Trần Tiểu Cửu lén lút thưởng thức bờ mông vểnh cao của Tuệ Nương, trong lòng không khỏi cảm thán, mấy ngày không gặp, dáng người Tuệ Nương càng ngày càng nở nang.
Tuệ Nương ảo não mang món ăn đã bị cháy ra, vừa hướng mắt về phía sau, oán giận nói:
- Tiểu Cửu, đều tại ngươi, còn đứng đây nhìn lén cái gì, không mau tới giúp đi?
Trần Tiểu Cửu cười tiến lên, vừa vừa bác bỏ, vừa giải thích việc của Kỷ Tiểu Đường cho Tuệ Nương nghe.
Tuệ Nương trừng mắt nhìn hắn, mặt đầy nghi vấn:
- Ngươi muốn cô ta ở chỗ ta? Sao lại tốt như vậy? một thiên kim tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao ngươi không để ở chỗ ngươi? Nỡ để ở chỗ ta sao?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Nàng đừng nói linh tinh, cô gái này giống như là kem đánh răng, ta không thích, ai thích ai thì nhận về.
Lại cười xấu xa thổi vào tai Tuệ Nương, nói:
- Hơn nữa, ta chỉ thích Tuệ Nương thôi, cô nàng ngực phẳng này, ta không thích tẹo nào.
- Ai da! Ngươi thật đáng ghét.
Tuệ Nương nghe thấy Trần Tiểu Cửu khen nàng, toàn thân lại run rẩy, lộ ra sự vui vẻ, giơ tay đẩy hắn ra ngoài, cười hì hì nói:
- Việc này ta đồng ý rồi, ngươi mau ra ngoài đi, ta phải xào rau, đừng ở đây làm vướng bận.
Ta ngã! Rõ ràng là vừa rồi còn muốn ta giúp đỡ, bây giờ lại nói ta làm vướng bận, thật là không có tý dạo lý nào. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu oán thầm đi ra, phát hiện Kỷ Tiểu Đường đang ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ rất lâu, hai má non non, vẫn đỏ ửng, bộ dáng chuyên chú đó, quả thật là một người con gái đa sầu đa cảm, như thi nhân thương xuân buồn thu.
- Tiểu Đường muội muội, ta và Tuệ Nương đã nói xong rồi, những ngày này muội cứ ở đây.
Trần Tiểu Cửu cũng đi tới bàn đối diện ngồi xuống, trong lòng cười thầm, cô nàng này mặt vẫn đỏ ửng, không nên nhìn thấy cảnh tượng thân mật vừa rồi, xuân tâm đại động rồi sao?
- Tuệ Nương đồng ý rồi sao? Thật là tốt.
Kỷ Tiểu Đường vui vẻ vỗ tay, lại chuyển tới gần Trần Tiểu Cửu, nháy mắt nói:
- Dáng người Tuệ Nương thật đẹp, vượt xa ta.
Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi, ánh mắt đặt ở ngực của Kỷ Tiểu Đường, trong mắt toát ra vẻ không thèm để ý! Thầm nghĩ: Cái gì gọi là vượt qua cô chứ? Ngực cô bình thường như vậy, có to gấp mười lần cũng không bằng một nửa của Tuệ Nương, không ngờ còn ở đây nói cái gì mà dáng người nóng bỏng.
Hừ..ta cũng không tiếc nói cô.
- Cửu ca, huynh không tin lời ta sao?
Kỷ Tiểu Đường đứng lên, xốc ngực, không phục nói:
- Ta không phải như huynh nói gì là " sân bay", tuy nhìn trông bình thường, nhưng bên trong có…
- Tới đây! Ăn cơm nào! Ăn cơm thôi.
Tuệ Nương tâm trạng rất tốt, vẻ mặt đắc ý, bưng món ăn ngon lên.
Kỷ Tiểu Đường đỏ mặt, cúi đầu, lời nói quan trọng nhất còn chưa nói ra.
Đồ ăn ngon, hương vị ngọt ngào, TTC ăn rất nhiều.
Còn hai người Kỷ Tiểu Đường và Tuệ Nương lại thật có thể nói chuyện, hai người không ngờ đối với việc nữ công gia chánh, các đồ trang sức lại rất có hứng thú, nói chuyện rất vui vẻ, cười khanh khách, không ngờ quên ngay Trần Tiểu Cửu còn đang ở sau, hại hắn than thở trong lòng, gần như nghi ngờ nỗi nhớ của Tuệ Nương với mình, rõ ràng là giả bộ.
Sáng hôm sau, Trần Tiểu Cửu lại tới bến tàu, lại thấy Bành Thông và mấy chục người đã ở bến tàu trước hắn, đang thương lượng gì đó với Anh Mộc.
Hắn gọi Anh Mộc, hỏi một chút tình hình hôm qua.
