Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 35: Lại gặp phải cướp




Trần Băng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Song Nhi, cứ nghĩ, nàng vì ta mà cầu cứu đến tỉ tỉ của mình mạo hiểm tới tính mạng để tới hành thích Ngô Thiên Phát, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, hắn không còn vẻ mặt đùa cợt nữa, rất chân thành nói với Song Nhi:

- Song Nhi, ta biết nàng vì cứu ta mà làm rất nhiều việc, cho dù nàng không nói, nhưng trong lòng ta biết rất rõ, ở Chu gia, chỉ có nàng đối xử với ta tốt nhất, rất dịu dàng chăm sóc ta nhiệt tình nhất, ta không ức hiếp nàng, còn ức hiếp được ai nữa chứ.

Song Nhi nghe xong những lời của Trần Băng cảm thấy rất ấm áp, không hổ cho mình đã rất thành tâm chân thành đối đãi với hắn, cho dù có ức hiếp thì vẫn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, cứ nghĩ sự ức hiếp của hắn như một chuyện rất hạnh phúc với nàng vậy, nàng không ngăn được những ánh mắt nhìn rất đắm đuối của Trần Băng, cúi đầu nói:

- Trần công tử, dù sao chàng cũng đã đổi tên thành Trần Tiểu Cửu, vậy từ nay về sau thiếp gọi chàng là Tiểu Cửu ca nhé? Gọi như vậy cũng thấy thân mật hơn.

" Tiểu Cửu ca" cái tên này nghe cũng thấy hay hay, mà cũng rất thân thiết nữa chứ.

- Tiểu Cửu ca, thiếp tới bôi thuốc cho chàng nhé.

Song Nhi dịu dàng quan tâm nói.

- Làm vậy không hay cho lắm, ta là một thiếu niên cứng rắn, nàng là một thiếu nữ hoài xuân, ta mà cứ cởi hết quần đùi ra để hở cái mông trước mặt nàng như vậy thì chẳng ra thể thống gì, nếu cái này mà truyền ra bên ngoài, chẳng phải tổn hại tới uy phong của Tiểu Cửu ca ta sao.

Tuy mồm hắn thì nói như vậy, nhưng đôi tay lanh lợi đã bắt đầu cởi quần ra rồi, tuy quần dính vào viết thương vẻ hơi đau, nhưng hắn vẫn cố mà nhịn.

Song Nhi cúi đầu không dám nhìn Trần Băng nữa, nghe Trần Băng nói vậy liền vội vàng khuyên giải an ủi:

- Đại trượng phu không nên câu nệ tiểu tiết, hơn nữa thiếp cũng không để ý gì tới những điều đó, chàng là một đại trượng phu mà còn so đo như vậy sao?

Nàng cúi đầu xuống không nghe thấy tiếng nói nào nữa, vội ngẩng đầu lên xem, thì đã thấy Trần Băng đã cởi phăng chiếc quần lót để lộ chiếc mông ra trước mặt mình rồi.

Tiểu nha đầu như ngậm hột thị ngẩn ra đó một hồi lâu, thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này đúng là nghĩ một đằng làm một nẻo, hành sự luôn làm cho người ta không biết thế nào mà lần.

Trần Băng đưa Thiết Lê hoa mà bạch y công tử đã đưa cho hắn rồi đưa cho nàng, rồi dặn dò cô phải dùng như thế nào. Thầm nghĩ cái tên mã hầu tử này không biết đưa cho mình thuốc trị vết thương có hiệu nghiệm không nữa.

Một người con gái thuần khiết trong trắng như Song Nhi, thường ngày nhìn thấy những người đàn ông trẻ tuổi còn thẹn thùng, huống chi Trần Băng một anh chàng đẹp trai lại mông trần bày trước mặt mình thế này, nàng có vẻ thẹn thùng một cách rất khó tả, nhưng khi lại gần thấy mông đít của Trần Băng máu me chan chứa, thì cái cảm giác thẹn thùng kia đã dần tan biến hết rồi, thay vào đó là sự thương tâm, nước mắt nàng cứ thế mà tuôn trào ra, rồi dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau vết thương cho Trần Băng rồi nói:

- Tiểu Cửu ca, còn đau nữa không?

