Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 530: Nghệ kỹ phong tình




Tư Đồ Bá nhìn vẻ mặt sùng bái của bốn năm trăm người, giận đến xanh mét mặt mày, ngũ quan lệch vị, quai hàm phồng lên như con cóc.

Nhưng môn khinh công tuyệt diệu mà Trần Tiểu Cửu lộ ra là ngoài dự liệu của y, thằng nhãi này quả nhiên là cao thủ ẩn dật, chả trách dám thi tài với ta?

Nhưng thằng nhãi ngươi coi như là chọn nhầm người rồi, ta đao thương bất nhập, xương cứng như thép, chút khinh công bỏ đi kia của ngươi, có thể làm khó dễ ta sao?

Y cười như không cười, tiến lên, chế nhạo nói:

- Trần công tử, công phu như gối thêu hoa, thật khôi ngô..

Trần Tiểu Cửu vừa muốn trả lời, Hoa Như Ngọc lại ra một kích nói:

- Nhị đương gia nói công phu này là gối thêu hoa sao? hừ….nếu như vậy, xin Nhị đương gia cũng đi trên cây xem, làm gối thêu hoa cho ta xem?

Tư Đồ Bá thật thổi phồng mũi trừng mắt nhìn Hoa Như Ngọc, ta chế nhạo Trần Tiểu Cửu hai câu, nàng lúc nào cũng chặn đường ta làm gì? Tốt xấu gì ta cũng là Nhị đương gia của Hỗ gia trại, nàng rút cuộc gần ai hơn?

Chẳng lẽ nàng vì tên công tử bột này, không ngờ không tiếc trở mặt với ta sao?

Y đâu biết được, khinh công như chim yến này, chính là do đích thân Hoa Như Ngọc truyền cho, hắn hạ thấp môn công phu này của Trần Tiểu Cửu là gối thêu hoa, chẳng phải là đã hạ thấp đi công phu của nàng sao?

Tư Đồ Bá không dám chống đối Hoa Như Ngọc, đỏ mặt ngượng ngùng cười nói:

- Cái này…thuật nghiệp của chuyên công, ta luyện Thập Tam Thái Bảo thần công, tuy không như nước chảy giống Trần Tiểu Cửu, cũng là đao thương bất nhập.

Khi y nhắc tới bốn chữ "đao thương bất nhập", trong giọng nói không khỏi có chút sâu sắc, trong khuôn mặt hiện ra một tia đắc ý.

Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:

- Lời của Nhị đương gia thật nguy hiểm, như rùa rụt cổ. Đầu hướng vào trong vỏ, lang trung hổ báo cũng không có cách nào bắt được nó, nghĩ tới công phu của Nhị đương gia và rùa có chút kì diệu như nhau, là lợi hại như nhau.

Mọi người đều là những kẻ thô lỗ, đâu phân biệt được các trường hợp, nghe tới đây, không ai là không cất tiếng cười to, cả võ trường tràn ngập tiếng cười nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Người phụ nữ dị quốc kiêu ngạo kia, cũng khẽ mỉm cười, lộ ra một hàm răng trắng nõn.

- Ngươi…ngươi được lắm.

Cả người Tư Đồ Bá phát run lên, chỉ vào Trần Tiểu Cửu hổn hển nói:

- Ta không so miệng lưỡi với ngươi, lát nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đao thương bất nhập, thần công hộ thể.

Hoa Như Ngọc nhìn bóng dáng rã rời của Tư Đồ Bá đang dần xa, nhỏ giọng nói:

- Cửu ca, nhất định không được có sơ suất gì, hừ…nếu huynh thật sự có thể đánh bại được ông ta, trong lòng muội mới thật sự công nhân huynh là đại anh hùng.

- Hoa muội muội nếu có thể khích lệ ta một chút, ta nhất định thắng trăm phần trăm.

- Khích lệ thế nào?

Trần Tiểu Cửu lại híp mi nói:

- Bằng không…bằng không để ta hôn một cái, nếm chút ngọt ngào trước..

