Trần Tiểu Cửu và đoàn người, một trận nhanh, một trận chậm, kéo theo năm ngàn nhân mã của Huyền Vũ doanh đang điên cuồng đuổi theo phía sau mông.
Hoa Như Ngọc lúc này đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, tuy là trên người bị thương nhưng vẫn cứng cỏi quả quyết, thấp giọng dặn dò nói:
- Các huynh đệ, mau vứt bỏ ngựa, theo đường nhỏ lên núi, tụ hợp ở trên núi.
Các hán tử theo lời, từng người xoay người xuống ngựa, nhanh nhẹn hướng về núi mà đi mất.
Hoa Như Ngọc ôm lấy cổ của Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Cửu ca, chúng ta cũng xuống ngựa thôi.
Trần Tiểu Cửu liếc nhìn đám truy binh phía sau, trong mắt lộ ra thần sắc khinh thường, nhẹ nhàng kẹp hai chân lại vào bụng ngựa, Ô Nhã hí dài một tiếng, phi nhanh về trước, tuy là nham thạch dốc đứng, hiểm trở vô cùng, nó bốn vó giơ lên không trung, giống như một cao thủ võ công, chật vật di chuyển, một lát sau, đã chở theo hai người, dọc theo đường nhỏ, đi lên đỉnh núi rồi, đám truy binh kia, vẫn còn đứng dưới chân núi, gấp gáp nhìn quanh!
- Thật là một con ngựa thần tuấn!
Hoa Như Ngọc nhẹ nhàng sờ vào lông mao của nó, tò mò nói:
- Cửu ca và nó chẳng lẽ là bạn cũ?
Nàng xoay mình xuống ngựa, vuốt ve cổ của Ô Nhã, lui về sau hai bước, hướng về nó trịnh trọng cúi người thật sâu:
- Đa tạ Ô Nhã có ơn cứu mạng!
Ô Nhã dường như nghe hiểu được lời của nàng, hí dài một tiếng, ngẩng cao cổ, gật gật đầu.
Hành động này khiến Hoa Như Ngọc vạn phần kinh ngạc, chậc chậc tán thưởng nói:
- Cửu ca, đây là thần thú, tuyệt đối không phải là tầm thường đâu!
Trần Tiểu Cửu ha hả cười to, vỗ vỗ vào mông Ô Nhã nói:
- Ô Nhã, nếu ngươi là một nữ nhân, ta nhất định sẽ cưới ngươi, sống đến đầu bạc răng long với ngươi!
Hắn bỗng nhiên cảm thấy cái mông của Ô Nhã hơi dinh dính, mất đi vẻ bóng láng trước giờ, xoay người xuống ngựa, ngoái đầu nhìn, lại thấy trên mông của Ô Nhã ồ ạt chảy ra máu tươi, các vết thương chằng chịt ngang dọc, nhìn mà cảm thấy kinh hoàng.
Ô Nhã quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, trong mắt tràn đầy đau thương, bỗng nhiên nhắm mắt lại, rầm một tiếng, không còn sức lực mà ngã ngay xuống dưới chân Trần Tiểu Cửu.
- Ô Nhã! Ngươi… ngươi sao rồi? Ngươi mau đứng dậy!
Trần Tiểu Cửu luống cuống, vội vàng ôm lấy đầu của Ô Nhã, lắc qua lắc lại, muốn nó mở mắt ra, nhưng Ô Nhã không hề phản ứng!
Trần Tiểu Cửu ôm lấy cổ của Ô Nhã, gào khóc thảm thiết:
- Ô Nhã, ngươi không thể chết, trong lòng ta, ngươi cũng quan trọng như các lão bà của ta vậy.
Đúng lúc hắn khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, Từ Hạt Tử, Hắc Sơn dẫn theo các huynh đệ thở hổn hển trèo lên, họ nhìn thấy Hoa Như Ngọc, không ngờ hai người lại còn đến trước họ, khiến họ không khỏi kinh ngạc một phen.
Hoa Như Ngọc thấy Ô Nhã hôn mê bất tỉnh, trong lòng lo lắng, vội kéo ngay Từ Hạt Tử lại, bất chấp tất cả, lớn tiếng quát:
- Từ lang trung, mau chữa trị cho Ô Nhã, bằng không, ta chém đầu của ngươi, quân pháp thị chúng!
Từ lang trung vừa nghe muốn chém đầu gã, liền không dám chậm trễ, vội vàng lên trước kiểm tra vết thương của Ô Nhã, thấy máu tươi ồ ạt chảy ra từ mông của Ô Nhã đã trở thành màu hồng nhạt, vội vàng liên tiếp điểm vào mấy chỗ huyệt đạo ở vùng ba tấc dưới bụng nó, máu tươi chỉ trong nháy mắt đã ngừng chảy; gã lại thăm dò vị trí cổ của Ô Nhã một lúc, rồi mới bình tĩnh trở lại, lau mồ hôi trên trán, thở dài:
- Cái đầu chỉ có một con mắt này của ta, cũng có thể xem như là giữ được rồi.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vô cùng vui vẻ, mạnh mẽ lắc lư cánh tay Từ Hạt Tử, thất thanh hỏi:
- Từ lang trung, Ô Nhã còn có thể cứu?
