứng ở trên đài, cất cao giọng nói:
- Ta Trần Tiểu Cửu làm thuỷ vận, chú ý chính là thân tình, coi trọng cảm tình, mục tiêu của quân đoàn Anh Mộc không chỉ có lợi ích, mà là phải đạt thành hai bên cùng thắng, thỏa ý nguyện của huệ dân.
Tất cả mọi người châu đầu ghé tai, không hiểu ý Trần Tiểu Cửu. Có người hiểu chuyện truy hỏi:
- Như thế nào là hai bên cùng thắng? Như thế nào là huệ dân?
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Cái gọi là hai bên cùng thắng, là cùng quân đoàn Anh Mộc chúng ta ký kết quan hệ hợp tác thương gia lâu dài, quân đoàn Anh Mộc chỉ lấy một nửa phí dụng thuỷ vận!
- Huệ dân ! Đó là kẻ goá bụa cô đơn, người gia cảnh bần hàn. Nếu muốn thuyền xuôi gió thuận, muốn vì bằng hữu phương xa, thân nhân gửi đồ qua bưu cục, quân đoàn Anh Mộc ta không thu một xu.
Lời vừa nói ra, liền chấn động lỗ tai của mọi người, người này, thật mạnh tay, được hoa lại ít bạc!
Các thương gia ngồi trên đài không khỏi cùng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Chỉ cần phí dụng thủy vận như vậy thôi cũng đã là một khoản chi tiêu xa xỉ với họ rồi.
Trong mắt đám thương gia đang cười hỗn loạn còn có lục quang loạn chuyển!
Chung Bân nghe vậy liền âm thầm gật đầu, đây là mới là hành động của kẻ giàu có khắp thiên hạ! Lại dặn Chung Việt:
- Tiểu Việt, đệ cần phải đi theo Tiểu Cửu học tập nhiều vào, đầu óc của hắn thực không giống chúng ta đâu.
Kỷ Đức cũng đứng dậy, căng ngực, hô liền ba tiếng:
- Tốt! Tốt! Tốt!
Kỷ Tiểu Đường vô cùng thân thiết lôi kéo cánh tay Kỷ Đức, lúc lắc liền tục, làm nũng nói:
- Cha, tốt cái gì nha! Vừa rồi không phải cha ghét bỏ Cửu ca gian trá như hồ ly? Sao lại bảo là tốt.
Kỷ Đức liếm môi, cười to nói:
- Con gái bảo bối, con không hiểu. Người gian trá có thể làm buôn bán, nhưng kẻ giàu có khắp thiên hạ lại không phải kẻ tham tiền. Người làm đại sự không tham chút lợi nhỏ!
Kỷ Tiểu Đường cao hứng cọ qua cọ lại cánh tay Kỷ Đức:
- Cha, cuối cùng thì cha thấy Cửu ca tốt chỗ nào?
Kỷ Đức vỗ cái đầu nhỏ của Tiểu Đường, khen ngợi:
- Con mắt của con gái cưng đúng là tốt, phụ thân cũng không bằng rồi...
Anh Mộc gãi đầu, xác thực không hiểu lắm, vẻ mặt đau khổ nói nhỏ:
- Cửu ca, chúng ta làm như vậy, lại là nửa giá, lại còn chiếu cố người goá bụa cô đơn, sẽ không là lỗ vốn mua bán chứ?
- Ngươi đúng là cái đầu dưa chuột, sao không hiểu hả ?
Trần Tiểu Cửu hừ một tiếng thấp giọng nói:
- Chúng ta buôn bán không vốn, vạn sự sẵn sàng, chỉ cần bỏ chút công sức có thể kiếm tiền, kiếm nhiều hay ít đều là của mình, còn muốn giá cả làm gì?
- Những người neo đơn bản thân cũng đã rất cô độc, có rất nhiều bằng hữu bên ngoài sao? Dù là có, quân đoàn Anh Mộc chúng ta hiệp nghĩa can đảm, vươn bàn tay viện trợ, còn cái gì không nên sao? Đây chính là tích đức làm việc thiện tốt, tuyệt đối không được qua loa tắc trách.
Anh Mộc hiểu ra, liên tục gật đầu đáp ứng!
