Làm chó hay làm anh hùng là do các người lựa chọn thôi, câu nói này quả là có sức sát thương rất lớn, nói trúng nội tâm của những huynh đệ Anh Mộc.
Trong lòng Anh Mộc như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt vậy, từ tim hắn mà lan dần ra toàn thân, hắn ngửa cổ uống cạn một bát rượu, rồi nghẹn đắng ho khan một tiếng.
Hắn sinh ra đã không giống người bình thường rồi, tất cả là vì hắn sinh ra đã có quả tóc đỏ này rồi, hồi nhỏ đã bị người khác nhìn với ánh mắt xem thường và châm biếm, những đứa trẻ khác không thèm chơi đùa với hắn, khiến hắn vô cùng cô độc, thậm chí bọn chúng còn bắt nạt hắn, do vậy từ nhỏ hắn đã phải làm quen với việc dùng võ để bảo vệ chính mình. Mỗi lần có một đứa trẻ nào cậy mình cao lớn mà ức hiếp hắn, thì hắn không chút do dự rút ngay con dao trong người ra , rồi sau đó giơ cao lên, vẻ mặt không chút biểu cảm gì rồi chém tới, chính là dùng cách này rất có hiệu quả mà hắn có thể tự tin sống tới bây giờ.
Năm người các ngươi có thể quen biết và cùng nhau hành nghĩa, không hề rời bỏ nhau, đều vì có những khuyết điểm không giống như những đứa trẻ bình thường, như Anh Mộc thì khác người, Dương Bình thì trầm mặc, Cao Cung thì lùn mập, Nam Hùng thì độc thân, còn Diệp Gian thì là một tên cái bang.
Chỉ lúc năm người họ đồng hành cùng nhau, lúc đó mới cảm nhận được sự ấm áp, hữu tình và thân tình, lúc đó mới cảm nhận được sống trên thế giới này vẫn còn rất nhiều hy vọng, năm người họ đều mặc sức tưởng tượng tương lai của mình, hy vọng một ngày nào đó năm người bọn họ có thể có tiếng tăm và tiền tài.
Nhưng năm thiếu niên nhiệt huyết, không tiền không người, không quyền không thế, chỉ dựa vào sự nhiệt huyết của năm người họ thì rất khó mà có thể làm lên được một chuyện lớn, cho dù có muốn tới tìm Long Đại và Long Nhị quyết sống chết để chiếm địa bàn, đó cũng là việc bọn họ đã nghĩ tới từ lâu rồi, giống như truyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Sư tử và sói chiến đấu, thì phần thắng trăm phần trăm là thuộc về sư tử rồi, trừ phi là một bầy lang sói bao vây một con sư tử, còn cần một con sói đầu đàn có những cơ trí linh hoạt để chỉ huy, rất rõ ràng năm người bọn họ không có một ai có thể lãnh đạo được, tuy Anh Mộc được coi là một lãnh tụ tinh thần của bọn họ, nhưng cũng chỉ thể hiện về phương diện võ lực thôi, tuy Dương Bình cũng có vẻ thông minh đó, nhưng không có sức huy động lực lượng như Anh Mộc, nên khó mà lãnh đạo được.
Hiện tại quân đoàn Anh Mộc cũng biết rằng, đối diện với đám giết chó và tàn bạn như Long Đại này, lùi một bước chính là vực sâu vạn trượng, bọn họ đã không còn đường lui rồi, không còn con đường nào để lựa chọn nữa rồi, chỉ còn một cách đó là tiến lên phía trước, nhưng phía trước lại là một khoảng mờ mịt, không biết tìm đâu ra lối thoát.
Trần Băng thấy năm người bọn họ vẻ không có quyết định nào, không khỏi thêm chút dầu vào đám lửa này, rồi cổ động bọn họ nói:
- Các ngươi đúng là đám vớ vẩn, tình tình nam nhi thực thụ mất đi đâu hết rồi? Đúng là làm đầy tớ quen rồi nên không thể làm được mưu đồ, chẳng phải đám du côn kia cũng từ chỗ hèn mạt mà leo lên lãnh đạo đó thôi, một người mà ngay cả cha mẹ huynh đệ cũng không thể bảo hộ được thì còn ra thể thống gì nữa chứ, mẹ kiếp, các ngươi hãy tỉnh táo một chút được không, chỉ có thể đánh què cụt bọn chúng, giết chết bọn chúng, lúc đó mới có thể bảo hộ được người thân của chúng ta, các người còn do dự cái gì nữa hả?
Anh Mộc và đám người ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ quyết đoán và hưng phấn, dường như giữa bọn họ đều thông hiểu lẫn nhau thì phải, Anh Mộc đứng ra đập mạnh xuống bàn nói:
- Mẹ kiếp, nam nhi thì phải mạnh mẽ, Cửu ca, chúng ta sẽ làm.
Bốn tên kia cũng đồng loạt gật đầu biểu lộ đồng ý.
Cuối cùng cũng đã thành công rồi, năm tên này cũng thật khó đối phó, Trần Băng lau những giọt mồ hôi trên trán, trong lòng có vẻ hài lòng với việc bản thân làm hôm nay.
Cao Cung vẫn có đặc thù riêng, há hốc mồm cười ha hả nói:
- Cửu ca, nghe theo lời huynh, sau này chúng ta sẽ đi theo huynh, nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa biết thân phận của Cửu ca, huynh nói ra để anh em mở rộng tầm mắt.
