Trần Băng rời khỏi căn nhà nhỏ của Tuệ Nương, trên cả đoạn đường luôn có cảm giác đắc ý, hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng tươi sáng, vận khí cũng tương đối ủng hộ mình, không chỉ kết thân được với đám thiếu niên của Anh Mộc, mà lại có cơ hội để gần gũi người đẹp Tuệ Nương nữa chứ, đây chẳng phải là một chuyện quá đỗi tuyệt vời sao.
Ngẫm nghĩ kỹ càng thì, cả nhà Anh Mộc tuy không có ai là bình thường cả, ông bố thì tính tình ương ngạnh, Tuệ Nương thì đầu óc lúc nào cũng như vẻ khiêu khích, Anh Mộc thì lại càng kỳ quái hơn, không chỉ đầu tóc đỏ rực, mà trái tim cũng rất nhiệt huyết, chỉ có thể trải qua những trận chiến mới có thể giải tỏa nhiệt huyết tuổi trẻ của hắn.
Đây là một triệu chứng điển hình của những chàng trai đang trong giai đoạn phát triển, chỉ có điều triệu chứng này đối với Anh Mộc quá mãnh liệt mà thôi, nhưng Trần Băng ắt có biện pháp để đối phó với hắn.
Tiệm cơm Phúc Vận nằm ở bên cạnh con sông Tiền Đường, nơi này rất gần dọc bờ sông, không khí trong lành tươi mát, phong cảnh hợp với lòng người, là một nơi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rất tốt, Trần Băng bước chân vào tửu lầu, rồi chào hỏi tên tiểu nhị của tiệm, không ngờ tiếng tăm của Anh Mộc cũng nổi ra phết, tiểu nhị ở đây lập tức đưa bọn họ lên một căn phòng riêng trên lầu hai.
Nhóm năm người huynh đệ của Anh Mộc đang nghễm nghệ ngồi đó.
Anh Mộc thấy Trần Băng tiến đến, cười rất kiêu ngạo, vội vàng tiếng tới ôm lấy Trần Băng nói:
- Ân công, chúng ta đã chờ người rất lâu rồi!
Nói xong rồi ra hiệu cho bốn anh em tới để gặp mặt.
Bốn người họ cũng biết rằng, nếu hôm nay không phải Trần Băng ra tay cứu trợ, thay bọn họ đánh bại bọn du côn Long Nhị thì làm sao bọn họ có cơ hội ngồi đoàn tụ ở đây chứ.
Nhất là cái tên béo lùn bị đánh kia, tiếng nói ồm ồm như chuông vậy, há hốc miệng cười lớn rồi nói:
- Ha ha ha... Ân công, người chính là đại ân công của chúng ta, nếu không có người, thì ta đã bị bọn chúng đánh cho bê bết rồi, ta tên là Cao Cung, lát nữa chúng ta phải uống một trận sung sướng, không say không về.
Trần Băng nhìn cái tên tự xưng là Cao Cung, vừa lùn vừa béo lại cười rất lớn, trong lòng không khỏi cảm thán, cái tên này quả nhiên là rất giống với những nhân vật hoạt hình ở kiếp trước, ngay cả điệu cười cũng rất giống.
Còn ba tên khác cũng lần lượt tiến tới giới thiệu tên, gồm Dương Bình, Nam Hùng, Diệp Gian.
Trần Băng nghe thấy tên của bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ai nấy đều nhớ như in.
Rồi vội vàng giới thiệu tên của mình, rồi bảo bọn họ cùng ngồi xuống bàn.
Rượu uống xong ba tuần, không khí bắt đầu nhiệt huyết hơn, mấy người cùng nhau tám chuyện, chỉ có tên béo lùn Cao Cung kia là không ngừng nhét đầy miệng cái gì đó.
Anh Mộc ôm lấy cổ Trần Băng, rồi nói nhỏ:
- Cửu ca, chuyện vừa nãy người nói giúp ta giải quyết, bây giờ thế nào rồi?