Từ lang trung tán thưởng nói:
- Ngựa tốt thế này, sao có thể vì vậy mà quy thiên? Ân công yên tâm, ngựa này tuy là mất máu quá nhiều, nhưng nó huyết mạch dư thừa, khí tức no đủ, so với ngựa bình thường, hùng hậu hơn nhiều, bây giờ nó chỉ là suy yếu quá độ, hôn mê mất thôi, đợi ta chuẩn bị xong ít thuốc giúp nó băng bó vết thương, lại chuẩn bị thuốc bổ, đưa vào trong bụng của nó, nhất định nó sẽ từ từ tỉnh lại!
Hoa Như Ngọc trong lòng cũng vô cùng mừng rỡ, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm khắc nói:
- Từ lang trung, hạn ngươi hai canh giờ, cứu tỉnh Ô Nhã, bằng không, ta vẫn là phải chém đầu ngươi! Nguồn: http://truyenfull.vn
Nàng nói với Trần Tiểu Cửu:
- Cửu ca, huynh hãy nghỉ ngơi một chút trước đi, ta phải đi tụ hợp với Tam đương gia một chút, xem xét bố trí phòng ngự như thế nào, ngoài ra, những người giúp đỡ kia, xem ra Tam đương gia hẳn là đã bố trí xong rồi.
Trần Tiểu Cửu nghe nói Ô Nhã không có nguy hiểm đến tính mạng, liền an tâm hẳn, nhưng vẫn không nỡ đi, hắn thấy trong mắt Hoa Như Ngọc lóe ra một tia nghi ngờ, liền lên tiếng an ủi nói:
- Hoa muội muội, những người giúp đỡ kia tuyệt đối sẽ không làm ra việc gây hại cho sơn trại, đợi giải quyết xong đám Huyền Vũ doanh, sẽ lặng lẽ rút lui, không gây hại đến người vô tội đâu.
Hoa Như Ngọc gật gật đầu, xoay người đi tìm La Đồng thương lượng đại kế phòng ngự.
Huyền Vũ doanh đang khí thế hùng hổ truy đuổi đám Hoa Như Ngọc, lại không nghĩ tới những tặc tử này vô cùng xảo quyệt, không ngờ lại xuống ngựa lên núi, sau cùng một bóng người cũng biến mất không còn thấy nữa, vậy phải làm thế nào mới tốt đây?
Dưới cờ thống lĩnh, tướng quân mặt đen tay chân có chút luống cuống, y liên tục nhìn xa ra xung quanh, thấy núi non trùng điệp, hiểm yếu vô cùng, không khỏi âm thầm kinh hãi, kẻ thù lúc này nếu đã chuẩn bị xong cạm bẫy, hố hoa mai, hoặc có thể là gỗ lăn đá rớt, hướng về chân núi mà lao tới, không biết sẽ đè chết bao nhiêu huynh đệ!
Y nghĩ một lúc lâu, hướng về phía Phùng Hạo bụng phệ nói:
- Nguyên soái, mấy tên tặc nhân kia đã mất dấu rồi, lúc này chúng ta rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây?
- Một đám vô dụng, đuổi theo mấy tên loạn tặc, cũng để mất dấu, làm ăn kiểu gì thế không biết?
Phùng Hạo tức giận, có chút kích động muốn phát điên.
Mắt y nhìn lên núi cao đang tối đen như mực, trong lòng cũng cảm thấy không được an toàn.
Địch trong tối, ta ngoài sáng, vả lại chúng còn có nơi hiểm yếu để phòng thủ, nếu cứ cố đánh, thật không dễ dàng!
Y vuốt râu, hướng về phía tướng quân mặt đen ở bên cạnh nói:
- Điền tướng quân, nếu ngươi đã hạ lệnh toàn quân tiến vào Hỗ gia trại, chắc là trong lòng có kế hay, bây giờ bổn soái muốn nghe thử diệu kế của ngươi!
Điền tướng quân mặt đen kia nghe vậy, sắc mặt càng trở nên đen hơn, bà nó, ta lúc nào hạ lệnh tiến quân công kích Hỗ gia trại chứ? Rõ ràng là tên điên nhà ngươi trong cơn phẫn nộ điên cuồng, hồ đồ phát lệnh xuống dưới, mới đưa đến cục diện bị động thế này, lão hồ ly này, rõ ràng là muốn đổ trách nhiệm mà!
Nhưng họ Điền kia cũng chỉ nghĩ vậy chứ không dám phản bác lời vu khống hãm hại của Phùng Hạo, nhìn kỹ địa hình xung quanh mình, nghiêm túc nói:
- Hồi bẩm nguyên soái, tôi nhất thời không phát hiện, khiến đại quân tiến sâu vào nơi nguy hiểm, bây giờ phỉ đồ dĩ nhiên đã nghe tin, sợ đến vỡ mật, hốt hoảng chạy trốn, chúng ta cứ tạm thời tha cho chúng một lần, lui ra khỏi đất của Hỗ gia trại đã, rạng sáng ngày mai, lại tính toán tiếp, nguyên soái thấy thế nào?
