Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 617: Muội rất nhiều ưu điểm




Trái tim đang lo sợ của Kỷ Tiểu Đường đang muốn nói cho Trần Tiểu Cửu những điều bí mật trong lòng, trên mặt tràn ngập thẹn thùng, sắc mặt đỏ lựng, chợt nghe thần hồn nát thần tính, một đạo kiếm quang chợt lóe lên bay tới trước mặt.

Nàng cũng không biết võ công, nhất thời đang ngơ ngẩn ở nơi nào, mở to hai mắt hoảng sợ, suy nghĩ xuất thần.

Thị lực của Trần Tiểu Cửu siêu việt, tuy rằng kiếm pháp rất nhanh, nhưng nhìn cũng rất nhanh, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, đánh lén như vậy, đúng là Đan Nhi.

Cô gái nhỏ này, nhất định nhìn thấy hắn và Tiểu Đường muội muội âu yếm nhau, trong lòng ghen tỵ, lắc đầu, âm thầm thở dài: "Bản thân lại lấy Đan Nhi ra làm bảo tiêu đeo bên mình, thật sự là một phán quyết sai lầm!"

Cô nàng này, đã biến hắn thành con vịt nấu chín, trông nom cẩn thận, dường như sợ hắn bay lại như bình thường.

Kiếm đâm tới, hắn không thể không đỡ thay cho Kỷ Tiểu Đường.

Vận khí công, kiếm thế nhanh như gió, trong mắt hắn lại chậm rất nhiều, cánh tay giơ cao lên, cổ tay khẽ lật lại, bàn tay to đã bắt được bàn tay thon mềm trắng nõn của Đan Nhi.

Tuy rằng Đan Nhi lợi hại, nhưng sức lực lại không ngang tàng như Trần Tiểu Cửu, lại không thể vung kiếm làm Trần Tiểu Cửu bị thương, mặt nghiêm nghị, tung ra một chưởng sấm dậy, đánh Kỷ Tiểu Đường một chưởng.

Cô nàng này, chết cũng không hối cải!

Trần Tiểu Cửu xuất chiêu, tiếp nhận.

- A

Người Đan Nhi lơ lửng trong không trung, không thể dùng sức được, Trần Tiểu Cửu dùng sức mạnh hơn một chút, Đan Nhi không thở nổi, dáng vẻ mềm yếu phất phơ trong không trung.

Bùm…

Âm thanh vang rội!

Không ngờ Đan Nhi thảm hại ngã xuống nước!

Trong nháy mắt rơi tõm xuống nước, trợn mắt, nói:

- Tiểu Cửu thối, ta không biết bơi…..

Trần Tiểu Cửu thầm kêu không tốt, hắn định tiếp chiếu để cô gái không nói lý lẽ này trút giận, thật không ngờ nàng ta lại không biết bơi!

Hắn tuy rằng chỉ biết có màn bơi chó, nhưng trong lúc cấp bách thế này, làm sao hắn quản được nhiều chuyện, không để ý nguy hiểm, nhảy thẳng xuống nước, hô to:

- Đan Nhi, ta đến cứu nàng đây!

Đan Nhi giương nanh múa vuốt, đạp chân trong nước, dĩ nhiên đã uống vài ngụm nước sông, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, nếu chậm một tý, nói không chừng đã nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn cách Đan Nhi khoảng mười thước, bơi chó lại chậm, một lát sau, không ngờ không dựa được vào phía trước! Trong lòng sốt ruột, vận công, đôi mắt đỏ rực. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Đang lúc lo lắng, chợt nghe thấy một tiếng "Bùm", vang đến từ phía sau.

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc thất sắc, thầm nghĩ "Hỏng rồi, Đan Nhi vừa mới rơi xuống nước, tiểu nha đầu Kỷ Tiểu Đường này cũng ngốc nghếch rơi xuống nước! Nói như vậy, hai người này làm loạn cái gì chứ, thật muốn lấy mạng ta sao, ta nên cứu Đan Nhi hay là cứu Tiểu Đường muội muội? Ông trời đối với ta sao mà tàn khốc thế!

