Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 548: Kỳ tích không tưởng




Cả cuộc đời này đây là lần đầu tiên Hoa Như Ngọc cảm động rơi lệ. Nàng vung đao trong tay lên, chém một tên lính đánh lén, trong tâm lại sáng lên hy vọng sống. Nàng nhìn vào đôi mắt Trần Tiểu Cửu, quật cường nói:

- Cửu ca, muội tin huynh . Nếu hai ta còn có thể đi ra ngoài, chúng ta lập tức bái đường thành thân. Hiện tại muội chỉ ước gì nhanh nhanh trở thành lão bà của huynh !

Trần Tiểu Cửu một bên múa Hiên Viên kiếm, một bên trêu chọc nói:

- Hoa Như Ngọc, muội còn phải sinh cho ta thật nhiều tiểu Tiểu Cửu nữa mới tốt, cũng phải tà ác giống ta, thông minh như ta.

Hai tay giương ra, giết địch vô số, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng, những phần còn lại của chân tay nơi nơi đều có thể thấy được.

Mà chính giữa cảnh tượng khủng bố như vậy, hai người lại có thể bàn chuyện hôn lễ ấm áp, hoàn toàn không cảm nhận được chút ý nghĩ vùng vẫy của người sắp chết.

Hiên Viên kiếm trong tay Trần Tiểu Cửu có bao nhiêu lợi hại? Gặp là chết, ai muốn lên!

Tướng quân béo dưới soái kỳ vung tay lên, lại có hơn mười tử sĩ như mãnh hổ gia nhập trận chiến, thấy Hoa Như Ngọc có thương tích trong người liền tận tình đánh tới cánh tay trái của nàng.

Trần Tiểu Cửu thời thời khắc khắc đều đề phòng có tử sĩ hạ thủ đối với Hoa Như Ngọc, vừa tránh né những đòn tập kích bất ngờ của binh sĩ, trong nhất thời liên tục lâm vào hiểm cảnh sinh tử.

Hoa Như Ngọc thấp giọng đấu tranh nói:

- Cửu ca, huynh đừng quản muội nữa, huynh một mình giết ra ngoài đi!

Trần Tiểu Cửu ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt kiên nghị nói:

- Muội nói linh tinh gì thế! Ta còn phải sống, nàng cũng phải sống, phải tin tưởng vào kỳ tích.

Hai người hai thân đẫm máu chiến đấu hăng say, hãm sâu vào vũng nước sôi. Năm mươi hán tử càng ngày càng gấp, đều quay ngựa lại giết vào bên trong. Nhưng thiếu hai thanh đao nhọn là Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu nên bọn họ không thể tiến lên, ngược lại rất có xu thế bị vây quanh.

Đang giữa lúc các hán tử thân rơi vào tuyệt cảnh, kỳ tích xuất hiện!

Ô Nhã mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Tiểu Cửu tung bay, đột nhiên nó hí dài một tiếng, thở phì phì. Ô Nhã động bốn vó trắng như tuyết, mang theo phẫn nộ cháy bỏng lao như bay vào trong đám lính.

Nó càng ngày càng điên cuồng hơn, bờm bay lấp loáng như ngọn lửa, đuôi vung vẩy, như một ánh lửa lao đi cực nhanh.

Phốc phốc!

Tiếng vang trầm đục!

Thân thể dài hơn trượng của Ô Nhã cứng rắn, mạnh mẽ đánh vào đám lính miệng cọp gan thỏ. Bức tường người ầm ầm sụp đổ trong máu, hiện ra một lỗ hổng trong thời gian ngắn.

Mông Ô Nhã chịu một vết đao sắc bén lưu lại một vết thương, máu ngựa chảy xuống, nhiễm đỏ tấm thân ngăm đen của nó.

Mọi người nhìn cảnh tượng này không khỏi kinh sợ trợn mắt há mồm! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Con ngựa lớn này đầy trí tuệ, đầy dũng mãnh, vượt xa khả năng lĩnh ngộ của cầm thú.

Năm mươi hán tử Hỗ gia trại ngẩn người một chốc, sau đó lập tức tràn ngập niềm vui bất ngờ, lại hổ thẹn vì bản thân vốn tự xưng cái gì anh hùng hảo hán, giờ đến một con ngựa cũng không bằng. Hắc Sơn nhe răng nhếch miệng hô lớn:

- Cái con bà nó, ai dám lui về sau thì là con của rùa đen. Có liều cái mạng cũng phải cứu Đại đương gia và ân công ra, mọi người phải sóng vai cùng chết!

