Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 486: Mỹ nữ bảo vệ




Trần Tiểu Cửu bị Hoa Như Ngọc làm cho thần hồn điên đảo, cả người xao động, trong ngực cất giấu một ngọn tà hỏa, tuy thấy trong phòng Nguyệt Thần ánh nến mờ ảo, vẫn nhẹ nhàng gõ cửa, dịu dàng nói:

- Tỷ tỷ tốt, Tiểu Cửu nhớ nàng rồi…mau mở cửa ra.

Rất lâu sau, không ai trả lời.

Hắn thở một hơi dài, quay lại phòng nghỉ ngơi, chỉ là ngọn lửa tà ác trong lòng bất luận thế nào cũng không thể tan rã.

Trong lúc mông lung, một bóng người oai hùng hiên ngang, hiện ra trong tầm mắt hắn, , vóc dáng người mượt mà uyển chuyển, cái miệng nhỏ nhắn bướng bỉnh, bờ vai nóng bỏng buông lơi, từng mảng trắng ngần thấp thoáng, ẩn chứa một sự mềm mại, bỗng nhiên nhào tới.

- Hoa muội muội, muội mau ra đây…Cửu ca thương muội.

Trần Tiểu Cửu vui đùa chơi trò trốn tìm trong rậm cây, đột nhiên cảnh sắc trước mắt biến mất, một giọng nói trầm thấp hùng hậu, truyền tới:

- Cửu ca, Cửu ca, huynh vẫn chưa dậy à, sắp đến giờ ngọ rồi…các huynh đệ đợi huynh lâu lắm rồi..

Ta ngã! Là kẻ đui mù nào quấy nhiễu ta đại mộng tươi đẹp của ta với muội muội ?

Ta giết ngươi, Trần Tiểu Cửu mở to mắt, đứng trước mặt là một người đàn ông khôi ngô, chính là Hắc Sơn.

- Ta nói Hắc Sơn, ngươi vội lấy vợ vội nên tới làm mai cho ta sao? Ngươi biết vừa rồi ta nằm mơ thấy gì không? Không ngờ bị ngươi dọa chạy…

Trần Tiểu Cửu than thở, buồn bực không vui.

- Cửu ca, huynh vừa mơ thấy gì? Nói Hắc Sơn nghe đi, cùng vui.

- Ta vừa rồi…ôi….không có gì…

Trần Tiểu Cửu dừng ngón tay, vỗ đùi nói:

- Tiểu tử ngươi gấp cái gì chứ?

- Cửu ca…chậc chậc…Thật là uy phong.

Hắc Sơn giơ ngón cái ra, nịnh nọt nói.

- Uy phong gì?

Trần Tiểu Cửu u mê.

Hắc Sơn tán thưởng nói:

- Đại đương gia nghe nói Cửu ca tới rồi, không chỉ xuất quan sớm, mà hôm nay còn mở tiệc linh đình, mời tất cả huynh đệ tới chè chén, chính là muốn hoan nghênh Cửu ca! Cửu ca nghĩ xem, đây là sự chào đón long trọng bao nhiêu.

Trần Tiểu Cửu vỗ đầu, mới chợt nhớ tới lời nói tối qua Hoa Như Ngọc dặn dò, trong lòng thầm nghĩ Hoa muội muội sớm đã hẹn riêng mình, còn đợi ngươi tới xum xoe sao? Hắn rửa mặt chải đầu, chỉnh trang y phục, hồi phục lại dáng vẻ ngọc thụ lâm phong của mình, dưới sự giục giã của Hắc Sơn, cuối cùng cũng đã bắt đầu buổi tiệc.

Hỗ gia trại, bên trái chân núi, có một võ trường rộng khoảng năm trăm mét, trong võ trường san bằng, trải bằng một bãi cỏ xanh mượt, loại cây cỏ này, lá dài mà dày, thân ngắn mà thô, chính là có thể che được đá rắn, dùng làm nơi luyện tập võ nghệ của sơn tặc.

Buổi thịnh yến hoan nghênh Trần Tiểu Cửu, ()Đại đương gia đã chọn nơi rộng rãi thoáng đãng này để anh em sơn trại bày tỏ chân tình.

Trần Tiểu Cửu dưới sự dẫn dắt của Hắc Sơn, vội vàng tới đó, võ trường đã kín người, nha hoàn , đầu bếp , qua lại không ngớt.

Một tấm bàn gỗ đặt liền nhau, chừng vài chục mét, uốn lượn thành khúc, tựa như con rồng lớn , xếp thành mấy chục hàng.

Mọi người dĩ nhiên đang ngồi trên đó, một đám đầu bếp vui sướng.

Phía trước võ trường, một tượng đài hùng vĩ, đứng sừng sững dưới bóng cây! Trên một cái bàn tròn được điêu khắc chạm trổ tinh xảo, thức ăn phong phú, rượu ngon thơm phức mà tinh khiết được bày sẵn, khiến người ta thèm nhỏ rãi.

Hoa Như Ngọc,Tư Đồ Bá, La Đồng, còn có một vài người lớn nhỏ khác, lần lượt vào chỗ..

