Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 512: Hoan hỉ oan gia




Hoa Như Ngọc làm sao nghĩ được nhiều thế này, bàn tay nhỏ vỗ vỗ lên khuôn mặt hoảng sợ của Trần Tiểu Cửu, trong ánh mắt uy nghiêm tràn ngập sự lạnh lùng nói:

- Huynh còn muốn ngụy biện cái gì? Nói thật chuyện xấu xa mà huynh đã làm đi, bằng không, ta cũng không tha cho huynh!

Trần Tiểu Cửu suy tính qua lại, Hỗ Tam nương thật sẽ đem chuyện xấu xa mờ ám lúc nãy chia sẻ với Hoa muội muội sao? Đó là bí mật chỉ thuộc về hai người, nàng ấy hẳn sẽ không ngốc tới mức đem hạnh phúc của mình tùy tiện mà nói ra chứ! Hơn nữa Hỗ Tam nương thuộc loại thục nữ, sao có thể không biết phân nặng nhẹ trong đó? Nhưng nếu một mực không thừa nhận, tất nhiên sẽ khiến cho Hoa muội muội hoài nghi, nên làm sao đây?

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nắm chắc rồi, vẻ mặt cầu xin nói:

- Hoa muội muội, ta… giữa ta với Tam Nương thật sự có chút… có chút tiếp xúc về mặt thân thể…

- Huynh nói cái gì?

Ngọn lửa phẫn nộ, u oán trên khuôn mặt như trăng sáng của Hoa Như Ngọc đốt lên hai rặng mây đỏ, nàng siết chặt nắm tay, đấm thật mạnh lên ngực Trần Tiểu Cửu, tức giận nói:

- Tên khốn, huynh quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì mà, uổng công ta còn đối với huynh có chút si tình, thì ra huynh lại là súc sinh mang mặt người, đó là mẹ nuôi của ta, huynh sao có thể đụng đến? Ta… ta thật muốn giết chết huynh…

Giọt lệ trong suốt không thể kìm được mà rơi xuống, giống như vừa mất đi bảo bối quan trọng nhất trong cuộc đời này vậy!

Trong lúc phẫn nộ, nắm đấm của nàng không để ý nặng nhẹ, dùng hết sức mà phát tiết uất ức trong lòng, liền đánh cho Trần Tiểu Cửu sắc mặt xanh mét, thở không ra hơi!

Trần Tiểu Cửu vội vàng dùng cánh tay chống đỡ lại trận ẩu đả như mưa, thở hổn hển nói:

- Hoa muội muội, muội quả nhiên muốn giết tướng công mà! Lời của ta còn chưa nói hết, muội đã kích động thế này, ta… ta cũng không dám cưới muội rồi…

- Huynh tưởng ai muốn gả cho huynh hả?

Hoa Như Ngọc ngừng đánh đấm, lồng ngực tức đến căng phồng, bàn tay nhỏ giữ lấy cằm của Trần Tiểu Cửu, độc ác nói:

- Huynh nói thật cho ta nghe, huynh đụng chạm mẹ nuôi thế nào? Dám nói một lời dối trá, ta tuyệt đối không tha cho huynh… Hừ… ta đem cái thứ kia của huynh, cắt đi để ngâm rượu!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khóc không ra nước mắt, Sơn Đại Vương này hất hàm sai khiến người khác quen rồi, mặc dù trước mặt mẹ nuôi giống như con mèo nhỏ, ở trước mặt ta, lại kiêu ngạo như một con hổ lớn? Tiếp tục thế này, làm sao mà sống đây? Ta sau này nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đả kích khí thế kiêu ngạo của muội ấy một chút, nếu không sau này làm sao có địa vị cho ta?

- Hoa muội muội… muội đừng tức giận, ta không có đụng chạm gì mẹ nuôi, chỉ là ôm mẹ nuôi vào lòng…

- Huynh lại còn ôm mẹ nuôi vào lòng?

Hoa Như Ngọc gần như bùng nổ khí giận ở phổi, lại lắc thân mình, giơ nắm đấm lên nói:

- Cũng đã ôm ở trong lòng, huynh sao còn nói đây không phải là đụng chạm? Chẳng trách lúc ta mới nhìn thấy mẹ nuôi, huynh lại cùng mẹ nuôi đùa giỡn vui vẻ, thì ra… thì ra hai người sớm đã ve vãn với nhau rồi…

Ve vãn với nhau sao? Hoa muội muội, từ này của muội, thật ra dùng rất chuẩn xác đó! Trần Tiểu Cửu nghĩ như vậy.

Hoa Như Ngọc đột nhiên siết chặt cổ của hắn, cúi người xuống nhìn vào khuôn mặt hoảng sợ của hắn, lạnh lùng nói:

- Huynh nói, huynh có phải là thích mẹ nuôi không?