Tuy Anh Mộc biết ân nhân của mình là người rất có cơ trí, võ công cao cường, nhưng lại không biết rốt cục tên Trần Băng này có lai lịch thế nào, tuy thấy Trần Băng ăn mặc rất bình thường, nhưng nghĩ tới tài trí của hắn, chắc cũng không phải là người bình thường, không biết chừng lại là một vị đại nhân nào đó cải trang để đi vi hành, nếu như vậy chẳng phải là lãi lớn rồi sao.
Anh Mộc và đám người nghe thấy Cao Cung hỏi vậy, rồi đều đồng loạt dài cổ ra để nghe Trần Băng giới thiệu về bản thân mình.
- Cái này, ta... ta ý à, chỉ là một gia đinh cỏn con của Chu gia mà thôi.
Trần Băng vuốt vuốt mũi, với cái thân phận này mà nói chuyện với bọn họ thì quả là kém cỏi quá, nên hắn liền phô trương chút:
- Nhưng hiện tại ta là tam chưởng quầy chi nhánh ở thành tây của Chu gia rồi.
Anh Mộc quân đoàn nghe thấy Trần Băng giới thiệu vậy, rồi đồng loạt ngồi phắt xuống ghế, ngươi chỉ là một tên gia đinh cỏn con mà dám công kích chúng ta đi khiêu chiến với Long Đại sao, mẹ kiếp, cái này quả thật là điên rồ đó. Nhưng vế sau còn cho thêm chức chưởng quầy ở chi nhánh thành tây, ít nhiều thì cũng cứu vãn được chút tiếng tăm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trần Băng vì muốn ổn định tâm trạng của mọi người, thần thần bí bí nói:
- Các người chắc không thể biết được nội tình đâu, biết vì sao ta có thể leo lên chức tam chưởng quầy của Chu gia không, các ngươi đoán coi?
- Lẽ nào huynh có quan hệ thân thích với Chu Lão phu nhân?
Anh Mộc đoán.
- Cũng na ná vậy đó.
Trần Băng có vẻ qua loa nói.
- Cửu ca, huynh đẹp trai phong độ như vậy, có lẽ nào tiểu thư nhà họ Chu đã nhắm người rồi chăng, muốn người làm con rể của Chu gia, như vậy mấy huynh đệ chúng ta chắc phát đạt rồi.
Cao Cung cười nói.
- Ừ, cũng không sai, các ngươi biết là được... ta không cần phải giải thích nhiều làm gì. Các huynh đệ, các người phải giúp ta bảo mật đó nhé.
Rất nhiều chuyện Trần Băng không thể giải thích rõ ràng với bọn họ được, chỉ có thể nói những câu hàm hồ như vậy cho qua thôi, nhưng nói như vậy nếu bị lộ ra thì sẽ mang tới cho hắn những hậu hoạn vô cùng to lớn.
Sau khi Anh Mộc và đám huynh đệ biết được tin tức này, cảm thấy vô cùng hưng phấn, giống như được tiêm thuốc kích thích vậy, Cửu ca sắp thành rể hiền của Chu Lão phu nhân rồi, vậy thì còn sợ cái gì nữa chứ? Có Chu gia đứng đằng sang hậu thuẫn rồi, thì mọi chuyện chẳng thành vấn đề.
Bọn họ vô cùng hứng phấn, rồi cùng nhau cụm bát uống rượu, dù sao Cửu ca là người có tiền, bọn họ cũng chẳng phải trả nên cứ thoải mái con gà mái đi.
Anh Mộc mời Trần Băng một chén rượu rồi nói:
- Cửu ca, nếu chúng ta đã quyết làm rồi, vậy chúng ta phải làm gì trước tiên đây?
Trần Băng tự tin cười nói:
- Đương nhiên là phải thu nhập càng nhiều môn đồ càng tốt rồi, để tăng thêm thế lực cho chúng ta.
Đối với những mưu lược thì Dương Bình vô cùng hứng thú, rồi thúc giục nói:
- Cửu ca, rốt cuộc phải làm thế nào? huynh mau dạy bọn ta đi.
- Long Nhị hiện tại đã bị đánh gãy chân rồi, đang nằm trên giường không thể động đậy được, cái đầu rắn tạm thời bị cụt rồi thì đám tùy tùng của hắn cũng không thể làm gì được, còn Long Đại vẫn chưa kịp để tiếp quản đại bàn thành tây, lúc này chẳng phải là cơ hội tốt cho chúng ta đó sao?
Trần Băng tự tin nói:
- Thứ nhất, điều binh thần tốc, thứ hai, làm kẻ ăn cắp trước tiên phải làm Tần Vương đã, việc hiện tại chúng ta cần làm đó là mau chóng tóm lấy những tên đầu sỏ của Long Nhị, ví như Lô Sài Bổng, tìm hắn, uy hiếp hắn, nếu hắn đầu hàng thì tha cho hắn, nếu phản kháng, thì chặt hắn cho chó ăn, với những loại người như hắn, không biết đã làm bao nhiêu việc xấu xa rồi, chết cũng không đáng tiếc. Đối với những đám đầu sỏ khác cũng làm như vậy, chỉ cần đầu hàng, thì sẽ thu nạp bọn chúng thành tay chân của chúng ta, nếu không đầu hàng, đánh cho bọn chúng thừa sống thiếu chết, đánh tới lúc bọn chúng coi như đồ bỏ đi là được.
Anh Mộc cố nuốt ngụm nước bọt, Cửu ca, người đúng là muốn ăn tươi nuốt sống người ta à.
Trần Băng đoán được ý nghĩ của hắn, rồi lạnh lùng nói:
- Anh Mộc, hòm vàng thứ nhất bao giờ cũng phải độc ác một chút, sau này mới có oai khí để trị việc lớn.