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Việc cấp bách là thu nạp lòng người, phải quyết một trận thư hùng với Long Đại. Đến lúc thanh trừ y khỏi ngành thuỷ vận, chúng ta độc bá một phương, giá cả , còn không phải do chúng ta nói sao thì thế sao?
Đám Anh Mộc lập tức tỉnh ngộ!
Đan Nhi bĩu môi, tức giận nói:
- Gian thương! Đại gian thương...
Trần Tiểu Cửu lại tuyên truyền giảng giải một loạt về việc hai bên cùng có lợi, chính sách huệ dân, làm cho bọn trung tiểu thương gia trong đám người đang hỗn loạn mừng rỡ mặt mày hớn hở. Hắn nhìn thấy thời cơ đã thành thục, sai người đem bàn lên, chuẩn bị văn phòng tứ bảo, ký kết công văn với các thương gia.
Người viết công văn đương nhiên ngoài Kỷ Tiểu Đường muội muội thì còn ai nữa. Nàng hiểu biết rất sâu về quy trình, trọng tải, phương thức thủy vận. Để cho nàng ra mặt chính là lập ít công lớn.
Văn phòng tứ bảo vừa mở đã có hơn trăm thương nhân mặc hoa phục vọt tới, vừa nhìn đã thấy chính là vừa mới giết ra từ trong mấy vạn người xem.
Bọn họ chen chúc trước cái bàn, kêu la:
- Ta ký! Ta ký!
Tiểu Đường muội muội mặt vui như hoa nở, tay lau mồ hôi trên trán, múa may nói:
- Chậm đã! Chậm đã! Đều có phần ...
Dưới đài náo nhiệt inh ỏi, chen chúc người ngã ngựa đổ. Trên đài các đại thương gia lại được đãi ngộ tốt gấp trăm lần.
Trần Tiểu Cửu thảnh thơi cầm hợp đồng, cùng hơn ba mươi vị thương nhân kia một lần nữa ký kết, lại cùng những tài tử thư sinh Phương Văn Sơn mang đến đạt thành hiệp nghị.
Kể từ đó, hình thành điển hình cao thấp phối hợp! Tán hộ và nhà giàu đủ, không sợ bất luận cái gì nhất phương cắn trả, uy hiếp, đúng là tốt nhất vận chuyển buôn bán hình thức.
Trần Tiểu Cửu hàn huyên cùng mọi người một lát liền xáp lại gần Tào công công, hư tình giả ý hỏi những báu vật hiếm có chuẩn bị thế nào.
Tào Công công vội vàng báo cáo thành quả lao động của mình, nhưng đầu người như rừng, khá hỗn độn, chỉ giao lưu đơn giản vài câu liền cảm thấy mỹ mãn, rời khỏi bến tàu.
Đan Nhi căm giận nhìn Tào Công công, tay nhỏ quơ bảo kiếm, hừ nói:
- Thái giám chết bầm, sớm muộn gì ta cũng chém ngươi.
Trần Tiểu Cửu dùng ánh mắt ra hiệu cho Đan Nhi cẩn thận. Lúc này, ba người Y Đằng Tuyết Tử đã biểu diễn xong, phần còn lại giao cho những nàng dong chi tục phấn khác của Túy Hương lầu.
Y Đằng Tuyết Tử cẩn thận bước, đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, hạ giọng nói:
- Trần công tử, chuyện công tử đáp ứng ta ngàn vạn lần chớ quên.
Trần Tiểu Cửu mỉm cười, kéo Phan gia huynh đệ qua nói:
- Phan huynh, có đại hỷ sự , vị Tuyết Tử tiểu thư này muốn thành hoa bài của Túy Hương lâu đó...
Hắn lập tức nói ngắn gọn, trình bày chuyện Tuyết Tử tiểu thư muốn thường trú Túy Hương lâu hết một lượt.
Lần này làm cho Phan Tường, Phan An mừng rỡ cười không ngậm nổi miệng.
