Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 59: Đơn thương độc mã




Lúc này Trần Băng mới thực sự cảm thấy yên tâm, bình tĩnh nói với mọi người:

- Lúc này là thời khắc quan trọng nhất, việc các ngươi các làm bây giờ chính là sống chết mặc bay, đợi xem náo nhiệt thôi, vụ việc Long Nhị chắc chắn sẽ khiến thành Hàng Châu này dấy lên một trận mưa huyết, các ngươi phải đứng xa xa ra một chút, giả bộ là những người tốt ý, đừng bao giờ gây chuyện thị phi để bọn họ nắm được thóp. Lúc này sự việc vẫn còn nhiều trắc ẩn, không thể biết trước được điều gì, đừng có rút dây động rừng, hiện tại các ngươi cần làm đó chính là bảo vệ những người thân của mình, miễn bị kẻ khác hạ độc thủ, biết chưa?

- Biế rồi ạ, Cửu ca, bây giờ chúng ta sẽ về nhà giả bộ thành những kẻ đáng thương, chẳng phải huynh bảo chúng tôi là không được cúi đầu đó sao? Bây giờ sẽ để Cửu ca thấy được, chúng ta có thể làm anh hùng và cũng có thể giả bộ thành những con chó ngoan ngoãn.

Cao Cung cười hô hố nói.

- Vậy thì ta yên tâm rồi, nhớ cho kỹ, thời khắc mấu chốt, đừng có rút dây động rừng, đợi qua lúc khó khăn này, đó chính là thời khắc để huynh đệ chúng ta vươn mình.

Trần Băng vỗ vào vai Cao Cung rồi dặn dò.

Lập tức, bọn họ lại thương lượng một hồi lâu nữa, quyết được kế hoạch, rồi mỗi người một ngả.

Năm người trong đám Anh Mộc tất nhiên là về nhà giả bộ thành những kẻ đáng thương và chất phác, còn Trần Băng đứng một bên xem ra rất thoải mái, rồi đi về Chu gia, đem toàn bộ những phiền toái và gánh nặng trao cho tên Củi khô cao chưa tới mét rưỡi nặng chưa tới ba mươi ký rồi.

Nếu lúc này Củi khô biết được rằng Trần Băng và quân đoàn Anh Mộc đều đứng phía sau hậu trường để trốn tránh, thì chắc chắn sẽ vô cùng tức giận và chửi quàng cả lên.

Trên suốt dọc đường Trần Băng suy nghĩ sợ hậu quả đó sẽ xảy ra, suy diễn mấy lượt, cũng không thấy phát hiện ra lỗ hổng nào, tâm trạng rất thoải mái, cũng sắp trưa rồi, mới vội vàng đi về Chu gia.

Vừa mới bước vào cổng, một thân hình đen xì nhanh như chớp tóm lấy hắn, trong lòng Trần Băng kinh hãi, cho rằng Long Đại đến để báo thù, rồi vội đưa tay rút côn điện ra để đối phó, nhưng định thần lại nhìn, thì chính là tên tiểu lục tử đang bày trò quỷ.

- Tiểu lục tử, ngươi hoang mang rối loạn tóm lấy ta làm gì thế hả? Lớn thế này rồi, sao cứ như đứa con nít thế hả?

Trần Băng vô cùng tức giận, cái thằng khỉ gió này, không biết lúc Cửu ca ta tâm trạng đang lúc yếu ớt nhất, thì sẽ rất ghét sự trêu đùa như thế này không?

Tiểu lục tử cảm thấy lo lắng mặt mày toát hết mồ hôi, rồi túm lấy tay của Trần Băng vội vã nói:

- Cửu ca, vô cùng cấp bách, mau đi theo ta tới kỹ viện.

Tới kỹ viện? Cái tên tiểu tử nhà ngươi nghèo rớt mùng tơi còn có đủ tiền tới kỹ viện sao? Cuối cùng lại bắt ta trả tiền chứ gì?Trần Băng liền lườm tiểu lục tử nói:

- Cửu ca ta là người nhã nhặn, kỹ viện là nơi mua vui sắc dục, làm sao những kẻ văn nho như ta có thể lui tới được chứ. Làm như vậy chẳng phải đã hủy hoại thanh danh của ta đó sao?