- Còn có thể thế nào được nữa? Cửu ca ta mồm miệng khéo léo, lại cơ trí linh hoạt, nên không những hóa giải chuyện đó cho ngươi mà còn nâng ngươi lên một tầm cao mới, luôn làm những việc hành hiệp trượng nghĩa, cha ngươi ý à, đã không còn trách móc ngươi nữa rồi.
Trần Băng cười ha hả nói.
- Thật vậy sao? Cửu ca, người quả nhiên là tuyệt vời!
Anh Mộc vô cùng vui sướng nói.
Hắn là tên biết tri ân báo đáp, lúc mới đầu thì nhận được sự giúp đỡ của Trần Băng, lát sau lại giúp hắn đánh bại bọn Long Nhị, tới lúc này hắn luôn cho rằng Trần Băng là một võ lâm cao thủ, sau này lại giúp hắn giải quyết vụ tên lang băm kia lấy lại thanh danh cho hắn, bây giờ lại giúp hắn giải quyết vụ hắn và cha hắn rất ổn thỏa.
Được nhận ba ân huệ này, hắn đã coi Trần Băng như một vị thần đương đại rồi.
Người anh em này, chính là do ông trời đặc biệt vì ta mà phái tới trợ giúp ta đây mà. Trong lòng Anh Mộc cứ nghĩ ngợi vậy.
- Anh Mộc, nếu ngươi coi trọng ta, thì chúng ta sẽ kết giao bằng hữu, ngươi nói cho ta biết, lai lịch của cái tên nhãi Long Nhị là thế nào?
Trần Băng vẻ rất chân thành nói.
Anh Mộc oán hận nói:
- Thế lực của tên nhãi Long Nhị kia không hề đơn giản đâu, trong tay cũng có tới hơn trăm thuộc hạ, đều là những tên lưu manh du côn không có việc làm chính đáng, nắm trong tay cả đại bàn thành tây rộng lớn, mỗi ngày thu tiền bảo kê, vơ vét tài sản mồ hôi nước mắt của bách tính, từ trước tới nay hắn đều là kẻ lòng lang dạ sói khiến người người bất mãn, nhưng do thế lực của hắn quá mạnh, nên những bách tính không ai dám động vào hắn cả.
- Không ngờ lại lợi hại như vậy sao? Có tới tận hơn trăm đệ tử sao?
Trong lòng Trần Băng cũng có chút kinh ngạc, trong kiếp trước, với thế lực như vậy cũng là một tập thể rất mạnh rồi.
- Đó cũng chưa phải là cái lợi hại nhất đâu.
Anh Mộc thần bí nói:
- Kẻ lợi hại nhất chính là người anh trai Long Đại của hắn, cái tên khốn kiếp đó, thế lực vô cùng lớn mạnh, dưới tay có tới hơn ba trăm người, khống chế cả địa bàn thành nam rộng lớn, lại còn khống chế một bộ tiền thủy vận ở sông Tiền Đường nữa, muốn người có người, muốn bạc có bạc, hơn nữa lại có mối quan hệ với Lý Phách Thiên rất tốt, bọn chúng cùng nhau hỗ trợ nhau để làm chuyện xấu, làm rất nhiều chuyện tệ bạc, với thế lực lớn mạnh như vậy, làm sao có ai dám đánh đổ được hắn chứ.
Nói xong, Anh Mộc có vẻ buồn bực uống một ngụm rượu.
- Người sợ hắn sao?
Trần Băng cười ha hả nhìn Anh Mộc nói. Trong lòng cũng biết rằng, tiền bảo kê, tiền phí thủy vận chẳng phải thu được lợi nhuận rất cao đó sao, trong đó có những thế lực rất phức tạp, địa bàn rất khó quản, nếu có thể thọc một tay vào vụ thu phí thủy vận ở đó thì chẳng phải tiền vào như nước đó sao.
- Sao ta phải sợ hắn chứ?