Mọi người bị Ô Nhã cuốn hút, không khỏi tin tưởng gấp bội, liền múa cương đao lao về phía lỗ hổng, xung phong liều chết không cần mạng. Có người tay phải bị trọng thương liền đổi tay trái, có người thắt lưng bị thương liền che thắt lưng tái chiến. Trong lòng mọi người chỉ có một niềm tin, người nhất định phải mạnh hơn thú vật!

Ô Nhã lại hí vang một tiếng!

Bốn vó bay lên không, như gió, như điện, lại liều mạng đập tan dũng khí thiên hạ, lao vào đám lính của Huyền Vũ doanh.

Lại một trận tiếng vang nặng nề, hơn hai mươi binh lính tạo thành bức tường người rầm rầm ngã xuống.

Ba lượt như thế!

Ô Nhã mang theo các hán tử điên cuồng tiến công, rút ngắn được khoảng cách giữa nó với Trần Tiểu Cửu được ba trượng. Mà toàn thân Ô Nhã thì trải đầy vết thương, có hơn mười miệng vết thương không ngừng đổ máu.

Nó sốt ruột cứu chủ, mặc kệ trọng thương bản thân cũng không đình chỉ bước tiến!

Một bước tiến phóng thẳng lên bầu trời đen kịt, như cá chép vượt long môn, lướt qua đỉnh đầu binh lính Huyền Vũ doanh, trực tiếp phi thân tới trước mặt Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu vui mừng quá đỗi, ôm Hoa Như Ngọc phóng lên mình ngựa!

Lúc này hắn từ trên cao nhìn xuống, bảo mã, Hiên Viên, nắm trong tay, phất một cái, kiếm khí, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Mấy đạo kiếm quang bắn ra, liền có hơn mười cái đầu người rơi xuống đất.

Hắc Sơn, lão Từ đã dẫn nhân mã giết vào, thần sắc kích động nói:

- Ta thật hổ thẹn, không ngờ không bằng một con ngựa!

Trần Tiểu Cửu không rảnh nhiều lời với huynh đệ, huy động bảo kiếm làm đầu tàu gương mẫu chạy đi, quả nhiên là người gặp giết người, phật cản giết phật!

Dưới soái kỳ, tên tướng lĩnh mập mạp mặc áo giáp tím tức đến đỏ mặt, kiên quyết phất tay nói:

- Bắn tên! Bắn tên! Một tên cũng không được để cho chạy thoát.

- Nguyên soái, lúc này bắn tên sẽ làm huynh đệ của chúng ta bị thương!

Một người bên cạnh đắn đo nói.

- Cút mẹ ngươi đi, bắn tên cho ta, một đám giá áo túi cơm, mấy tên cướp mà cũng không bắt được, chết đi cho xong.

Người này chính là Thống soái của Huyền Vũ doanh Phùng Hạo. Y tức sùi bọt mép, còn vì nỗi sợ vừa rồi Hoa Như Ngọc uy hiếp y tích tụ lại.

Người nọ không dám không theo, phất tay ra hiệu cho những cung thủ phía sau.

Vù vù vù.

Ban đêm sâu thẳm, căn bản không phân rõ kẻ thù và người một nhà, cho dù là ban ngày, song phương nhân mã đang giao chiến quyết liệt như vậy, muốn không đả thương lầm trừ phi là thần xạ thủ.

Một loạt tiễn bắn ra chết vô số. Tiếng kêu rên khắp nơi, nhưng hầu như đều là tiếng kêu của các huynh đệ. Năm mươi hán tử Hỗ gia trại võ công cao cường, đa số mũi tên đều bị cản lại, chỉ có số ít mấy người bị thương ngoài da!

Trần Tiểu Cửu ôm Hoa Như Ngọc trong ngực, dẫn các hán tử mở một đường máu, phi ngựa biến mất. Trước khi đi còn vận khí, cao giọng hô lên:

- Lão già Phùng Hạo, đồ bất lực!

Các hán tử nghe vậy cũng đồng thanh hô lên:

- Lão già Phùng Hạo, đồ bất lực!

Hơn năm mươi người cùng gào lên, hòa cùng nhau liền như Thiên lôi cuồn cuộn, mấy ngàn đại quân đều nghe rõ ràng.