Tiểu lục tử vô cùng gấp gáp, cái thanh danh của ngươi ý à, có cái chó gì đâu mà oai, cho dù không tới kỹ viện thì cũng chẳng có gì tổn hại cả, hơn nữa hiện tại hắn đang có việc gấp, không có thời gian giằng co với hắn, rồi lôi tay áo của Trần Băng nói:

- Đại thiếu gia đang ở Túy Hương Lầu rồi...

- Cái gì?

Vừa nói tới đây, Trần Băng nhảy cẫng lên, rồi vung tay áo thầm nói:

- Cái tên béo mập đáng chết này, tới kỹ viện thế mà không nói cho mình một tiếng, mẹ kiếp, ăn mảnh nhé...

Tâm trạng Trần Băng rất kích động, suýt chút nữa thì nói những câu chửi đổng ra miệng

Tiểu lục tử thấy những lời của Trần Băng ngẩn hết cả người ra, trong đầu như bị điện giật vậy, cái tên Trần Tiểu Cửu này, đúng là gan to quá chừng, không ngờ còn muốn vượt mặt lão nương của đại thiếu gia nữa chứ.

Tiểu lục tử thấy vẻ mặt rất hung hăng của Trần Băng nhìn hắn, vội vàng chỉ vào lỗ tai nói:

- Tai ta bị điếc, vừa nãy ngươi nói gì ta không nghe thấy.

Tên tiểu lục tử này đúng là mắc lừa rồi, thảo nào chỉ làm được cái chân hầu vặt của Chu công tử bao nhiêu năm nay, biết vậy Trần Băng cũng thấy thở phào nhẹ nhõm, rồi bình tĩnh nói:

- Chu công tử rốt cuộc là làm sao vậy?

- Không sao cả!

Tiểu lục tử cười theo nói:

- Nhẽ ra sáng sớm hôm nay đại thiếu gia muốn dẫn Cửu ca cùng đi tìm cuộc vui, nhưng sáng sớm tinh mơ đã không thấy bóng dáng của huynh đâu rồi, đại thiếu gia chờ mãi nên đã đi trước một bước rồi, bảo ta ở đây đợi huynh về rồi cùng tới đó.

Trong lòng Trần Băng vẫn cảm thấy chút cảm động, rốt cuộc Chu công tử cũng không quên hắn, có phúc cùng hưởng, vấn đề này hắn làm rất tốt, nhưng khi hắn thấy tiểu lục tử cứ rối rắm, thần thái rất khác thường, lại cảm thấy trong đó có cái gì không phải, nhất định Chu công tử đã xảy ra chuyện gì rồi, có như vậy thì hắn mới vội vàng nghĩ tới mình chứ, hừ, cái con heo mập này, cứ xảy ra chuyện gì thì mới nghĩ tới mình, đúng là không ra gì cả, hắn giả bộ ngáp một cái rồi nói:

- Tiểu lục tử, hôm nay ta rất buồn ngủ, muốn đi nằm một giấc, những nơi dơ bẩn như Túy Hương Lầu, những người có thân phận như ta sao có thể lui tới nơi đó được, ngươi cứ đi một mình đi.

Tiểu lục tử làm sao tin được những lời ma quỷ của hắn chứ, vừa nãy vì chuyện này, còn giận dữ nhãy cẫng lên chửi mắng loạn lên cơ mà, mới có một lúc mà đã đổi ý rồi sao? Hắn bỏ ngoài tai những lời của Trần Băng, vội vàng lôi hắn nói:

- Ái dà, Cửu ca, ta đã đợi huynh lâu lắm rồi, dù sao cũng nể mặt đi cùng ta một lần đi.

- Chẳng có nể mặt gì hết, không đi là không đi, có nói toạc trời thì ta cũng không đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trong lòng Trần Băng thì đang mỉm cười, ta xem tên Tiểu lục tử nhà ngươi làm sao nào.

Tiểu lục tử lo lắng tới mức mồ hôi chảy nhễ nhại, lúc hắn gần đi, Chu Ngộ Năng đã vô cùng nghiêm khắc dặn dò hắn rằng, nhất định phải đưa được Trần Băng tới, nếu không thì sẽ cho hắn thất nghiệp, nhưng lại nghĩ tới thân phận của mình và Trần Băng có vẻ quá mức tinh tế, sợ hắn oán giận mình, mà không tới tương trợ, vậy thì hậu quả khôn lường, rồi dặn dò Tiểu lục tử cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải đưa được Trần Băng tới đây.