Phùng Hạo nghe vậy, trong lòng không khỏi mừng rỡ, Điền tướng quân nhà ngươi khá lắm, quả nhiên vô cùng gian xảo, rõ ràng là đuổi không kịp phỉ đồ, lại cố tình nói thành phỉ đồ hoảng hốt chạy trốn, rất được lòng ta, rất được lòng ta đó!
Y thống lĩnh quân nhiều năm, tất nhiên biết khó khăn mà bây giờ phải đối mặt, nghe thấy trung ngôn rời núi của Điền tướng quân, liền bất đắc dĩ gật gật đầu.
Điền tướng quân hô lớn:
- Đội sau thành đội trước, ổn định hành quân, rút khỏi núi!
Các lão binh cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh, lòng nghĩ Điền tướng quân rốt cuộc cũng có một lần phát ra quân lệnh đúng.
Binh lính xếp ở sau cùng, chưa đi được vài bước, đột nhiên, một trận tiếng vang ầm ầm, mấy chục binh lính không hiểu sao đã lọt vào trong hố hoa mai, những ngọn đao trúc nhọn hoắc kia đã đâm sâu vào ngũ tạng của đám binh lính xui xẻo đứng ở hàng trước này, chúng kéo dài hơi tàn, không thể tiếp tục sống được nữa, các binh lính còn lại mắt thấy hố hoa mai khủng khiếp kia, nhất thời bị dọa đến vỡ gan, không dám di tiếp.
Phùng Hạo cảm thấy rất không ổn, trì hoãn một lúc nữa, hậu quả thật không thể lường trước được, liền thúc giục quân lính tiến về trước.
Cứ đi lên, liên tục đụng hơn mười cái hố hãm ngựa, hố hoa mai, hố đao nhọn! Mỗi cái hố lớn đều trong nháy mắt cướp đi mấy chục sinh mạng tươi sống, tiếng kêu rên sợ hãi tràn ngập trong toàn Huyền Vũ doanh.
Các binh lính Huyền Vũ doanh vừa lăn vừa lết, cuối cùng cũng chạy đến lối ra khỏi núi, nhưng điều làm bọn họ tuyệt vọng là cửa khẩu nhỏ hẹp này đã bị đá phong kín lại rồi, muốn ra khỏi núi, khó như lên trời.
- Nguyên soái, chúng ta bị nhốt chết rồi, nên làm thế nào mới tốt đây?
Điền tướng quân trong lòng co rút một cái thật mạnh.
Phùng Hạo lớn tiếng mắng:
- Người sống còn có thể bị nghẹn tiểu chết ư? Xông mạnh về phía trước cho ta, đẩy đổ tường đá đi, tự nhiên có đường để đi.
Đây là cái chủ ý chó má gì thế này? Điền tướng quân nghẹn lời không còn gì để nói, vội bảo các binh lính xông lên trước đẩy đá lớn ra, lúc hơn một trăm binh lính run như cầy sấy đang xông về hướng đường nhỏ hẹp thông ra khỏi núi thì một khúc gỗ lăn từ chỗ miệng núi, theo đường nhỏ mà lăn xuống, cây tăm xỉa răng dài một thước này, có nhiều cạnh sắc, giống như những chiếc răng nanh nhọn của sói đói, khát máu cắn xé những con mồi yếu đuối bất lực.
- Phập phập
Răng nhọn của khúc gỗ lăn dài, không chút lưu tình mà đâm vào đầu, vào ngực, vào mông của các binh lính, hơn một trăm binh lính toàn thân là lỗ, máu tươi từ các lỗ này ồ ạt chảy ra, la hét giãy giụa trên đất trước lúc chết, hiển nhiên không thể sống nổi nữa.
- Xông lên nữa! Xông lên nữa! Dùng sức mà xông lên cho ta!
Phùng Hạo tức giận, vội vàng phát quân lệnh, mưu toan dựa vào người đông thế mạnh để phá tan gian nan hiểm trở.
Nhưng y quên mất đường này chật hẹp, có địa thế một người giữ quan, vạn người không thể mở, gỗ lăn mang theo tiếng vang ầm ầm, càn quấy cắn nuốt nhiều sinh mạng tươi sống, cứ như thế vài lần, con đường nhỏ thông qua miệng núi đã chất đầy mấy trăm cỗ thi thể, người người rách nát, vô cùng thê thảm.
Miệng núi nhỏ hẹp này, chính là một đường đi không thể trở về.
Đang lúc Phùng Hạo bi thảm sầu não, La Đồng khí phách hùng dũng oai vệ đứng trên tường đá, vung tay hô to nói:
- Phùng Hạo lão tặc, mạng không lâu đâu!
Anh ta khí lực dư thừa, cộng thêm sơn cốc hồi âm vang dội, trong một lúc, chân ngôn tám chữ này đã vang dội qua lại trong sơn cốc, chữ chữ truyền vào trong tai của các binh lính.