Hai khuôn mặt chỉ cách nhau nửa thước, Trần Tiểu Cửu đã có thể cảm nhận sâu sắc hương thơm tươi mát từ thân thể của Hoa Như Ngọc, còn có oán khí tỏa ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia.

- Hoa muội muội… muội lại nói chuyện không đâu ra đâu gì thế?

Trần Tiểu Cửu ra vẻ thoải mái cười nói:

- Nàng ấy là mẹ nuôi của muội? Ta có hồ đồ hơn, cũng sẽ không làm ra những chuyện có lỗi với muội như vậy!

- Tên khốn, huynh không cần phải sợ, mẹ nuôi là người khổ mệnh, nếu huynh thật sự thích mẹ nuôi, ta sẽ nén đau mà nhường, tác thành cho huynh…

Hoa Như Ngọc gian xảo nhấp nháy mắt, giả vờ thánh thiện dịu dàng nói.

Tiểu cô nương, đùa giỡn tâm cơ với ta? Muội còn non tay lắm! Trần Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc, tức giận nói:

- Hoa muội muội, muội chớ có tùy tiện sắp xếp, trong lòng Cửu ca chỉ có một mình muội, muội sao có thể làm tổn thương trái tim Cửu ca như vậy? Ta tuy đã ôm mẹ nuôi, nhưng nguyên nhân cũng là từ một hiểu lầm không thể tránh…

- Hiểu lầm? Hừ… huynh vẫn là giải thích rõ ràng với ta về cái hiểu lầm lộn xộn này, giải thích không tốt, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho huynh!

Hoa Như Ngọc nghiến răng thật chặt, từng giọt nước mắt dâng trào ra!

- Hoa muội muội, nói ra dài dòng, nguyên nhân của chuyện này, chính là chuyện ác do bốn con hổ kia gây ra!

Trần Tiểu Cửu vừa cảm thán, vừa kể chuyện mình lâm nguy mà không hoảng sợ, cứu mẹ nuôi thoát hiểm từ miệng hổ thế nào; cái khó ló cái khôn, lợi dụng dây mây leo lên cây đại thụ thế nào; lại tự băng bó vết thương, sự tích anh hùng chạy thoát ra ngoài thế nào, từng câu từng chữ nói lại cho Hoa Như Ngọc nghe, trong đó không khỏi khoa trương mình lên đến mức vĩ đại như Phật Tổ Tây Thiên!

Hoa Như Ngọc nghe đến vẻ mặt kinh ngạc, quên mất nổi giận, thỉnh thoảng kêu to một tiếng, cùng Trần Tiểu Cửu cảm nhận hung hiểm trong đó!

Trần Tiểu Cửu miêu tả tiền nhân hậu quả của sự việc xong, lại thở dài nói:

- Ta lúc đó đâu biết đó chính là mẹ nuôi chứ, chỉ nghĩ là một nữ tử nhu nhược rơi vào miệng hổ, với phong thái anh hùng hào hiệp của ta, làm sao ta có thể một mình chạy trốn mà không cứu giúp? Mẹ nuôi đóng giả một nữ tử nhu nhược yếu đuối, ôm chặt lấy bả vai ta, ta vẫn không thể đẩy nàng ấy ra, tự tay đưa nàng vào dạ dày con hổ? Cứ như vậy, ta liền bất đắc dĩ mà ôm lấy Tam Nương, sau này rốt cuộc cũng nghĩ ra biện pháp, trốn thoát ra ngoài!

Hoa Như Ngọc nghe đến ngẩn ra, siết chặt nắm tay nói:

- Cửu ca, huynh làm tốt lắm!

Trần Tiểu Cửu nghe thấy Hoa Như Ngọc gọi hắn từ "tên khốn" đổi thành "Cửu ca" rồi, trái tim đang đập loạn xạ cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, lại uất ức nói:

- Nhưng sau này, ta mới biết đó là mẹ nuôi cố ý giả trang để khảo nghiệm ta, còn nói Hoa muội muội kiếp này chỉ thích đại anh hùng, nếu ta gặp phải mãnh hổ, sợ hãi mà bỏ chạy, kiếp này, liền với Hoa muội muội không còn duyên phận gì nữa…

- Mẹ nuôi nói đúng! Nếu huynh dám một mình chạy trốn, trong lòng ta sẽ không xem huynh là Cửu ca nữa…

Hoa Như Ngọc nói chắc như đinh đóng cột.