Trần Băng uống một ngụm rượu nói:
- Huynh đệ chúng ta tuy chỉ có năm người, nhưng cũng có thể coi như mười hảo hán rồi, huynh đệ đồng tâm, chỉ cần có năm huynh đệ chúng ta ở đó, thì khi xảy ra mâu thuẫn cũng không phải sợ ai cả.
Cao Cung nghe thấy Anh Mộc nói vậy, buông ngay chiếc đùi gà trên tay xuống, điệu cười rất riêng biệt ha hả nói:
- Cửu ca, danh tiếng của năm huynh đệ chúng ta không phải chém gió đâu, người cứ đi hỏi thăm mà xem, ai mà không biết nhóm năm huynh đệ Anh Mộc chúng ta cương trực mạnh mẽ chứ, thần ngăn giết thần, thánh ngăn giết cả thánh, ha ha ha... Long Đại hắn cũng không dám tìm chúng ta, nếu dám chêu chọc chúng ta, thì chúng ta sẽ hạ sát hắn ngay.
- Nhưng quan phủ lại không hề quản hay hỏi han gì bọn ác ôn Long Đại Long Nhị sao?
Trần Băng hiếu kỳ hỏi.
- Quan phủ sao?
Anh Mộc cười nói:
- Quan phủ thì có thể làm cái chó gì chứ? Đối với những vụ chiếm cướp địa bàn thì chẳng quản chẳng hỏi han gì đâu, chỉ cần không gây ra vụ giết người nào, ngay cả cắt tay cắt chân thì quan phủ đều không hỏi tới đâu, cho dù có giết mạng người đi chăng nữa, chỉ cần đút chút bạc là có thể bình an vô sự rồi, trái lại nếu bọn quan phủ biết những kẻ bất hảo như chúng ta thì giết một người là bớt một người, càng đánh càng tốt, cho dù đánh nhau chết hết thì càng tốt, hơn nữa mỗi năm bọn chúng lại cung phụng cho đám quan phủ rất nhiều ngân lượng mà.
Trần Băng cần nghe nhất chính là câu này, coi như tảng đá lớn trong lòng cũng đã rơi xuống đất rồi, chỉ cần quan phủ đối với những thế lực này thì nhắm một mắt mở một mắt, thì hắn sẽ thâu tóm thế lực của tên súc sinh Long Nhị đã.
Đúng như những gì hắn lý giải, những kiểu xã hội thế này, có tầm nhìn thì ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ thành phố nào, bất kỳ triều đại nào đều có thể tồn tại được, giống như cái thế giới này vậy, có ban ngày thì ắt phải có ban đêm, có ánh mặt trời sáng lạng thì sẽ có những khoảng khuất mờ mịt, cái quy luật này, chẳng ai có thể thay đổi được cả. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tuy quy luật không thể thay đổi được, thì vì sao lại không thâu tóm những thứ đó trong lòng bàn tay mình chứ, hiện tại trước mắt mình đã có năm tên đại tướng có thể coi như mười hảo hán rồi, tuy người hơi ít, nhưng sức chiến đấu cũng không hề yếu, chỉ cần có sự đoàn kết hào khí là được rồi. Ngày xưa Lưu Bị cũng chỉ có ngũ hổ thượng tướng mà đánh cả thiên hạ đó thôi.
Có ngũ hổ đại tướng đi trước mở đường, lại còn có quân sự quạt mo bày mưu tính kế cho bọn chúng nữa, thì những mảng tối của thành Hàng Châu này làm sao mà không thể có tên bọn họ được chứ.
Hắn nghĩ tới đây, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, nếu mọi người đã dũng mãnh như vậy rồi, không hề sợ hai tên chó Long Đại và Long Nhị kia, thì chúng ta sẽ lập trận thế, chúng ta sẽ tống khứ những thế lực của bọn Long Đại và Long Nhị ra khỏi thành Hàng Châu này.
Trần Băng vừa nói xong, Anh Mộc trợn trừng mắt lên, mặt mày tỏ ra rất kinh ngạc, còn tên béo lùn Cao Cung thì đang ngồi trên ghế ngã lăn xuống đất.