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, có tiếng nước chảy ào ào trong nước truyền đến, một cơ thể nhỏ nhắn màu trắng, lướt qua bên cạnh, tuyệt đẹp, hoa lệ, tư thế bơi bướm mau lẹ, phóng nhanh đến chỗ Đan Nhi.

Đúng là hình dáng Kỷ Tiểu Đường!

Trần Tiểu cửu không khỏi kinh ngạc ngây người ra: "Tiểu Đường muội muội rất giỏi sao? Chiêu thức xinh đẹp và tốc độ siêu việt, nếu ở kiếp trước, nhất định sẽ lấy được huy chương vàng? Diệp Thi Văn tiểu muội muội, e rằng cũng kém xa một bậc?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn càng cảm thấy hắn là một ông lão, ở đâu mà lại có một cô bé mạnh như thế này!

Lúc Kỷ Tiểu Đường chuẩn bị bơi đến bên cạnh Đan Nhi, Đan Nhi rốt cuộc không ngăn nổi được nước sông xâm nhập, ừng ực, uống mấy ngụm nước sông, rồi chìm xuống, không thấy bóng dáng đâu.

Trần Tiểu Cửu kinh ngạc thất sắc, trong nháy mắt, ba hồn bảy vía dường như lìa khỏi thân xác, điên cuồng hô lớn:

- Đan Nhi, nàng ở đấy, Cửu ca đến cứu nàng…..

Lúc gần như là tuyệt vọng, đã thấy Kỷ Tiểu Đường xoay người, trên mặt sông mờ mịt, dĩ nhiên không thấy bóng dáng trắng như tuyết của nàng đâu!

- Tiểu Đường muội muội!

Trần Tiểu Cửu không quan tâm nguy hiểm, vội vàng bơi về phía trước, bơi đến chỗ Kỷ Tiểu Đường rơi xuống, trong lòng nổi giận, lập tức tiến đến, lại phát hiện trong nước không có gì, cũng không có bóng dáng trắng như tuyết.

Lại nổi lên mặt nước, tìm kiếm tung tích xung quanh, làm sao có thể tìm thấy?

Lúc này, đầu óc chỉ muốn nổ một trận, giống như bùng nổ thật lớn, không thể xóa nhòa đi đau đớn quanh quẩn trong đầu hắn, toàn thân cứng đờ, chết lặng, trở thành một người gỗ, rất lâu, một câu cũng không nói nên lời, cơ thể cứng nhắc chìm dần trong nước.

Trong khi hoảng hốt, chợt nghe thấy âm thanh vang lại từ phía sau, một tiếng kêu yếu ớt truyền đến:

- Cửu ca, mau tới cứu muội, muội….Muội không thở được!

Tiếng nói mềm mại này, tiếng gào thét yếu đuối, Trần Tiểu Cửu nghe như sấm nổ vang tai.

Cơ thể chìm xuống, đột nhiên lại mất tích, linh hồn như nhẹ nhàng bay ra khỏi cơ thể hắn thoáng chốc trở lại, , nước mắt đã chảy dài, như dòng nước biển mênh mông, làm thế nào cũng không bình tĩnh được.

Bởi vì, tiếng kêu mềm mại kia, rõ ràng là của Kỷ Tiểu Đường!

Trần Tiểu Cửu lo lắng quay đầu lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Kỷ Tiểu Đường, ôm chặt cơ thể của Đan Nhi, kéo lên trên, một mình nàng, bất luận như thế nào cũng kéo không nổi, bản thân nàng lại còn kéo cả Đan Nhi, dần dần bị chìm xuống.

Hắn ngoái đầu lại chăm chú nhìn, vui mừng khôn xiết.

Hóa ra là Tiểu Đường muội muội, cô gái nhỏ nhắn này, không ngờ lại có thể lặn được xuống nước, aiya! Ta thực đáng chết! Ta thiếu chút nữa đã quên, nàng sinh ra đã ở dưới nước rồi!