Trần Tiểu Cửu lại uất ức nói:

- Thì chính vì hiểu lầm ly kỳ này, mỗi khi ta với mẹ nuôi nhìn nhau, vẫn luôn không kiềm lòng mà nhớ lại tình cảnh ôm lấy mẹ nuôi, trong lòng cảm thấy đã làm việc gì có lỗi, giống như trộm đi thứ gì của mẹ nuôi vậy, ngượng ngùng mà lại khổ sở, nhưng lại không dám nói với muội, sợ muội tức giận với ta…

Hoa Như Ngọc lúc này đã hiểu rõ cái ôm mà Trần Tiểu Cửu nói rốt cuộc là chuyện gì rồi, nhất thời mây đen tản đi, giải quyết được nỗi khó chịu trong lòng! Nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy uất ức phiền muộn của Trần Tiểu Cửu, không khỏi cười thành tiếng, bàn tay nhỏ âu yếm vuốt ve hai má có chút sưng của hắn, an ủi nói:

- Cửu ca, không cần sợ, cũng đừng khổ sở, mẹ nuôi cũng không trách huynh, huynh khổ sở làm gì? Có hiểu lầm gì, ta nói với mẹ nuôi là được…

- Hoa muội muội, muội không giận Cửu ca sao? Nhưng ta đã ôm mẹ nuôi đó!

Trần Tiểu Cửu làm vẻ đáng thương nói.

Hoa Như Ngọc u oán cười nói:

- Ca ca ngốc, có một ca ca đại anh hùng thế này, ta vui mừng còn không kịp! Sao lại hờn dỗi huynh chứ?

- Nhưng…

Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng sờ lên ngực mình, uất ức nói:

- Nhưng Cửu ca bị muội đánh đến rất đau, trong lòng vô cùng khó chịu… Ta cũng không dám cưới muội nữa…

- Huynh dám?

Hoa Như Ngọc khẽ nhướng lông mày, bật cười, lộ ra nụ cười hiên ngang khí thế:

- Ca ca ngốc, ta sau này kiềm chế một chút vẫn không được sao? Ca ca đau chỗ nào? Muội muội xoa xoa cho!

Hoa muội muội cũng có mặt nhu tình thế này à! Thật đúng là thu hoạch không ngờ. Trần Tiểu Cửu trước hết sờ lên cổ nói:

- Hoa muội muội, ta đau chỗ này! Muội xoa xoa cho ta đi!

Hoa Như Ngọc cười ngốc một tiếng, trên mặt đỏ ửng lên, tay nhỏ vươn qua thuận theo ý hắn…

- Ui da…

Trần Tiểu Cửu kêu to một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói:

- Hoa muội muội, muội thế này rõ ràng là đang bóp cổ ta…

- Đừng ngạc nhiên thế, đôi tay này của ta ngoại trừ giết người, thật đúng là chưa từng xoa bóp cho người khác đâu!

Hoa Như Ngọc nhấp nháy mắt, nghịch ngợm nói:

- Bây giờ ta sẽ nhẹ tay một chút…

Quả nhiên, Hoa Như Ngọc rất nhanh đã điều chỉnh tốt độ mạnh của lực trên tay, nhẹ nhàng mềm mại, hương vị nhẹ nhàng này, khiến hắn suýt chút nữa đã phát ra tiếng kêu thoải mái!

- Hoa muội muội… ngực ta có chút đau, muội xoa xoa giúp ta nữa đi!

Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại, bộ dạng đang hưởng thụ.

Hoa Như Ngọc trong lòng thấy có lỗi, đối với lời của Trần Tiểu Cửu, nghe gì liền làm theo ngay, bàn tay nhỏ lướt đến ngực Trần Tiểu Cửu, nhẹ nhàng mềm mại, miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ hé mở, dịu dàng nói:

- Ca ca ngốc, thoải mái không?

Trần Tiểu Cửu vẫn nhắm mắt, dùng tâm linh mà cảm nhận nhu tình của Hoa Như Ngọc!

Đêm sâu ân tình, trăng sáng soi rọi, trên trời cũng xuất hiện hằng hà sa số các ngôi sao, lóe sáng lấp lánh, gió nhẹ lướt qua, làm hoa cỏ đều toát ra hương thơm nhẹ nhàng, lại nhẹ nhàng thổi qua hai má và tóc của Hoa Như Ngọc, an ủi vỗ về bộ ngực đầy đặn của nàng, nàng nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng tràn ngập niềm vui dạt dào, trời chứng kiến Hoa Như Ngọc ta rốt cuộc cũng tìm thấy ý trung nhân rồi!

- Hoa muội muội…

- Ừ, sao vậy, Cửu ca?

- Ta chỗ đó cũng rất đau… Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu vẫn nhắm mắt lại, nằng nặc nói.

- Đau chỗ nào? Không cần sợ, muội muội xoa xoa cho!

Hoa Như Ngọc mỉm cười nói.

Trần Tiểu Cửu do dự một chút, tay to cuối cùng cũng chậm rãi chỉ vào hạ bộ…