Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 37: Chém vừa thôi ông nội




Mặt trời chiếu rọi, lại một ngày tốt nữa, Trần Băng được sự hầu hạ rất chu đáo của Song Nhi, trải qua vài ngày trị liệu và an dưỡng, vết thương đã hoàn toàn bình phục.

Tuy hàng ngày hắn và Song Nhi đều có sự va chạm da thịt, cảm giác rất sung sướng, nhưng những cái này vẫn chưa thỏa mãn con tim đang hừng hực của hắn, hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút, cảm thụ những cảnh đẹp của Hàng Châu, nhưng Song Nhi dùng tất cả những sự dịu dàng ân cần của mình, nhất định không để hắn xuống giường, Trần Băng cảm thấy Song Nhi quá tốt với mình, nên cũng không cố nữa.

Nhưng hôm nay hắn lại rất muốn ra ngoài đi vòng vòng rồi làm một việc đại sự.

Đó chính là hắn muốn bảo vệ chiếc mông của mình.

Trải qua những đau đớn, Trần Băng mới thực sự hiểu thấu được nỗi nhục của người có lý mà không thể nói ra những hàm ý sâu sắc được, cái xã hội này, cho dù mồm miệng ngươi có lanh lợi đến đâu, có khéo léo rồi lanh lọc đến đâu, người ta chỉ cần cho một nắm đấm, ngươi không gãy hết răng là còn may rồi đó, chỉ biết ngoan ngoãn mà đầu hàng thôi. Những cái xa xôi thì không cần nói, chuyện của Ngô Thiên Phát và Đan Nhi đã dạy cho hắn có một nhận thức sâu sắc hơn về cái xã hội này.

Bởi vậy mới thấy võ lực nó quan trọng thế nào, nếu không làm sao có thể ngăn chặn được sự hãm hại của kẻ xấu chứ, làm sao phòng bị được những đòn đánh lén của Ngô Thiên Phát chứ, làm sao mà bắt được chị vợ Đan Nhi lên giường chứ.

Nhưng với thân hình mảnh mai này của hắn, muốn học võ công thì có khác gì người ngu nói mơ đâu, hắn liền nghĩ tới, lúc xuyên việt tới đây có mang theo chút bảo bối.

Bởi vì không tiện vứt đi, nên sau khi xuyên việt tới đây, hắn đã cất giấu những bảo bối đó vào trong một cái hố trong căn nhà cỏ, nơi đó được cất giấu đều là những sản phẩm công nghệ cao, có những đồ cần phải sạc điện thì coi như vứt đi, nhưng trong đó cũng có những cái dùng năng lượng mặt trời, như thái dương năng điện côn, máy ghi âm thái dương năng vân vân, nếu những đồ này mà ở thế giới trước kia thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng ở thế giới này thì đó là những bảo bối xuất thế, có những thứ đó, không biết chừng có thể làm được những việc lớn lao ý chứ.

Hắn thấy Song Nhi không chú ý, rồi lẻn lẻn chuồn ra Chu gia đại viện, rồi đi tới căn lều tranh đó, nhưng khi hắn vừa đi tới trước cửa căn lều tranh, thì phát hiện chỗ đó được hắn che đậy bằng cỏ rất kín đáo đã bị đào thành cái hầm rồi, tối mò, dường như có ai đã từng đi vào đó vậy.

Trong lòng hắn thầm nghĩ rằng không hay rồi, chẳng nhẽ bị kẻ trộm tới cuỗm sạch rồi sao? Tuy mông vẫn còn hơi đau, hắn cũng chẳng để ý nhiều nữa, vội vạng chạy vào trong căn lều, không nhìn cũng biết. Khi nhìn thì giật hết cả mình lên, những ụ đất trong đó đã bị đào lên thành một cái động lớn, hắn cúi đầu nhìn xuống cái động đó, những bảo bối trong đó đã không cánh mà bay rồi.

Trần Băng bực tức tới nỗi mặt mày tím đen lại, trong lòng vừa hối hận vừa khâm phục, hối hận là vì cứ cho rằng mình là người thông minh, cứ nghĩ rằng để những đồ vật trong cái hố đất đó thì chẳng có ai biết được, nhưng ai mà ngờ được học được đại ý của Quan Trường thì mất Kinh Châu, còn khâm phục là vì, tên trộm này nhất định là một cao thủ, đã phát hiện ra được những dấu tích ở đây, nếu không thì đã không đào bới lên làm gì.