Đợi sau khi thấy Trần Tiểu Cửu đến, Tư Đồ Bá trợn lên, hai tay nắm chặt, trong mắt lộ ra sự phẫn hận, La Đồng đứng dậy, vẻ mặt vui sướng, cười sảng khoái, chắp tay hướng Trần Tiểu Cửu thi lễ.

Nhưng Hoa Như Ngọc ở trước mặt bao nhiêu người, lại như một con bướm vui nhảy, phi từ trên đài cao vút xuống, đứng trước Trần Tiểu Cửu, cười sang sảng nói:

- Cửu ca, huynh tới muộn quá, các huynh đệ chờ sốt ruột rồi..

Trần Tiểu Cửu đột nhiên thấy Hoa Như Ngọc bị hắn gây sức ép cả đêm, vẻ mặt thán phục, tâm trạng khó có thể gọi thành tên.

Hoa Như Ngọc hiếm khi phá lệ thay đổi mình.

Cả người mặc bộ đồ trắng, nhẹ nhàng thanh khiết, chiếc váy lụa mềm mại kéo dài tới tận đầu gối, càng tô điểm thêm dáng người thon dài của nàng, tóc búi cao cài thêm một chiếc châm gỗ nho nhã, phù hợp với kiểu tóc kia, vừa nhìn là biết kinh tâm tạo hình mà thành! Bên hông còn thắt một cái dải lụa màu đen, lộ ra đôi phong nhũ cao ngấtcủa nàng, chiếc váy dài màu trắng cùng hô ứng, tạo thêm sức hấp dẫn theo phong cách riêng của Hoa Như Ngọc.

Trong mắt Trần Tiểu Cửu tràn đầy sự tán thưởng và ngưỡng mộ, giai nhân phong tư yểu điệu như vậy, sao có thể trở thành thủ lĩnh của thổ phỉ, nhìn theo chiếc váy dài xuống dưới, khiến tâm tư hắn kích động, từng gợn sóng lăn tăn lại nhấp nhô không ngừng.

Đôi gót sen tám tấc của Hoa Như Ngọc không biết bay đi đâu rồi? Thay vào đó là một đôi hài nhỏ mượt mà, duyên dáng ôm chặt gót sen! Đôi hài trắng như tuyết nhẹ nhàng bó sát vào chân nàng, càng khiến nàng trở nên xinh đẹp tuyệt trần.

Mặt trời lên ánh bình minh, hoa sen ra màu lục.

Trần Tiểu Cửu khẽ cười:

- Hoa muội muội…muội ăn mặc như vậy, so với trước còn đẹp hơn ba phần.

Hoa Như Ngọc hé miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, tiến lên kéo nhẹ cánh tay Trần Tiểu Cửu, thân thiết nói:

- Cửu ca…, mời vào chỗ ngồi, các huynh đệ chờ sốt ruột lắm rồi.

Một tiếng Cửu ca của Hoa Như Ngọc đã khiến mọi người suy nghĩ mãi cũng không có lời giải đáp. Mà một tiếng Hoa muội muội của Trần Tiểu Cửu thì tựa như sấm nổ rầm trời, khiến lòng người chấn động!.

Phóng tầm mắt nhìn khắp sơn trại, ai dám xưng hô với Đại đương gia là Hoa muội muội? Nhẹ thì bị cắt lưỡi, nặng thì ngũ mã phanh thây. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Cho dù là La Đồng hay Tư Đồ Bá cũng không dám mạo phạm tôn nghiêm của nàng.

Những người đàn ông bao gồm La Đồng, Hắc Sơn, trong lồng đều trầm xuống, sợ Đại đương gia nổi giận.

Nhưng điều khiến cho mọi người kì lạ là chưa từng nhìn thấy Đại đương gia trừng mắt lạnh lùng, giương cung bạt kiếm mà nhiệt tình dào dạt kéo cánh tay Trần Tiểu Cửu đi trước.

Bộ dạng thân thiết đó, rõ ràng giống như là…giống như là một đôi tình nhân.

Trong dáng đi còn có ánh mắt đưa tình giữa Cửu ca và Hoa muội muội.

Mọi người liên tưởng đến cách ăn mặc của Đại đương gia hôm nay, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt sáng lên nụ cười giật mình.

Sóng lòng Trần Tiểu Cửu bốc lên, đôi mắt trong suốt đảo quanh với Hoa Như Ngọc, dưới ống tay áo, bàn tay tranh thủ thời cơ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc, dán vào bên tai nhẹ nhàng thổi, trêu đùa nói:

- Hoa muội muội, muội mặc quyến rũ xinh đẹp như vậy, là mặc cho Cửu ca nhìn sao? Trong lòng Cửu ca vui lắm.

- Cửu ca…huynh thật to gan…

Hoa Như Ngọc nóng tai, cổ đỏ ửng.

Nàng bị hắn nắm đôi tay, trước mặt mọi người giãy dụa, vặn vẹo vòng eo, nhẹ nhàng từ chối, không thoát khỏi móng vuốt của Trần Tiểu Cửu, đành phó mặc bàn tay mình cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của Trần Tiểu Cửu.