Phùng Hạo tức sùi bọt mép, mặt tím lại, rốt cuộc cũng bình tĩnh không được nữa, giận dữ gào lên:

- Con mẹ nó, đuổi! Đuổi hết sức cho ta! Sống phải thấy người chết phải thấy xác, ai dám lui về sau thì giết không tha!

Binh sĩ ba quân không dám chậm trễ, chạy như điên khiến đại địa chấn động!

Trần Tiểu Cửu dẫn các hán tử lao ra ngoài, thoát khỏi vòng vây trùng điệp. Hoa Như Ngọc chịu đựng vết thương nơi cánh tay, điểm lại nhân số, nhắm mắt nói:

- Chỉ có bốn mươi bảy người, tới lúc này tính cả hai ta, có chừng năm mươi hai người!

- Chiến trường vật lộn giữa sống chết, nào có thể không người thiệt mạng? Những huynh đệ này có thể sống mà ra đã là vạn hạnh rồi!

Trần Tiểu Cửu ôm thật chặt vòng eo Hoa Như Ngọc, cắn một bên tai của nàng, oán hận nói:

- Đều tại nàng không nghe lời, còn nói cái gì không thể ham chiến, dụ địch thành công liền lui về. Có người thân là thống soái lại phạm quân lệnh, phải bị tội gì?

- Phạt muội làm lão bà của huynh !

Hoa Như Yên quay lại ôm cổ hắn, tư thế oai hùng hiên ngang, cao giọng nói với chúng hán tử:

- Các huynh đệ, các ngươi nghe, từ hôm nay trở đi, ta Hoa Như Ngọc chính là nương tử của Trần Tiểu Cửu, cả đời này, không rời không buông!

Các huynh đệ nghe vậy liền hoan hô vang trời!

Trần Tiểu Cửu thấy cuối cùng cũng thu phục được con cọp mẹ Hoa Như Ngọc này, trong lòng mừng như điên.

Hắn càn rỡ hôn trán Hoa Như Ngọc, cười hắc hắc hai tiếng, tiếp tục giục ngựa phóng đi.

Phùng Hạo thở hổn hển đuổi theo sau mông họ một đường chửi bới. Đoàn người Trần Tiểu Cửu tốc độ quá nhanh, đi một chút lại dừng, một lúc liền hát vang:

- Phùng Hạo lão tặc, đồ bất lực!

Một lúc lại không coi ai ra gì chuyện trò vui vẻ.

Một đường lôi kéo, một đường kiêu ngạo, khó khăn lắm mới vọt tới gần cửa núi Hỗ gia trại, các hán tử đứng nơi cửa núi cùng hô lên:

- Phùng Hạo lão tặc bất lực, có dám vào núi đánh một trận không?

Tiếng cười nhạo lớn tiếng lan tràn, tiếp đó phóng ngựa mà đi.

Phùng Hạo lúc này đã bị lửa giận đốt sạch lý trí, đã chết sáu bảy trăm người, bản thân lại còn suýt chết, không ngờ không bắt được một con cá nào, trong lòng căm giận không ngừng. Y vung roi ngựa, cao giọng nói:

- Xông lên, cho người vào trong núi san bằng Hỗ gia trại cho ta.

- Nguyên soái, trong núi địa thế bất lợi, chỉ sợ có trá!

Tham mưu nói.

Phùng Hạo cả giận, hừ một tiếng nói:

- Ta có năm nghìn đại quân, dù có gian trá thì có thể làm khó được ta sao? Ngươi còn nhiều lời nữa ta chém ngươi thị chúng!

Người nọ bất đắc dĩ, thúc dục mọi người vào núi, sơn trại bên trong tuy lớn nhưng lộ khẩu nhỏ lại, chỉ rộng có hai trượng. Năm nghìn binh lính ước chừng qua thời gian một nén nhang mới vào núi toàn bộ.

Khi quân mã Huyền Vũ doanh tràn ngập tự tin đuổi theo Trần Tiểu Cửu, La Đồng lại suất lĩnh ba trăm huynh đệ lấm la lấm lét từ hai bên rừng cây chạy ra, trên vai mỗi người khiêng hai túi đá tảng nặng trịch.

La Đồng phất tay ra hiệu, đám hán tử lặng yên cười, ném hết túi đá vào chỗ cửa núi.

Hơn sáu trăm túi đá hoàn toàn phong kín cửa núi, nếu muốn rời khỏi thì khó như lên trời.