Trần Băng không ngừng lắc đầu thở dài, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, những đồ vật đó nằm trong tay mình thì là bảo bối, nhưng nếu là người khác thì đó chẳng đáng một đồng.

Nếu hỏi Trần Băng có bao nhiêu sầu, thì chẳng khác gì hỏi thái giám lên thanh lâu.

Dọc đường hắn như kẻ mất hồn, cứ lảo đảo không biết mình đi đâu, rồi một lúc sau thấy mình đang ở chùa Cực Lạc, thấy trước cửa chùa người ra vào rất náo nhiệt khác thường, có kẻ làm xiếc, có kẻ bán thuốc giả, có kẻ bán kẹo hồ lô, cứ san sát nối tiếp nhau. Có rất nhiều thiện nam tín nữ, đại cô nương và những người vợ trẻ, thần thái của bọn họ rất cung kính đi vào chùa thắp hương bái Phật, bảo hộ bình an.

Trần Băng cứ nghĩ tới những bảo bối của mình bị mất trộm không minh bạch rõ ràng gì, trong lòng cảm thấy rất buồn chán, hắn lững thững đi trước cửa chùa, ngẩng lên trời nhìn những làn mây xanh đang trôi rồi ngẩn người ra đó, trong lúc không định thần liền nghe một tiếng bốp, một chân đá vào chiếc bát của ông thầy bói, tiếng bát kêu lên.

Tên thầy bói vuốt râu trợn trừng mắt lên, trên tay cầm một thanh côn dài chừng nửa thước đen nhánh đập mạnh xuống bàn tức giận nói:

- Cái tên tiểu tử này quá vô lý, vì sao vô duyên vô cớ lại đá vỡ bình bát của ta chứ?

Trần Băng định lại thần, phát hiện mình tung tăng đi tới trước mặt một tên thầy bói lạnh lùng, tên tiểu đạo này chừng ba mươi tuổi, đầu đội chiếc mũ lệch, mặc bộ đạo phục, đôi mắt híp tịt, toàn thân hiện ra vẻ rất tinh linh. Tay cầm một chiếc thiết côn gõ vào bàn tay của mình, hắn đột nhiên thấy vui vẻ, nhìn cái tên thầy bói này đang cầm chiếc thiết côn chẳng khác gì một tên bảo vệ ở kiếp trước cả, ố, thiết côn? Sao nhìn quen thế nhỉ? Trần Băng đột nhiên chú ý tới chiếc thiết côn đen xì xì trên tay tên thầy bói, đây đâu phải là thiết côn chứ, rõ ràng là bảo bối của mình bị cướp đây mà, đó chính là điện côn mà.

Trần Băng mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt, hai mắt sáng quắt lên, tiến lên một bước định đoạt lấy điện côn về, nhưng tên tiểu đạo kia thì đất nhanh nhẹn và mạnh mẽ, chỉ một cái xoay người đã né được cú vồ của hắn rồi.

Tiểu đạo lập tức giận dữ nói:

- Cái tên tiểu tử này, ngươi bị làm sao thế hả? Đã vỡ chiếc bát của ta rồi lại còn muốn cướp đồ của ta nữa sao? Thế là thế nào nhỉ?

Trần Băng vồ trượt, lập tức biết được tên tiểu đạo này có võ nghệ, nếu dùng sức mạnh chắc chắn còn chịu thiệt thòi nữa ý chứ, chỉ có thể dùng mánh khóe mới có thể đoạt được bảo bối của mình lại thôi, hắn tỏ vẻ ngại ngùng mỉm cười nói:

- Huynh đệ, ta quả thật quá lỗ mãng rồi, ta vốn rất thích những kỳ vật dị thù, vừa nãy nhìn thấy chiếc thiết côn của huynh đạo vừa đen vừa phát ra tia sáng, đoán rằng không phải vật tầm thường, nhất thời rất thích thú, không khỏi thất lễ, mong đạo huynh bỏ quá cho.