Khăn mặt lau qua, Trần Băng cảm giác co giật lại, lúc này hắn cũng cảm nhận được sự thương cảm của Song Nhi, vội vàng trấn an nói:

- Song Nhi, không đau đâu, ta chịu đựng được, nàng chỉ tập trung lau là được.

Trần Băng thì cứ co giật, tuy những sự đau đớn trên cơ thể hắn, nhưng Song Nhi lại cảm thấy đau ở trong lòng, khó khăn lắm mới lau sạch vết thương, Song Nhi đành rắc thuốc trị vết thương vào mông hắn, Trần Băng đau đớn kêu lên một tiếng, đôi chân thì run lên từng hồi, đôi tay thì nắm chặt lấy tay của Song Nhi, trên trán thì mồ hôi nhễ nhại, rồi chảy xuống.

- Tiểu Cửu ca, chàng chịu đựng chút, lát nữa là đỡ ngay.

Tuy rằng tay của Song Nhi bị Trần Băng tóm cũng rất đau, nhưng nàng cũng không đành lòng rút tay về.

- Song Nhi, đợi ta khỏe lại, ta sẽ để những kẻ hãm hại ta phải trả cái giá thật đắt, bọn họ bây giờ thì đang hân hoan lắm, đợi ta cho bọn họ bài học lúc đó xem còn cười được hay không.

Mồ hôi Trần Băng vẫn cứ tuôn ra, nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau khi bôi thuốc xong, bắt đầu cảm thấy vô cùng đau đớn, tê buốt, một lúc sau thì lại cảm thấy vết thương đó cũng dần dần ổn định, vết thương cũng bắt đầu liền lại, không còn đau đớn như trước nữa, đúng là thuốc quý.

Trong lòng Trần Băng lúc này cảm thấy rất thoải mái, thở một hơi thật dài, Song Nhi thấy Trần Băng đã đỡ hơn trước rồi, thì nàng cũng cảm thấy nhẹ cả người. Nhưng thuốc bôi này ngửi vào thì có cảm giác như chóng mặt hoa mắt, Trần Băng trải qua mấy ngày bị đày đọa, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, thế là từ từ đi vào giấc ngủ ngon lành.

Lúc nửa đêm, Trần Băng từ từ tỉnh dậy, hắn nhìn lên nóc nhà, cuối cùng cũng cảm nhận được tư vị của đêm khuya tĩnh mịch, hắn biết rằng cuộc đời hắn bây giờ đã khác, không chỉ trên người bị những vết thương hành hạ, ngay cả thân phận cũng bị nhập vào nô tịch của Chu gia nữa rồi, không còn tự do tự tại như trước nữa rồi.

Những vết thương trên mông vẫn còn đau ê ẩm, nhưng những vết thương trong tâm hồn thì cần rất nhiều thời gian mới có thể chữa lành được. Lúc này hắn cũng đã nhận thức được rằng, con người là động vật quần cư, là động vật bị xã hội hóa, cho dù có sống ở bất cứ nơi đâu, đều phải đấu tranh sinh tồn hết, không phải gió đông đè gió tây thì là gió tây đè gió đông thôi, muốn giữ mình trong sạch, phải thoát khỏi sự khống chế của thế giới này, nhưng những suy nghĩ đó đã trở thành quá viển vông xa vời rồi.

Nước mắt trong hắn liền tuôn ra, đây là nước mắt để cáo biệt quá khứ trước kia, hắn biết rằng mình không còn được tự do tự tại như trước kia nữa rồi, hắn cần phải kiên cường, cần phải tỉnh táo để chứng tỏ tài năng của bản thân. Chợt hắn nghĩ ra bài hát tên là Thủy Thủ, và cứ ngâm nga hát lên.

Những cảm giác đau rát mặt khi những cơn gió thổi những hạt cát vào mặt.

Giống như những lời quở trách của cha, những tiếng khóc của mẹ.

Mãi mãi không thể nào quên...

Những chàng trai trẻ tuổi như ta, cần phải buôn ba nơi biển cả.

Vén quần lên đi chân trần trên cát.