- Khốn khiếp…huynh đừng mơ.

Hoa Như Ngọc đỏ mặt, kiêu ngạo nói:

- Nếu huynh có thể thắng Tư Đồ Bá, muội không chừng còn có thể khai ân.

- Vậy cũng rất tốt, Hoa muội muội đứng đầu trại, nhất định không được đùa cợt.

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

Hoa Như Ngọc cắn môi, cẩn thận nhảy ra, lại ra hiệu Trần Tiểu Cửu, nhỏ giọng nói:

- Huynh xem bạch cốt tinh kia tự xưng là bạn của Tư Đồ Bá, lại không nói không rằng, không biết rốt cuộc là thế nào? Thật kì lạ.

- Bạch cốt tinh?

Trần Tiểu Cửu nhìn theo ngón tay Hoa Như Ngọc chỉ, ngẩng đầu nhìn xuống đài, một cô gái phong tình trang phục màu trắng, nhưng lại như người bình thường, đặc biệt là đôi môi đỏ nồng đậm ấy khiến người ta không kìm nổi ý niệm âu yếm trong đầu.

Bạch cốt tinh có khí chất tuyệt luân kia a?

Trong lòng hắn biết rõ, cô gái này nhất định chính là Vu sư mà Tư Đồ Bá mời tới, chuyên dùng để đối phó với hắn.

Nhưng cô gái này không hề giống với hai nữ vu sư hoang dã mà hắn từng gặp, hai người Hồng Âm kia, ăn mặc phong tình, cử chỉ ngả ngớn, vừa nhìn là biết ngay loại người ai cũng có thể làm chồng.

Nhưng cô gái này cho dù là ăn mặc hay trang điểm, rồi tới cử chỉ vẻ mặt, tất cả đều rất tao nhã, lại có vẻ đẹp ngàn dặm của cự nhân.

Quả nhiên là vu nữ có tính cách.

Khi ánh mắt Trần Tiểu Cửu lướt qua trên người cô gái đó đầy do đự, cô gái đó cũng ghé mắt nhìn, không ngờ lại chạm mắt nhìn nhau một lần từ xa, lại làm như hoảng loạn tránh né.

Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi không phải đặc biệt tới để xử lý ta sao? Trần Tiểu Cửu nhếch miệng, bước đi thong thả, đi tới trước cô ta, trong ánh mắt lại phát ra sự ngạc nhiên.

Trang sức của cô gái này rất tinh tế, dáng vẻ mây đen tóc mai, chỉ là kinh trí tuyệt luân, mỗi sợi tóc đều rất chỉnh tề, không hề có chút rối loạn; dáng ngồi của cô đoan chính, thưởng thức xung quanh, không có chỗ nào là không hoàn mỹ, tuy là ngồi trên chiếc ghế mây đơn sơ, nhưng lại để lộ ra một chút thần vận không thể trêu đùa.

Nói tóm lại, nhìn toàn bộ, giống như là một kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ của cuộc sống.

Trần Tiểu Cửu đứng im trước mặt cô, trong mắt phát ra sự hứng thú, trên người nàng không phát ra tiếng gì, quét đi quét lại, khóe miệng rút cuộc cười rất thâm ý.

Người phụ nữ kia nhướn mày, cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng dưới một đại sảnh đông đúc, bị một chàng trai tuấn tú nở ra nụ cười đẹp tuyệt vời nhìn chằm chằm, lại không hề có chút ngượng ngùng. Một đôi lông mày dài, đôi mắt đen láy nhẹ nhàng lưu động, không chút nào yếu thế như ngừng lại trên người Trần Tiểu Cửu, bỗng nhiên rất lễ phép, tay trái đặt trên vạt áo, duyên dáng thi lễ, dịu dàng nói:

- Tại sao công tử nhìn ta như vậy?

Đây là câu đầu tiên nàng nói trong sơn trại.

Giọng nói này giống như nước chảy không tranh giành với trần thế, lại mang theo chút vui vẻ và trong trẻo, vô cùng thoải mái.