Tất nhiên là Tiểu lục tử vô cùng sợ hãi rồi, chạy khắp nơi để tìm Trần Băng nhưng không thể nào tìm thấy, chỉ đành đứng ngoài cổng đợi hắn, khó khăn lắm mới thấy hắn trở về nên đã vô cùng vui mừng, vốn định lừa hắn cùng mình đi tới Túy Hương Lầu cho hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại không bị lừa, lại còn giả bộ cao thượng nữa chứ, trong lòng thì đã giơ ngón tay thối lên tỏ vẻ khinh bỉ hắn rồi, nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, rồi lập tức cười rồi nói với Trần Băng:

- Cửu ca, thanh thiên bạch nhật thế này, nếu đi ngủ thì còn thú vị gì nữa, ở Túy Hương Lầu có bao nhiêu là tiểu thư xinh đẹp, tới đó ngủ cùng một cô em nào đó chẳng thi vị hơn bao nhiêu không, mau đi cùng ta đi thôi, Cửu ca.

Khuôn mặt Trần Băng giả bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng có khi còn sốt ruột hơn cả Tiểu lục tử nữa ý chứ, vừa nghe nói Túy Hương Lầu có rất nhiều cô em xinh đẹp, thì cậu nhỏ dưới kia đã cựa quậy rồi, hơn nữa trong ánh mắt của Tiểu lục tử thì thấy, nhất định tên Chu Ngộ Năng này lại gây ra tai họa gì rồi, nếu không thì hắn sẽ không nhớ tới mình đâu.

Rồi hắn lại đùa với Tiểu lục tử, gãi gãi đầu, rồi ha hả cười nói:

- Cửu ca ta vừa nãy đi dạo ngoài phố, rất thích một bức văn phong tứ bảo, nhưng tiếc rằng trong người không có xu nào, quả là đáng tiếc, đáng tiếc quá.

Đúng là xảo trá, vô cùng xảo trá, Tiểu lục tử hiểu ngay ý của hắn, vội móc hai lượng bạc trong túi ra, trong lòng cố chịu đau đớn, vẻ mặt như muốn khóc nhưng vẫn cười nói:

- Cửu ca, ngân lượng không đủ sao? Ta cũng có chút đỉnh, chút ngân lượng này huynh cầm tạm đi, nếu không đủ thì để ta nghĩ cách cho.

Trần Băng thấy khuôn mặt của Tiểu lục tử như muốn khóc mà phải giả bộ cười nói, trong lòng tự nhiên thấy có ấn tượng với hắn tốt hơn chút rồi, một tên hạ nhân, không ngờ vì chủ nhân của mình mà lấy ra chút ngân lượng của mình để lấy lòng người khác, quả thật rất hiếm có, cho dù là phẩm chất hay là lòng trung thành, đều khiến người khác phải khâm phục, tên Tiểu lục tử này cũng có tiềm năng ẩn đó chứ.

Đồng thời, hắn cũng có vẻ nhìn Chu công tử với cặp mắt khác xưa rồi, một người có thể khiến cho hạ nhân của mình trung thành tận tụy như vậy, cúc cung tận tụy hầu hạ chủ nhân, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là một ông chủ thành công rồi, không phải tên tiểu tử này giả trư ăn hổ đó chứ?

Lần đầu tiên Trần Băng nảy sinh sự nghi vấn đối với Chu Ngộ Năng.

Hắn thấy bộ mặt rất đáng thương của Tiểu lục tử liền cười ha hả nói:

- Tiểu lục tử, ngươi là đồ chó má, Cửu ca ta là người như vậy sao? Mau cất ngân lượng vào ngay, đừng làm bẩn mắt ta chứ.

Điệu cười này, khiến Tiểu lục tử ngẩn ra đó, ngươi là cái tên Tiểu Cử đáng chết, muốn ngân lượng cũng là ngươi, không muốn ngân lượng cũng là ngươi, mẹ kiếp, thế rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây?

- Tiểu lục tử, ngươi đừng có lừa gạt ta nữa.

Trần Băng hừ một tiếng rồi nói tiếp:

- Rốt cuộc Chu công tử đã xảy ra chuyện gì, ngươi mau nói cho ta biết, dù sao ta cũng là thầy dậy học của hắn, học sinh gặp phải khó khăn, thì phận làm sư phụ như ta không thể khoanh tay đứng nhìn được. Ngươi nói ra để ta xem xét thế nào.

