Mẹ ơi
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vốn lạnh lẽo, nghe sự quyết tuyệt u oán của Nguyệt Thần, lời nói đầy sát khí, sợ tới mức suýt nữa thì tè dầm.
Với võ công cái thế của nàng, chỉ cần quét vài đường kiếm, Đan Nhi và các lão bà của hắn sẽ phải tổn hại, sao có thể trăm năm cùng mình?
- Tiểu nương tử, vết thương của nàng còn chưa khỏi, đừng có động khí, ảnh hưởng tới cơ thể, tướng công ta sẽ đau lòng lắm…
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói, lại xúc một miếng cháo đưa tới miệng Nguyệt Thần.
- Phát dục? phát dục cái gì?
Nguyệt Thần ngẩn người, thấy Trần Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào bộ ngực mềm mại của mình, xấu hổ đến vô cùng! Cuối cùng thân thể không thể cử động, thở phì phì nói:
- Đại dâm tặc…ngươi… ngươi còn chê ta không đủ...không đủ lớn? Ngươi bắt nạt ta… Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Ta không có…
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười..
- Ngươi dám nói không có?
Nguyệt Thần tức giận hừ lạnh nói:
- Vậy cái người tên là Đan Nhi gì đó, dám so với ta không? Hừ…ngay cả Hạnh Nhi, cũng không dám lộ ra trước mặt ta.
Trần Tiểu Cửu bị Nguyệt Thần trách móc, tiến lên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, ngọt ngào nói:
- Tiểu nương tử, nàng vội gì? Mỹ nữ thiên hạ, duy có nàng lớn nhất, cái này còn chưa đủ sao?
- Cái này..cái này không sai lắm…
Nguyệt Thần lườm hắn một cái, quyến rũ nói:
- Còn không đút cho ta, muốn ta đói chết sao?
Trần Tiểu Cửu có chút đau đầu với Nguyệt Thần tỷ tỷ: lúc khóc, lúc cười, không bắt được mạch đập của nàng, không có thuốc trị.
Hắn đút xong cơm cho Nguyệt Thần, thấy bộ dạng nàng đã no, sinh ra cảm giác hạnh phúc mãnh liệt. Nhưng tâm ý loạn như tơ vò, mỹ sắc trước mặt, tiểu đệ đệ lại ủ rũ, thật khổ sở, hắn xoa đầu Nguyệt Thần rất lâu, lắp bắp nói:
- Tỷ tỷ, nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ta…ta về trước đây.
- Ngươi muốn đi? Đi đâu?
Nguyệt Thần nghi vấn nói.
- Đương nhiên là về nghỉ ngơi? Ta chỉ ngây ngô đứng trong này, giống như là cái chùy vậy, thật vô ích.
Trần Tiểu Cửu liếc nhìn tiểu kim cương dưới quần mình, vẻ mặt cô đơn.
- Đừng đi…
Nguyệt Thần nén chịu đau đớn, nắm chắc lấy cánh tay của hắn, dịu dàng nói:
- Lên giường đi, ôm ta ngủ..
Trần Tiểu Cửu choáng váng, khó xử từ chối nói:
- Như vậy ta chẳng phải là càng khó chịu sao? Nhìn được vào mắt mà không ăn được tới miệng.
- Đêm dài tịch mịch, ta sợ…
Đôi mắt Nguyệt Thần quyến rũ như tơ, thả ra sự nhu tình, cử chỉ vẻ mặt uyển chuyển, là thần tiên cũng không thể từ chối.
Trần Tiểu Cửu biết rõ Nguyệt Thần tỷ tỷ độc ác, đang nói lời nói dối hoang đường nhất thiên hạ, vẫn không chịu nổi như cũ, nhanh chóng cởi giầy trèo lên giường, tay ôm lấy bầu ngực của Nguyệt Thần, trên mặt tràn ngập vẻ vừa thỏa mãn vừa đau khổ.
Nguyệt Thần dựa vào Trần Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, đây là đêm khó quên của ta…
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:
- Cũng là một đêm buồn nhất...
Hai người nhìn nhau, cùng cười thành tiếng! Sự hạnh phúc, trong lúc đó những giọt nước mắt hạnh phúc cũng lăn dài…
Trần Tiểu Cửu khốn đốn không chịu nổi, nặng nề ngủ, giật mình chìm vào giấc ngủ, chợt cảm thấy ngứa ngáy trong mũi, hắn không kìm nổi ngáp một cái, khẽ mở to mắt, một sợi tóc mùi thơm ngào ngạt, quanh quẩn trước mắt, Nguyệt Thần che miệng chỉ vào đôi chân đẹp của nàng, thẹn thùng nói:
- Ngươi xem…đó là gì?
Trần Tiểu Cửu còn đang buồn ngủ nhìn xuống dưới, lại thấy một cái chân to của mình, gắt gao đè lên đôi chân đẫy đà của Nguyệt Thần, càng khiến huyết mạch sôi sùng sục, tiểu kim cương của hắn đã bùng lên ngọn lửa phẫn nộ, dạt dào hô ra cùng chỗ thần bí vừa rồi của Nguyệt Thần, chỉ có chút xa.