Anh Mộc khẽ cười nói:
- Huynh yên tâm, Cửu ca, hôm qua ta sắp xếp cho hội Bành Thông rất thỏa đáng, sau khi ta dẫn người tới, tên công tử bột Phan An không hề do dự, phóng khoáng tiếp đãi hội Bành Thông, mỗi người đều sắp xếp cho ba cô nàng hầu hạ, bọn họ trái ôm phải ấp, chơi rất vui vẻ
- Còn buổi tối thì sao? trải qua thế nào?
Trần Tiểu Cửu tà ác cười.
Anh Mộc cười ha hả, giơ ngón cái lên;
- Những người này không hổ xuất thân là thủy thủ, thể lực siêu cường, thở phì phì cuồng nhiệt một đêm, không ngờ không thấy mệt mỏi, ngay cả Anh Mộc ta cũng khâm phục.
Trần Tiểu Cửu hiểu ý cười, đi qua đi lại, vỗ vai bt, trêu chọc nói:
- Bành huynh, đến thật sớm, hôm qua mệt như vậy, không cần nghỉ ngơi sao?
Cách nói này, nhưng phàm là đàn ông đều hiểu.
Bành Thông không biết nói gì, chỉ đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Mới đến, khiến Trần huynh đệ lưu tâm rồi, ta không tới sớm giúp đỡ, trong lòng lại thấy băn khoăn, mệt chút cũng cam tâm tình nguyện.
Gã là người thành thật, không thích nợ ân tình, đối với sự khoản đãi đêm qua của Trần Tiểu Cửu, lúc nào cũng khắc sâu trong lòng, trong lòng lại so sánh Trần Tiểu Cửu với ông chủ Kỷ Đức trước đây, không khỏi âm thầm cảm thán: Mình đi theo Kỷ Đức làm trâu làm ngựa mười năm, không ngờ ngay cả một người phụ nữ mặt rỗ cũng không được ngủ cùng, vừa gặp mặt Trần Tiểu Cửu một lần, đã được cả vốn lẫn lãi, một buổi tối ngủ với ba cô nàng quyến rũ, sự chênh lệch về cách làm người, sao có thể lớn như vậy?
Cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy, càng cảm thấy Trần Tiểu Cửa là một ông chủ khó gặp.
Chỉ tiếc mình chỉ là theo Kỷ Tiểu Đường tới giúp đỡ, khế ước vẫn còn ở trong tay lão già Kỷ Đức kia, nếu không lấy được, bản thân không được tự do, nghĩ tới lại thấy buồn bực.
Trần Tiểu Cửu lại thân thiết ôm bờ vai gã, nói khẽ:
- Huynh đệ thẹn cái gì? Mọi người đều là đàn ông, về cái này ai chẳng biết? Ta và Bành huynh đệ vừa gặp đã thân, nếu huynh đệ chơi vui vẻ, đêm nay, ta lại dẫn huynh tới Hà Hoa lầu ngủ với các cô gái Uy quốc, để huynh thưởng thức phong tình của các cô gái dị quốc.
Bành Thông vội xua tay nsoi:
- Cái này không được, không được, tấc công vì lập, để huynh đệ tốn kém rồi, đó là cách làm người của ta.
Gã có thể nghe ra sự coi trọng của Trần Tiểu Cửu với gã, xem ra rất coi trọng gã, chỉ là khế ước của mình vẫn còn nằm trong tay Kỷ Đức, nghĩ tới hiệu lực, chỉ sợ hữu tâm vô lực.
Nghĩ tơi đây, không khỏi thẹn với Trần Tiểu Cửu.
Khi tâm tư đang phức tạp, lại nghe thấy cách đó khoảng trăm mét, một đám hơn hai mươi thủy thủ ăn mặc rất lạ gọi tới:
- Một đám vịt lên cạn, làm thủy vận, mau cút đi.
- Mẹ hắn, Long Đại lại phái người tới khiêu khích.
Anh Mộc tức giận, giương nanh vuốt dẫn người tiến lên đánh nhau.
Trần Tiểu Cửu ngăn bọn họ lại, trừng mắt nhìn:
- Không được làm càn! Các ngươi không biết bơi, một đám vịt lên cạn, sẽ gây thiệt thòi, nhịn chút đi.
Bành Thông thấy Trần Tiểu Cửu có vẻ ưu tư, vội nói:
- Trần huynh đệ, huynh có khó khăn gì? Họ là ai?
Trần Tiểu Cửu thở dài, đem việc của Long Đại nói cho gã nghe, mặt đầy ưu thương vỗ vai gã, thấp giọng nói:
- Bành huynh đệ, huynh cũng biết, làm thủy vận chính là đánh nhau, thằng nhãi Long Đại này không cho ta kinh doanh, hai ba ngày lại tới phá đám, nhưng huynh đệ của ta đều xưng vương trên cạn, tay nghề dưới nước thực sự không được, quả có chút xấu hổ,.
Bành Thông cười ha ha:
- Ta tưởng việc lớn gì, Trần huynh đệ, hai mươi người này, ta giúp huynh xử lý.
Trần Tiểu Cửu đầy nghi vấn:
- Huynh đệ, được không?