Hiện tại Túy Hương lâu đang thời kỳ chuyển vụ, không có vai chính dựa vào. Nếu Y Đằng Tuyết Tử mang theo hai vị cô nương Không Không, Lan Lan gia nhập Túy Hương lâu, dựa vào nội tình của Túy Hương lâu thì nhất định có thể Đông Sơn tái khởi, xưng bá Hàng Châu!
Phan An cười toe tóe, cười còn duyên hơn cả nữ nhân, vỗ tay nói:
- Hoan nghênh! Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh...
Y Đằng Tuyết Tử mỉm cười, vặn người nói:
- Một khi đã như vậy, ta đây liền trở về Hà Hoa lâu lấy hành trang, hiện giờ đi ngay.
Nàng quyến rũ cười với Trần Tiểu Cửu, xoay người muốn đi.
Vừa quay lưng một cái, từ sau lưng lập tức nhói đau, thân thể nàng như muốn lệch đi.
Trần Tiểu Cửu nhanh tay nhanh mắt, lôi kéo cánh tay của nàng cho Tuyết Tử tựa vào lồng ngực, quan tâm nói:
- Làm sao vậy? Không thoải mái sao?
Đan Nhi vừa thấy liền muốn bão nổi, Trần Tiểu Cửu trừng mắt với nàng. Đan Nhi tức giận, hừ một tiếng:
- Đại sắc lang!
Lắc lắc mông nhỏ, xoay người chạy.
Y Đằng Tuyết Tử nhíu mày lại, yếu đuối dựa vào ngực Trần Tiểu Cửu, nhẹ nhàng thở dốc nói:
- Vẫn là… đau chỗ đó! Không biết có phải muốn tính mạng của ta rồi không.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng xoa bóp lưng nàng một chút, liền khiến thân thể mềm mại của Y Đằng Tuyết Tử run rẩy, còn nhẹ nhàng rên rỉ lên tiếng. Hắn không dám xoa nữa, nói:
- Thế này phải làm sao mới có thể chữa khỏi?
Y Đằng Tuyết Tử thở dài nói:
- Trừ khi có Thiên Sơn tuyết liên, loại bảo vật lạnh vô cùng này, mới có thể hoàn toàn chữa khỏi cho ta! Tuy nhiên thứ này là bảo vật hiếm có, sao có thể tìm được?
Thiên Sơn tuyết liên?
Trần Tiểu Cửu giữ chặt cánh tay Y Đằng Tuyết Tử, trừng mắt nói:
- Nàng trước tiên không cần vội, ngồi trong này chờ ta một lúc! Cho Không Không, Lan Lan đi trước chuẩn bị hành trang đi. Thiên Sơn tuyết liên này người khác ước không được, ta lại có thể cho nàng.
A?
Y Đằng Tuyết Tử mở lớn hai mắt, duyên dáng hô một tiếng:
- Công tử có sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nàng lại dừng lại, u oán nói:
- Thiên Sơn tuyết liên là chí bảo cực kỳ quý, công tử bỏ được nó để cho một nữ tử dị tộc như ta dùng sao? Ta biết công tử đùa giỡn với ta thôi, ta với công tử không thân cũng chẳng quen gì…
- Ta như sao có thể lừa nàng?
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi mắt lấp lánh của Tuyết Tử có một loại mỹ cảm tĩnh mịch, trong lòng có chút ngứa, nhẹn nhàng vuốt mũi nàng, trêu đùa: .
- Nàng phải đáng giá hơn Thiên Sơn tuyết liên nhiều chứ, đừng quên, Túy Hương lầu còn có hai thành lợi tức của ta, ta còn cần hoa khôi này trấn thủ kiếm tiền cho ta đấy.
Y Đằng Tuyết Tử ngẩn ngơ nhìn ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, không chút nào dối trá, nàng tươi cười:
- Ta chỉ biết công tử là người tốt!
Toát mồ hôi!
Ta là người tốt?
Trần Tiểu Cửu đổ mồ hôi. Vừa mới xoa lên lưng Y Đằng Tuyết Tử vài cái, bàn tay hắn cũng xấu hổ không dám loạn động. Hắn giúp đỡ nàng ngồi xuống một bên ghế, sau đó đi tiếp đón những người khác.