Tiểu lục tử như được ân xá vậy, không ngờ Cửu ca này đã sớm phát hiện ra mưu đồ của hắn rồi, chỉ chọc mình mà thôi, rồi hắn cười nói:

- Cửu ca huynh đã sớm biết rồi sao, thế mà còn chọc ta nữa, trong lòng ta thì nóng ruột như lửa đốt đây này.

Hóa ra hôm nay ở Túy Hương Lầu có mấy vị khách quý, mục đích của bọn họ là muốn được diện kiến dung mạo của Hồng Hạnh cô nương, hy vọng có cơ hội một mình ngồi uống rượu với Hồng Hạnh cô nương, điều khiến Chu Ngộ Năng cay mắt đó chính là, trong đám khách quý này cũng có tên Lý Phách Thiên, bởi vì có hắn, Chu Ngộ Năng mới giận dữ nổi trận lôi đình, cái tên Lý Phách Thiên này còn mặt mũi sao, đúng là loại không có văn hóa học thức, mẹ kiếp chứ, có mấy đồng tiền bẩn thỉu mà có thể gọi là khách quý sao?

Nếu nói tới tiền, Chu Ngộ Năng ta chưa chắc đã thua ngươi đâu, dù gì ta cũng là một quý tử của đại phú hộ ở thành Hàng Châu này, nếu luận về thân phận thì không giống người khác được, nhưng cũng thừa sức so bì với ngươi, nếu luận tài năng, dù gì ta cũng có thể làm thơ phú, cái thằng khốn Lý Phách Thiên nhà ngươi, ngay cả chữ còn chẳng biết, như vậy thì có gì mà muốn thi thố với ta chứ.

Cùng với cục tức này, từ sáng sớm Chu Ngộ Năng đã tới tìm Trần Băng để cùng tới đó quấy rối, nhưng không ngờ tên khốn Tiểu Cửu này lại không ở trong đại viện, nên hắn đành lôi Tiểu lục tử đơn thương tới đó, nhưng vừa tới Túy Hương Lầu, tên tiểu tử này lập tức trợn tròn mắt lên.

Ở hiện trường không chỉ có tên khốn Lý Phách Thiên, quả thật còn có rất nhiều khách quý, ngoài những công tử nhà giàu ra, còn có những công tử con quan ở thành Hàng Châu nữa, trong đó còn có một vị công tử con của một vị quan trong kinh thành. Hơn nữa mỗi người họ đều mang theo cả một hội đồng rất hùng hậu, chỉ có hắn là đơn thương độc mã thôi, chỉ mang theo mỗi Tiểu lục tử vô dụng này. Hắn thấy những tên công tử kia trong lòng không khỏi lo lắng.

Khi hắn thấy ánh mắt tự cao tự đại của tên khốn Lý Phách Thiên kia, không khỏi tức giận, thù nhân tương ngộ, chưa giáp mặt nhau thì mắt đã đỏ ngầu lên rồi. Lại thấy bên cạnh tên Lý Phách Thiên này còn có mấy vị ra vẻ đạo mạo văn nhân, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Nhiều người như vậy, chỉ có một người thực sự mới có thể vào khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương tâm sự thôi, làm thế nào để trong đám người này thi thố tài năng để chọn ra một người, đó là việc hắn thấy bức bách nhất.

Sự việc xảy ra quả thật không ngoài dự liệu của hắn, Hồng Hạnh cô nương người con gái đa tài đa nghệ này đã phái nha hoàn thân cận của mình mang tới đưa cho mỗi vị công tử một thế cờ, chỉ cần ai giải được thế cờ đó, thì có thể bước lên một tầng cao mới.

Chu Ngộ Năng thấy những thế cờ được bày ra rất cao sâu, rồi lại thấy Lý Phách Thiên chỉ chỉ hai tên tân khách bên cạnh hắn, rồi lại nhìn Chu Ngộ Năng vẻ châm chọc, rồi giơ ngón tay giữa tỏ vẻ khinh bỉ Chu Ngộ Năng.

Điều này khiến Chu Ngộ Năng vô cùng lo lắng, hắn lập tức gọi Tiểu lục tử vào rồi nói:

- Mẹ kiếp, cái tên khốn Trần Tiểu Cửu rốt cuộc đang ở đâu chứ, Tiểu lục tử, còn không mau đi tìm hắn tới đây.