Luôn ảo tưởng rằng ở phía cuối chân trời là một thế giới khác.

Cứ luôn nghĩ rằng những thủy thủ dũng cảm là một nam nhi chân chính.

Nhưng đều là những bộ dạng yếu đuối ẻo lả trước sóng gió mà thôi.

Khi bị người ta ức hiếp thì đều nghe thấy những thủy thủ nói.

Nhưng mưa gió như vậy có đáng gì đâu.

Lau khô giọt lệ, không việc gì phải sợ hãi, vì chúng ta còn những giấc mơ phía trước.

Nhưng mưa gió như vậy có đáng gì đâu.

Lau khô giọt lệ, và chẳng cần phải hỏi đó là vì sao.

Hắn hát hết lượt này tới lượt khác, nước mắt cũng đã cạn khô rồi, tới khi giọng bắt đầu khàn khàn, tâm trạng mới bắt đầu đỡ hơn chút.

- Hát gì mà khó nghe thế. Lại còn rất đắm đuối nữa chứ.

Một giọng nói từ bên phòng vọng tới, giống như băng sơn vậy, khiến người khác cảm thấy chẳng có chút thân thiết nào cả.

Trần Băng nghe giọng nói cũng biết, đó chính là người chị gái song sinh của Song Nhi là Đan Nhi. Hắn nhìn theo tiếng vọng đó, trong lúc mông lung, thấy Đan Nhi mặc bộ áo màu đen bó sát người, chỉ lộ ra một bộ mặt lạnh lùng mà thôi, dáng vẻ rất uyển chuyển ngồi trên lan can, đôi chân cứ đong đưa buông xuống.

- Ngồi trên lan can làm gì thế? Để chứng tỏ ngươi biết võ công sao?

Trần Băng trêu ghẹo nói.

- Nam nhi đại trượng phu có gì mà phải khóc chứ? Đêm hôm thế này ngươi không sợ yêu tinh sẽ tới ăn thịt ngươi sao?

Đan Nhi cười nhạo nói.

- Có yêu tinh như ngươi ở đây rồi, ta còn sợ gì nữa chứ.

Trần Băng muốn trở mình, nhưng thử một cái, thì những vết thương ở mông đau buốt khiến hắn không còn dám thử nữa.

- Ta tới đây chỉ hỏi ngươi đúng một câu, ta đã dọa cho tên Ngô Thiên Phát sợ mất mật rồi, ngày hôm sau hắn sẽ ngoan ngoãn thả ngươi ra thôi, nhưng cái tên tiểu tử khốn kiếp như ngươi, không ngờ lại làm nô dịch cho nhà họ Chu, đúng là tức chết đi được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đan Nhi vênh mồm lên nói.

- Ta làm nô tịch thì liên quan gì tới ngươi chứ? Hà cớ gì ngươi phải tức.

Trần Băng nghi vấn hỏi lại.

- Nói thẳng ra là ngươi không biết trân trọng thành quả và trí tuệ của ta, ngươi có biết ta đã vô cùng mạo hiểm để tới hù dọa Ngô Thiên Phát đó không? Vì ngươi, ngay cả sinh mạng của ta cũng không màng, không ngờ ngươi lại không biết điều.

Nghe Đan Nhi nói vậy quả thật cũng đang rất tức giận, bỗng rút một chiếc roi từ sau lưng ra, vụt về phía Trần Băng, chiếc roi kia chỉ cách chiếc mông của Trần Băng đúng nửa đốt ngón tay nhưng lại nhanh chóng rút trở lại.

Trần Băng sợ mất mật, cái con nha đầu này, đúng là quá độc ác, rồi vội vàng trầm giọng nói:

- Đại trượng phu cái gì nên làm và cái gì không nên làm, ta đều phải nói cho ngươi biết hay sao?

- Ngươi cũng dũng khí lắm đấy, dám không nói cho ta biết sao? Được lắm được lắm.

Đan Nhi lạnh lùng cười, rồi vung roi lên, chỉ nghe một tiếng " bốp" chiếc roi đó vung đúng vào mông của Trần Băng, rồi máu me văng tứ tung.