Hoa Như Ngọc nhìn Trần Tiểu Cửu và người phụ nữ kia, cắn chặt môi, tức giận giậm chân tên khốn khiếp đáng chết kia, một người phụ nữ khuôn mặt trắng như vậy, ngươi cũng muốn lại gần sao? Ngươi biết dưới lớp mặt nạ trắng kia là ẩn chứa khuôn mặt thế nào không? Không chừng, mặt đầy tàn nhang, dọa chết người.

Tuy nhiên nàng lại tò mò thân phận của người phụ nữ kì lạ này, liền sử dụng thái độ mặc kệ với Trần Tiểu Cửu.

Hừ…Khốn khiếp, đợi ta truy ra thân phận thực sự của ả, ta sẽ gây rắc rối cho ngươi đấy.

Trần Tiểu Cửu lại không coi ai ra gì tiến gần tới người phụ nữ kia, khoảng cách giữa hai người còn lại độ rộng của một người, người phụ nữ kia tuy bị Trần Tiểu Cửu có ánh mắt nhìn không thiện cảm, những cũng không né tránh, đôi mắt đầy cảnh giác, nhìn thẳng hắn.

- Công tử.., tại sao lại nhìn ta như vậy?

Cái miệng đỏ tươi mọng ngấn của nàng lại dịu ngoan và kiêu ngạo nói thêm lần nữa.

Trần Tiểu Cửu cười tà ác nói :

- Ta biết...cô tới làm gì ?

Người phụ nữ kia nghe vậy ngẩn ra, trong đôi mắt ánh lên sự kỳ quái, dịu dàng mà bình tĩnh nói:

- Công tử thật sự biết ta muốn làm gì sao?

- Cô là kỹ nữ...

- Nói bậy.

Cô gái kia nhướng máy, nháy mất liền phá đi sự dịu ngoan kia của mình, trở nên thoáng có chút dữ tợn.

- Ta còn chưa nói xong, cô vội gì chứ?

Trần Tiểu Cửu có chút thâm ý nói:

- Cô là nghệ kĩ trong kĩ nữ, ta nói đúng không?

- Ngươi…ngươi thật sự biết?

Người phụ nữ kia chu cái miệng nhỏ nhắn lên, trong ánh mắt toát ra sự lóa mắt:

- Không ngờ ngươi từng nghe tới cái tên Nghệ kỹ?

Mọi người làm sao phân biệt được rõ ràng sự khác nhau giữa kỹ nữ và nghệ kỹ? Chỉ biết là chó chữ "kỹ", đó là loại thấp hèn bán thân thôi.

Thậm chí thủ lĩnh của sơn trại Hoa Như Ngọc cũng có suy nghĩ thế tục như vậy, khóe miệng nàng hiện ra chút coi thường không thèm để ý tới người phụ nữ bán hoa kia sao? Sự diễm lệ khoa trương này thật là mất mặt phụ nữ.

Tư Đồ Bá vô cùng vui sướng, mở to miệng, không ngừng cười nói, giả bộ thanh cao cái gì? Làm hại ta không dám ra tay, lần này thì tốt rồi, lát nữa giải quyết xong Trần Tiểu Cửu, uống rượu mừng công xong, sẽ tận hưởng cảm giác buổi tối được ôm mỹ nữ ngủ. Những người phụ nữ dị quốc bình thường có tư vị gì.

Khi Trần Tiểu Cửu ở kiếp trước, từng nhìn thấy trang phục của nghệ kỹ, nghệ kĩ có trang phục và cách hóa trang đặc thù, tuy cũng là ki-mo-nô nhưng lại được gọi là "Kobun", từ thắt lưng tới giữa váy có một đoạn gọi là "khí", dây đai của nghệ kỹ thắt ở sau lưng, không giống như của kỹ nữ thắt ở phía trước.

Khi đi lại bên ngoài, nghệ kỹ nhất định sẽ đặt tay trái lên phía trước một đoạn, có hàm ý " bán nghệ không bán thân".