Trong mũi Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như điện, hướng về phía đài cao, một bóng dáng cao lớn như hổ rình mồi đang nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, từng chữ từng chữ nói:

- Không phải là Cửu ca to gan, Cửu ca chỉ là muốn Hoa muội muội sớm thoát khỏi sự gây nhiễu của đại tinh tinh thôi.

- Giả công tế sư..ừ…như vậy cũng tốt, cắt đứt ý nghĩ của hắn, đỡ phải phiền lòng.

Hoa Như Ngọc rút cuộc đã tìm thấy lí do đầy đủ cho mình, giơ ống tay áo lên cao, không ngờ công khai kéo tay Trần Tiểu Cửu, nhảy lên đài cao.

- Hư hư…

Mấy người đàn ông đều há mồm trợn mắt nhìn những cử chỉ thân mật của hai người.

Cái này…lẽ nào Đại đương gia muốn chọn rể phải không?

Tín hiệu mờ ám này có thể chọc tức Tư Đồ Bá oai hùng cao lớn, lưng hùm vai gấu, y nhanh chóng giơ tay ngăn cản Trần Tiểu Cửu, chỉ vào đầu hắn, ngơ ngác nói:

- Đầy tớ vô lực, dám khinh nhờn Đại đương gia? mau buông Đại Đương gia ra, người đâu…đem tên này đi cho ta, kéo xuống, đánh năm mươi trượng.

Mấy người đàn ông có ai không hiểu chuyện chứ, đâu dám nghe y chỉ huy? Đôi mắt cùng nhìn về phía Đại đương gia, chờ xem nàng giải thích thế nào?

Trần Tiểu Cửu khó giả bộ yếu đuối, như gặp cảnh khốn cùng, vờ vịt thu lại cánh tay, dịu dàng nói:

- Đại đương gia, Cửu ca mạo phạm rồi.

- Coi như ngươi thức thời.

Tư Đồ Bá hừ lạnh một tiếng nói:

- Đại đương gia thân phận cao quý, sao ngươi có thể đòi trèo cao?

Hoa Như Ngọc cười sang sảng, bắt chặt cánh tay Trần Tiểu Cửu hơn trước mặt mọi người, cao giọng nói:

- Nhị đương gia, đây là ca ca của ta, hai huynh muội sóng vai nhau, có gì mà ngại chứ?

- Cái này…huynh muội?

Tư Đồ Bá ngang ngược như bò, ép hỏi :

- Sao ta không biết nàng còn có ca ca như vậy ?

- Nhị đương gia quản hơi nhiều rồi? Ta có ca ca lẽ nào còn phải nói với ngươi sao?

Hoa Như Ngọc lạnh lùng lườm Tư Đồ Bá, rồi trước mặt mọi người, mời Trần Tiểu Cửu lên vị trí chủ tọa.

Trần Tiểu Cửu hàn huyên một trận, vừa muốn ngồi xuống, chợt nghe thấy tiếng hét lớn của Tư Đồ Bá:

- Thằng đầy tớ ngươi, không ngờ dám ngồi vào vị trí thượng tọa? Ngươi không biết đây là ví trí của Đại đương gia sao?

Trần Tiểu Cửu vừa muốn nói, Hoa Như Ngọc đập bàn, hung dữ nói:

- Cửu ca là đại ân nhân của sơn trại chúng ta, không có sự tương trợ của huynh ấy, Tam chưởng quầy, ta, còn có các vị huynh đệ ở đây đều phải thân lưu chỗ lạ. Công lao như vậy, ngồi chỗ chủ tọa, có ngại gì, ta muốn xem xem, ai đui mù dám nói luyên thuyên?

Mọi người nghe vậy, cùng lên tiếng đồng ý.

Trần Tiểu Cửu cuống quít đứng dậy, tạ ơn mọi người, vẻ mặt tự mình tỏ rõ kinh sợ, ngược lại càng nhận được thiện cảm của không ít huynh đệ.

Tư Đồ Bá mặt đỏ tía tai, không cam lòng nói:

- Thằng đầy tớ này là người ngoài…sao có thể…

- Đầy tớ? Người ngoài?

Hoa Như Ngọc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tư Đồ Bá nói:

- Nhị đương gia, ta nói lại một lần nữa, ngươi nghe cho rõ này, Trần công tử là ca ca của ta, ai dám bất kính với huynh ấy, chính là bất kính với ta, nếu ai dám gọi huynh ấy là đầy tớ, sẽ giống như đao này.

Nói tới đây, ra đao cứng, tay cầm trụ lưỡi đao, nắm chặt.

- Cáp..

Một tiếng giòn vang, lưỡi dao kêu vang gãy đôi.

Mọi người đều giật mình, trong lòng thầm giơ ngón cái lên, thầm nghĩ lần này Đại đương gia bế quan, công lực thâm hậu lên nhiều.

Tư Đồ Bá bị hành động cứng rắn mạnh mẽ của Hoa Như Ngọc chế nhạo vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đen đỏ bừng, ngượng ngùng nói:

- Đại đương gia, ngươi còn đứng đây làm …làm gì? Mau ngồi xuống, mau ngồi đi, đồ ăn đều nguội rồi…