Trần Tiểu Cửu lao ra bên ngoài, tuy rằng chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nhưng lại có thể tai qua nạn khỏi.

Cơ thể hắn vội vàng trở về, bàn tay to duỗi ra, đưa hai cơ thể mềm mại lên thuyền, trong lòng mới thở phào.

Đan Nhi đã bị nước làm cho nghẹn thở mà ngất, quần áo ướt sũng quấn chặt lấy cơ thể kiều mỵ, lộ vẻ sắc sảo tuyệt trần! Lúc này Trần Tiểu Cửu lại không rảnh thưởng thức vẻ dịu dàng của Đan Nhi, đặt nàng dựa vào thành thuyền, vỗ nhẹ vào vai nàng, nước sông trong bụng Đan Nhi chảy ầm ầm ra ngoài.

Sau một lúc, nhổ ra ít nước, Trần Tiểu Cửu thấy phun ra không được bao nhiêu nước, lại thay đổi tư thế của nàng, vẻ mặt do dự nói:

- Sao lại chưa tỉnh lại?

Kỷ Tiểu Đường nói:

- Chắc hẳn nước sông đã vào mũi, để thông mũi, phải đưa hơi thở vào từ miệng, thông xoang mũi mới tốt.

Nhìn Trần Tiểu Cửu, dừng lại một chút nói:

- Nhưng muội lại không có hơi thở dài như vậy….

- Muội không có, nhưng Cửu ca ta có!

Khẩn cấp như thế này, còn giả bộ cái gì?

Trần Tiểu Cửu nằm úp sấp người xuống, một tay mở miệng nàng ra, dùng sức thổi khí vào miệng Đan Nhi, tuy rằng bề ngoài xem ra vô cùng bình thường, nhưng thật ra lại là chuyện đại sự cứu người.

Kỷ Tiểu Đường nhìn thấy Trần Tiểu Cửu không để ý gì đến hình tượng, chu môi vì Đan Nhi mà thổi khí vào, trong ánh mắt kia thật sự hàm chứa sự quan tâm và lo lắng, khiến trong lòng nàng có chút ghen tuông.

Ánh mắt di chuyển về phía cơ thể Đan Nhi mềm mại, thở dài:

- Muội biết cô gái này vì sao lại cố ý gây chuyện với muội, thì ra nàng ta trước chính là người bảo tiêu, đằng sau chính là tình nhân của Cửu ca, nếu không phải, Cửu ca sao lại mất phương hướng thế này?

Trần Tiểu Cửu tập trung vào hít thở, hô hấp, chỉ có điều thổi mười mấy hơi, liền móc những tạp chất tắc ở trong mũi Đan Nhi ra, nhanh chóng thổi ra.

Cơ thể của Đan Nhi thoáng cái đã hồi phục, nũng nịu ho khan, chậm rãi mở mắt.

Trần Tiểu Cửu cuối cùng cũng yên tâm, bất chấp cơ thể ướt sũng, hít một hơi thật dài, mệt mỏi ngồi luôn ở khoang thuyền.

Không quên ngẩng đầu nhìn Kỷ Tiểu Đường một cái, thấy nàng ấy cũng đầy nước, quần áo bám chặt lên người nàng, đột nhiên hiện ra dáng vẻ hoàn mỹ, ngực nhỏ bé kia liền xẹp xuống, dường như cũng có phồng lên một chút.

Mấy giọt nước ở trên chán Kỷ Tiểu Đường chảy xuống, mái tóc ướt sũng, lộ ra vẻ đẹp toàn mỹ, đôi mắt to đầy nước, chiếc hàm quyến rũ, kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, mỉm cười.

Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên cảm thấy nàng ấy thật vĩ đại, tiến đến ngồi bên cạnh Kỷ Tiểu Đường.

Bàn tay to len lén nhéo bàn tay bé nhỏ của nàng một chút, rồi lại bỏ ra, chăm chú nhìn đôi mắt nàng, nói từng chữ một:

- Tiểu Đường muội muội, Cửu ca cảm ơn muội, cảm ơn lòng khoan dung độ lượng của muội, không so đo tính toán.