Y Đằng Tuyết Tử sai Không Không, Lan Lan quay về Hà Hoa lâu thu thập hành trang, lại nheo mắt, chăm chú nhìn bóng dáng qua lại không ngớt của Trần Tiểu Cửu. Nàng dựa lưng vào ghế, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày ấy chỉ mặc mỗi áo ngực quyến rũ Trần Tiểu Cửu.
Lần đó hắn lại không hề bị mê muội, chẳng phải thân thể nàng đã bị hắn thấy hết rồi sao?
Giờ hồi tưởng lại, thực thấy thẹn thùng!
*********
Trần Tiểu Cửu vội vàng cất bước, bốn bề chạy loạn, thẳng đến giữa trưa. Khi các tỷ muội của Túy Hương lâu lục tục rút lui khỏi trở về nghỉ ngơi, dân chúng còn chưa rời hết khỏi bến tàu, chúng thương gia cũng thuận lợi ký tên xong tất cả công văn.
Hắn thương lượng cùng Anh Mộc và Phan Tường, thu xếp cho những đại quan và thư sinh mặc khách được vui chơi thoải mái.
Đầu tiên là kế hoạch dọn dẹp Phúc Mãn lầu, an bài cho mọi người ăn cơm, nếu ai muốn chơi thì lại đi Túy Hương lâu, phóng khoáng một hồi. Đương nhiên, hôm nay tất cả đều miễn phí.
Bố trí ổn thỏa tất cả mọi chuyện, lại dặn dò đám người Phan Tường, Anh Mộc nhất định phải bồi tiếp quý khách thật tốt!
Anh Mộc kỳ quái nói:
- Cửu ca, chẳng lẽ huynh không đi cùng? Chuyện lớn như vậy mà thiếu huynh thì còn ra thể thống gì?
Y Đằng Tuyết Tử nghe vậy, sóng mắt nàng liền lưu chuyển, liếc Trần Tiểu Cửu một cái, u oán nói:
- Nếu công tử bận gì thì cứ việc đi, không cần để ý đến ta.
Trần Tiểu Cửu mặt trầm xuống, đuổi đám Anh Mộc, Phan Tường, mới nhẹ nhàng vuốt một mũi Y Đằng Tuyết Tử, cười hì hì nói:
- Tuyết Tử tiểu thư, nàng trong lòng ta so với đám xú nam nhân này thì quan trọng hơn nhiều.
- Thật sao?
Y Đằng Tuyết Tử yếu ớt đứng dậy, dựa vào bả vai Trần Tiểu Cửu, chậm rãi xê dịch, dịu dàng nói
- Chỉ sợ công tử không an tâm.
Trần Tiểu Cửu quẹt mũi một cái, hỏi:
- Ta có thể an tâm gì? Nhiều nhất là cảm thấy Tuyết Tử tiểu thư xinh đẹp, muốn cùng nàng thân cận chút mà thôi. Đây là bản sắc nam nhân, không có suy nghĩ như thế sẽ không phải là nam nhân chân chính.
Y Đằng Tuyết Tử che miệng, oán giận nói:
- Rõ ràng là có sắc đảm lại còn nói hợp tình hợp lý như vậy.
Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm đôi mắt Y Đằng Tuyết Tử, như thoáng chút suy nghĩ nói:
- Nhưng Tuyết Tử tiểu thư thì sao? Đến giờ ta vẫn không rõ, rốt cuộc là nàng muốn an cái tâm gì đây? Xa quê hương, chỉ vì làm một hoa khôi thanh lâu vạn người thưởng thức thôi sao? Chuyện này hợp tình lý sao?
Y Đằng Tuyết Tử chấn động thân mình, quay đầu đi, hạ giọng nói:
- Ta tới đây làm gì, công tử không cần xen vào, dù sao ta cũng không có tâm tư hại công tử.
- Nếu nàng muốn hại ta, ta cũng không sợ !
Trần Tiểu Cửu mỉm cười.
- Ta là chúc miêu, có chín cái mạng.
Nói xong, hắn liền bế cả người Y Đằng Tuyết Tử lên.
Trong tiếng hô lớn đầy duyên dáng của Y Đằng Tuyết Tử, hắn liền ôm nàng lên xe ngựa, thẳng tiến dịch quán của Tào công công.