Tiểu đạo gãi gãi đầu, thầm nghĩ, chỉ là một cái thiết côn tèm nhèm thôi mà, ta cũng đã nghiên cứu cả ngày trời rồi, vẫn chưa phát hiện ra có cái gì hay ho. Ngoại trừ cái bề ngoài nhẵn nhụi và bóng bẩy, gia công cũng rất tinh xảo, còn chẳng có gì là khác lạ cả, dù sao cũng chỉ là một chiếc thiết côn bình thường mà thôi. Nhưng nghĩ tới tên tiểu tử này rất có hứng với chiếc thiết côn này, chi bằng mình cứ chém tới tấp đi, kiếm được chút ngân lượng cũng là hay rồi, rồi gã hắng giọng nói:

- Vật này chính là bảo vật gia truyền của ta, truyền tới đời ta đã mười tám đời rồi, ngày ngày ta đều mang nó theo bên mình, có tác dụng đổi quỷ trừ tà, ích thọ duyên niên. Chỉ có điều quả là đáng tiếc, đáng tiếc à!

Nói tới đây, tiểu đạo liên tục lắc đầu, than thở.

Gia truyền cái đít à, Trần Băng bĩu môi, cái tên đạo sĩ thối này chém quá đi, nói phét cũng chẳng cần soạn nháp gì cả, chẳng may không cẩn thận động vào nút mở, chắc rằng trong chốc lát ngươi chả cháy thành than rồi, lại còn diên niên ích thọ nữa chứ, rồi nhìn ánh mắt và những cử chỉ của tên tiểu đạo này, cũng đoán được chắc cũng là một tên ăn trộm lão làng đây.

Diễn xuất của Trần Băng cũng vào hạng tiêu chuẩn, cũng chẳng vội vàng để lật tẩy gã làm gì, tiện thể thì cứ phối hợp xem gã thế nào rồi nói:

- Đạo huynh, đáng tiếc gì vậy?

Tiểu đạo tỏ vẻ bi thương, một mắt nhắm một mắt trợn trừng lên, một giọt nước mắt cũng từ từ lăn xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve thiết côn rồi hạ giọng nói:

- Chỉ đáng tiếc là bảo vật này gần đây linh quang như đại hiện, dường như là đang muốn tìm một minh chủ vậy, duyên phận giữa nó và ta dường như đã tận, e rằng cũng không còn ở bên ta được bao lâu nữa, cứ nghĩ tới những sự kiện ta và nó từng trải qua, không khỏi bi thương.

Trần Băng nghe xong thấy tò mò, đang định đoán trong cái hồ lô của tiểu đạo kia đang định bán thuốc gì, chỉ nghe tiểu đạo chuyển ngay ngữ điệu:

- Ta thấy công tử là người có học thức, rất có duyên với bảo bối gia truyền của ta, sẽ biết được cái huyền cơ của bảo bối này, các cụ thường nói " phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm xứng anh hùng", bảo bối của ta sẽ tặng cho thí chủ, ngày ngày thí chủ phải mang nó bên mình, nhất định sẽ bảo vệ người gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành cát.

Trong lòng Trần Băng cứ cười thầm, cái tên đạo sĩ thối này, miệng khoác loác cái gì thế này, chẳng có câu nào là thật lòng cả, chỉ có câu cuối nói có vẻ chuẩn chút thôi, ta mang theo chiếc điện côn này theo bên mình, quả thật giúp ta gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành cát. Gặp phải lũ thổ phỉ cường đạo, tiến tới cho hắn một côn, xem bọn chúng còn dám làm bừa nữa không, chẳng ngoan ngoãn cầu xin rồi chạy mất dép ý chứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Không biết tên đạo sĩ thối này có dụng ý gì đây, lẽ nào đem tặng không cái bảo vật này cho ta sao?Trần Băng nằm mơ cũng không tin. Hắn lộ ra vẻ mặt rất vui mừng, cũng thuận theo ý của gã thở dài:

- Đạo huynh muốn đem bảo vật này tặng cho ta sao? Ái dà, cái này có vẻ không được hay cho lắm, cổ nhân đã nói rồi, của cho là của nợ mà. Chiếc thiết côn này có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành cát, nhất định là có gì thần kỳ trong đó, làm sao ta có thể dễ dàng nhận không bảo vật này được chứ?