- Sao đột nhiên…lại ngẩng đầu rồi?
Trần Tiểu Cửu khẽ vuốt ngực nàng, có chút kinh ngạc.
- Hơi thở của thanh tâm công đương nhiên đã tan hết, cái đồ xấu xa này đương nhiên hồi phục như ban đầu.
Trần Tiểu Cửu ngáp một cái:
- Sao nàng còn chưa ngủ?
Nguyệt Thần chỉ vào chân, ngượng ngùng nói:
- Cái đồ xấu xa kia cứ cử động, khiến lòng ta khó an.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên có tinh thần, nghiêng người, bàn tay xoa loạn trên bụng trắng nõn của Nguyệt Thần, cười xấu nói:
- Tiểu nương tử tốt, chỉ cần chúng ta làm chuyện ấy, nàng sẽ không khó chịu như vậy nữa…
- Chàng vội gì chứ? Ta biết chàng sẽ gây khó xử cho ta như vậy, hừ…, còn không nghe lời, ta vẫn cho chàng xem chút màu sắc, để cái đồ xấu xa kia của chàng không gượng dậy nổi…
Nguyệt Thần quỷ dị nói.
Trần Tiểu Cửu hồn bay phách lạc, Nguyệt Thần cười xấu dựa vào hắn, cười nói:
- Ta có vết thương trên người, không thể cử động, đợi sau khi vết thương đã lành, thì chẳng phải tùy ý chàng sao?
- Nói dối liên tục.
Trần Tiểu Cửu bĩu môi, trong lòng thầm so đo, phải nghĩ ra biện pháp gì, mới có thể khiến Nguyệt Thần hợp thành một thể với mình đây? Nếu đợi sau khi nàng khỏi hẳn, thì sẽ không có biện pháp nào.
Đang lúc buồn rầu, chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, trong lòng hắn hồ nghi, một loạt những âm thanh hùng hậu truyền đến:
- Trần huynh đệ ngủ rồi sao?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe đã biết là tiếng của La Đồng, nghĩ phải trả lời, lại cảm thấy có chút khó chịu, đang lúc do dự, Nguyệt Thần cười hì hì nói:
- Là La Đồng ca sao? Tiểu Cửu đêm khuya không chịu nổi cô đơn, chạy tới chỗ ta rồi, ta sẽ giúp huynh gọi chàng, để hai người ôn chuyện cũ...
Trần Tiểu Cửu tức giận đến tái mặt: tiếng xấu sau lưng của ta cũng thật oan uổng à! Rõ ràng chưa ăn được gì, nhưng nghe ngữ khí của Nguyệt Thần, mình hình như đã đạt được vậy.
Hắn hung hăng nhéo ngực Nguyệt Thần một cái, chỉnh lại y phục, liếc nhìn Nguyệt Thần, rồi bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Dưới ánh trăng tĩnh mịch, La Đồng một thân chân khí, ngạo nghễ đứng bên hồ nước, nhìn về phía xa, thanh niên trai tráng cổ đồng này, giống như một pho tương uy vũ bất khuất.
Trần Tiểu Cửu lững thững bước đi tới trước mặt La Đồng, cười hì hì nói:
- La đại ca, để huynh chê cười rồi, ha ha…, ta là trị thương cho nương tử.
La Đồng vỗ vai hắn, cười ha ha nói:
- Trần huynh đệ thật cao hứng, ca ca ta bái phục vô cùng.
Trần Tiểu Cửu đỏ ửng mặt, cũng may ánh trăng mông lung, che lấp đi sự luống cuống của chân tay hắn.
- Ta đã mang tới hũ rượu ngon, đêm trăng cô tịch, chính là lúc chè chén thoải mái, đến đây, hai chúng ta cùng say sưa một trận…
La Đồng sảng khoái nói, chỉ là trên nét mặt, lại hiện lên chút sầu lo.
Qua ba tuần rượu, hai người đều có chút hơi say.
Bọn họ ngồi trong căn phòng nhỏ của Trần Tiểu Cửu, xuyên thấu qua cửa sổ của Trương Khải, Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu uống một chén, ngóng nhìn La Đồng nói:
- La đại ca, ta thấy mặt huynh có lo lắng, lẽ nào có chuyện gì không vui sao? có liên quan gì với ta không?
- Ánh mắt của huynh đệ thất tinh tường! Lúc này trong sơn trại thực sự có việc khó, khiến ta không vui, nhưng lại không hề có liên quan gì tới người huynh đệ cả…
La Đồng định uống chén rượu, lắc đầu thở dài.
Trần Tiểu Cửu nói:
- La đại ca nếu tiện, có thể nói với ta không?
Vẻ mặt La Đồng trịnh trọng nói:
- Loan Sinh huynh đệ - Tư Đồ Hùng, mấy canh giờ trước đã bị giết…
Trần Tiểu Cửu ngẩn người, sau đó truy vấn nói:
- Là ai làm?
La Đồng nắm chặt tay, trên khuôn mặt lóe lên vẻ rối rắm, ngơ ngác nói:
- Thần tiễn bát tuyệt.