- Cảm ơn cái gì? Muội có thể thấy chết mà không cứu được sao?

Khóe miệng Kỷ Tiểu Đường hồng lên, không thể ngăn được ánh mắt lo lắng của Trần Tiểu Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, nhẹ nhàng cúi đầu.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Tiểu Cửu nhìn mình, rất chân thành, ấm áp, tràn đầy dưu vị ngọt ngào, cũng không phải là vẻ ngoài lạnh lùng như trước kia

Kỷ Tiểu Đường trộm nhìn Đan Nhi một cái, thủ sẵn ngón tay, lấy hết dũng khí, con mắt tràn đầy nhu tình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Trần Tiểu Cửu, thoáng chút ghen tuông nói:

- Hơn nữa, nếu muội đoán không sai, người này là lão bà của Cửu ca, muội làm sao có thể nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn?

- Ngươi….Ngươi nói hươu vượn cái gì thế?

Đan Nhi phun nốt chỗ nước còn xót lại ra, uể oải nằm ở đuôi thuyền, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, thở hổn hển nói:

- Ta chỉ là bảo tiêu của Trần Tiểu Cửu, ta trở thành lão bà của hắn khi nào, ngươi còn nói luyên thuyên, ta sẽ giết ngươi!

- Đan Nhi, muội im miệng, động một tý là muốn giết người, nếu không phải là Tiểu Đường muội muội cứu muội, cơ thể muội có hương thơm ngọt ngào, chỉ sợ làm mồi cho cá mập, làm sao có thể còn nguyên vẹn mà nằm ở đây?

Trần Tiểu Cửu thở hổn hển đánh nàng ta một cái, răn đe.

- Huynh còn giám đánh ta?

Vẻ mặt Đan Nhi oan ức, muốn giãy dụa đứng lên trả đòn, nhưng trên người không còn chút sức lực nào.

Kỷ Tiểu Đường che miệng cười trộm nói:

- Đan Nhi cô nương, cô không cần phải phủ nhận! Nếu cô không phải là lão bà của Cửu ca, sao biết tôi ở cùng với Cửu ca, mà động thủ với tôi?

- Ta….Ta chỉ sợ ngươi ám hại Tiểu Cửu, tự nhiên phải chỉ bảo vệ hắn an toàn!

Khuôn mặt tái nhợt của Đan Nhi, mệt mỏi giải thích.

Kỷ Tiểu Đường bỗng nhiên khanh khách cười thành tiếng, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Đan Nhi nói nhỏ:

- Đan Nhi cô nương, cô sợ cái gì? Trong thiên hạ không có cái gì vĩ đại hơn tình yêu, cô xem tôi, tuy rằng yếu đuối, không có võ công, nhưng ta thích Cửu ca, liền đi nói với huynh ấy, không sợ người đời nói này nói nọ, không hề hối hận!

- Ta…Ta không giống với cô, cô đừng nói bậy! Nếu không…..ta sẽ xé miệng của cô ra!

Đan Nhi dùng sức lắc tay, muốn thoát ra khỏi cánh tay bé nhỏ của Kỷ Tiểu Đường.

Kỷ Tiểu Đường càng ôm chặt, chăm chú nhìn đôi mắt Đan Nhi, nói từng từ một:

- Cô có vui hay không, chỉ có mình cô mới biết, người ngoài chỉ có một cái miệng và hai con mắt, làm sao có thể cảm nhận hạnh phúc trong lòng cô? Nghe người ngoài nói nhảm làm gì? Giống như cô không đầu không cuối, sớm muộn gì cũng đánh mất đi hạnh phúc cả đời, hoặc là hối không kịp.

Đan Nhi nghe vậy, không nhịn được mở ta hai mắt nhìn, đôi tay bé nhỏ giãy dụa bỏ ra, tùy ý để Kỷ Tiểu Đường nắm chặt, cũng không giãy dụa nữa, lệ lại rơi.