Mồm thì nói vậy nhưng tay thì nhanh chóng vồ tóm lấy thiết côn.

Tiểu đạo rất nhanh nhẹn, rụt tay lại, trong lòng không khỏi chửi thầm, cái tên tiểu tử này còn nham hiểm hơn cả mình, mồm thì nói đạo lý này đạo lý nọ thì mà trong lòng lại âm mưu vậy, gã nhìn Trần Băng bằng vẻ mặt khinh bỉ, rồi ha ha cười lớn nói:

- Thấy thí chủ tao nhã khiêm cung, chỉ cần nhìn cũng biết là người có ăn có học, rất coi trọng lễ nghĩa, muốn công bằng công chính, không muốn ăn không của ai cái gì. Thế này vậy, bần đạo có một cách này, vừa khiến công tử vui vẻ mà nhận chiếc thần côn này, vừa khiến công tử danh lưu ngàn đời.

Nói tới đây, đột nhiên lấy ra từ trong tay áo một quyển sách nát tươm, bên trong viết rất nhiều tên tuổi người, hắn lật từng trang một rồi nói:

- Quyển sách này ghi chép những người hảo tâm quyên góp tiền của cho Mao Sơn Đạo Quan của ta, những người này ắt được ghi vào sử sách, được Lão Thái Quân phù trợ. Nếu thí chủ cũng là một người có lòng từ thiện có thể quyên góp tiền của, thì cũng sẽ được Lão Thái Quân phù trợ thôi, và còn được lưu vào sử sách nữa, lại còn an lòng nhận lấy thần côn của ta nữa chứ, hai cái đều hoàn mỹ, thí chủ cảm thấy thế nào?

Mẹ kiếp, dài dòng văn tự suốt từ bấy giờ, chẳng phải là muốn tiền sao? Cứ nói thẳng tuột ra có phải là nhanh không nào.

- Vậy phải quyên góp bao nhiêu ngân lượng?

Trần Băng sờ sờ vào tay áo, trên người chỉ có hai mươi lạng bạc mà Chu công tử đã ban thưởng cho mình.

- Cái này, nếu muốn được ghi vào cuốn sổ này, thì những người quyên góp phải quyên ít nhất năm trăm lượng, như vậy mới được Lão Thái Quân phù trợ, công tử cứ theo vậy mà làm nhé.

Tiêu đạo ngẫm nghĩ một hồi rồi cẩn thận nói.

Trần Băng như hít phải một luồng khí lạnh vậy, năm trăm lạng? Cái tên đạo sĩ thối này cũng thật quá đáng, không biết có biết xấu hổ không nữa, miệng cũng rộng đó chứ, ta còn chưa thèm nói nhà ngươi đâu đó.

Tiểu đạo thấy Trần Băng vẻ mặt do dự, biết hắn không thể lấy ra ngần ấy ngân lượng được, vội vàng đổi giọng điệu nói:

- Thí chủ cứ quyên trước hai trăm lạng cũng được, số còn lại ta cho thí chủ nợ, sau này trả sau, ngươi thấy thế nào?

Vẻ mặt Trần Băng vẫn không có chút thay đổi nào.

- Hài, thế này vậy, hay là quyên trước một trăm lạng, số còn lại tính sau, thế nào?

Tiểu đạo vẻ bất đắc dĩ nói.

Vẻ mặt Trần Băng vẫn không có chút biểu cảm nào.

Cái tên tiểu tử này nghèo túng quá sao, không có ngân lượng ngươi so đo với ta làm gì chứ hả? Trong lòng tiểu đạo tương đối tức giận, làm lãng phí nước bọt của ta bấy giờ, mất cả thời gian, gã tức giận nói:

- Thí chủ nghĩ cách mang ngân lượng tới đây đi, nếu không có ngân lượng quyên góp, thì ta cũng không còn cách nào cả, xem ra chiếc thần côn này không có duyên với thí chủ rồi.

Trần Băng nghĩ, nếu về nói với Chu công tử vay tạm một hai trăm lượng thì quá đơn giản, nhưng lại sợ tên đạo sĩ thối này chạy mất, tới lúc đó thì đi đâu để tìm gã đây. Hắn đưa mắt nhìn ra xa xa rồi vỗ tay, trong lòng như có một chủ ý gì.