Bành Thông phồng ngực, lộ ra cơ thịt rắn chắc:
- Mười mấy người chúng ta có thể tay không bắt cá, còn có thể sợ lũ người này sao?
Quay đầu nói với máy thủy thủ:
- Các huynh đệ , Trần huynh đệ đối đãi chúng ta không tệ, không chê chúng ta thô bỉ, cho chúng ta ăn ngon, uống ngon, chơi vui, bây giờ Trần huynh đệ có khó khăn, chúng ta còn không mau giúp một tay, bắt lũ người kia lại.
Những thủy thủ này vừa nghe, mắt liền sáng lên, đi theo Bành Thông, đầy khí phách, tiến lên trước hai mươi máy tiểu đệ của Long Đại.
- Anh Mộc, mau dẫn người đuổi theo, Bành huynh đệ bản lĩnh trong nước giỏi, ngươi bảo vệ họ.
Trần Tiểu Cửu dặn nói, sau đó lên đàu tàu, làm gương.
Anh Mộc đáp lại một tiếng, mang theo hơn mười huynh đệ vội theo sau.
Đám nhân mã của Long Đại kia cho rằng tuy trên bờ không đánh nổi lũ lưu manh này, nhưng trong nước, lại có thể dìm chết họ, lần này quyết định chủ ý.
Trừ phi Trần Tiểu Cửu không cử người nghênh chiến, hạ giọng, bằng không, chỉ cần tới bao nhiêu, thì có thể làm cho họ ngã xuống nước bấy nhiêu.
Nhìn thấy Anh Mộc quả nhiên mang theo một đám người hùng hổ tiến lên, cầm đầu trong lòng rất vui, dẫn các huynh đệ chửi bậy, lui về bờ sông.
Đợi cho Anh Mộc mang người đuổi tới, nhóm người này mang theo thuyền nhỏ, mặt trào phúng nói:
- Vịt lên cạn, các ngươi dám lên sao? lão tử ở đây chờ ngươi.
Trần Tiểu Cửu đứng ở bờ, vỗ vai Bành Thông, nói:
- Bành huynh đệ, xem huynh rồi.
Bành Thông cười ha ha, cởi trần, xích cánh tay, dẫn theo đám thủy thủ như cá, vọt vào nước, lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Tên mặt rỗ kia kinh hãi một chút, không biết những người này lặn vào trong nước, rút cuộc muốn làm gì, rất lâu không thấy lộ diện, lại chống eo bật cười nói:
- Một lũ vịt lên bờ, lặn xuống nước chết đuối rồi.
Hai mươi mấy người lại khiêu khích.
Đột nhiên, trên mặt sông toát lên chút bọt, theo sau, năm chiếc thuyền bỗng lay động.
- Không tốt rồi, đám người này muốn làm lật thuyền.
Tên mặt rỗ kinh hãi hô lên toát mồ hôi, thầm nghĩ, đám người này đều là vịt trên cạn, sao có thể một đêm thành vịt dưới nước rồi?
Khi hoảng loạn, thân thuyền lay động càng mạnh, chợt nghe thấy tiếng hò hét, năm chiếc thuyền không ngờ bị ném đi, lảo đảo trên mặt nước.
Tên mặt rỗ và hơn hai mươi thủy thủ cùng kêu lên kinh ngạc, cả đám ngã xuống nước.
Đám người Trần Tiểu Cửu mừng rỡ vô cùng, không kìm nổi vỗ tay khen ngợi.
Mặt rỗ và hai mươi mấy người đều tinh thông dưới nước, công phu tuyệt nghiêm túc, chìm trong nước, chỉ hơi hoảng loạn chút, liền chiến đấu với đám người Bành Thông.
Hai mươi mấy người đối chiến với mười mấy người, chẳng lẽ còn không thể đắc thắng sao?
Nhưng, đám người mặt rỗ ý nghĩ kỳ lạ.
Đám người Bành Thông trong nước rất giỏi, một đám giống như cá lớn, bốc lên trong nước, thành thạo vô cùng, giống như di chuyển trên mặt đất.
Đám người mặt rỗ bị đánh cho chảy máu mũi, trên mặt sông lộ ra một mảng đỏ rực.
Bành Thông hô lớn:
- Các huynh đệ, đừng đấu nữa, kéo lũ chó này vào trong nước, dìm chết đi.
Một người đàn ông đáp lại, tay trái, tay phải cầm lấy một gã xé rách, hít sâu một hơi, chìm vào trong nước.
Mặt sông lại lần nữa yên ắng.
Vẻ mặt Trần Tiểu Cửu hưng phấn, vỗ tay trầm trồ khen ngợ. Đám người Bành Thông công phu khiến hắn rung động, trong lòng yên lắng vài canh giờ, ước chừng khoảng hai trăm hơi, trên mặt nước cuối cùng cũng nổi bọt.
Đám người Bành Thông lộ ra rạng ngời, trong tay mỗi người đều thu hai cái con chó chết, nổi lên mặt nước.