Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 333: Mãi mãi sẽ bảo vệ muội




Trăng sáng như gương, cao vút vẳng vặng trên bầu trời, xa xa nhìn xuống chúng sinh, một ánh hào quang dịu dàng tỏa xuống Tây hồ, mang theo một chút màu sáng bạc thần bí, trong màn đêm mông lung này, có vẻ rất mờ ảo và huyền bí.

Ô nhã mã ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, những chiếc lông mao rung rung theo nhịp bước, trong màn đêm yên tĩnh này, những bước đi vẻ rất mạnh mẽ và oai hùng.

Tuy mang trên mình hai người, nhưng với thân hình cao lớn cường tráng của Ô nhã mã dường như cảm thấy không có vật gì vậy, thi thoảng đưa mắt nhìn về phía sau xem hai người họ đang làm những chuyện gì.

Lúc này Trần Tiểu Cửu lại có vẻ thuần khiết chưa bao giờ có vậy, một tay hắn cầm dây cương, một tay khẽ vuốt vai cảu Tiểu thư đồng, sợ nàng không để ý ngã xuống ngựa, nếu vậy thì Vương Tử Trình chắc băm vằm hắn ra làm muôn mảnh quá.

Gió khẽ thổi bên tai, mang theo một cảm giác sáng khoái.

- Đại ca ca, ta có chút lạnh lạnh!

Tiểu thư đồng khẽ nói.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vội vàng cởi chiếc áo choàng của mình ra, rồi nhanh chóng khoác lên thân hình bé nhỏ của Tiểu thư đồng.

- Đại ca ca, ta vẫn thấy lạnh….

Tiểu thư đồng nỉ non, quay đầu nhìn hắn một cái, khiến tâm trí Trần Tiểu Cửu hỗn loạn.

Còn lạnh sao? Sao có thể vậy được chứ? Cái cô bé này, rõ ràng là đang bức bí đại ca ca thuần khiết này phải phạm sai làm đây mà! Trần Tiểu Cửu nở nụ cười bất đắc dĩ, đây tay vòng qua ôm lấy eo thon của Tiểu thư đồng, ôm cả thân hình bé nhỏ của Tiểu thư đồng vào lòng.

Chiếc cằm của Trần Tiểu Cửu khẽ đặt lên vai của Tiểu thư đồng, cười hì hì rồi thổi hơi vào tay nàng, nói:

- Tiểu muội muội, có thích không?

Bên tai Tiểu thư đồng cảm thấy ngứa ngáy, một cảm giác vừa ngứa ngáy vừa tê liệt lan chảy khắp toàn thân, nàng vô cùng thích cái cảm giác của cái ôm dịu dàng ngọt ngào này, hiện giờ nàng giống như một con thỏ trắng mềm mại yếu đuối, nằm trong lòng Trần Tiểu Cửu vậy.

Đôi môi anh đào nhỏ nhắn của nàng khẽ nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Đại ca ca, ta thích lắm, ta thích cái cảm giác huynh ôm ta, rất ấm áp, rất an toàn, trên thế giới này chỉ có đại ca ca có thể cho ta cái cảm giác ấm ấm si mê như vậy, không có ai có thể thây thể được vòng tay ấm áp của huynh cả!

Trần Tiểu Cửu nghe thấy vậy, trong lòng thấy rất ấm áp, dùng chút râu chà chà vào thái dương của nàng, chậm rãi và kiên định nói:

- Tiểu muội muội, nếu muội thích, đại ca ca sẽ mãi mãi ôm muội như thế này, mãi mãi bảo vệ muội!

- Đại ca ca, huynh có thể ôm Thiên Vũ một lát, trong lòng Thiên Vũ cũng cảm thấy mãm nguyện lắm rồi!

Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu thư đồng ôm lấy cánh tay của hắn, rồi ngửa cổ lên nhìn ánh trăng nói:

- Đại ca ca huynh nhìn kìa, ánh trăng kia, tuy lúc này vô cùng trong sáng, nhưng một khi ánh mắt trời xuất hiện, thì nó sẽ biến mất trong tầm mắt của chúng ta ngay.

- Mà ta cũng vậy, tuy bây giờ đang rất tốt, nhưng, ta có bệnh, một loại bệnh mà ngay cả thần tiên cũng không thể chữa trị được, không biết chừng một ngày nào đó ta cũng như ánh trăng khuất ban ngày kia, trở nên hư vô mờ mịt, tuy ta có thể nhìn đại ca ca đầy thâm tình, nhưng cho dù ánh mắt của huynh có thần kỳ tới đâu thì cũng không thể nhìn thấy bóng dáng Thiên Vũ được…

Tiểu thư đồng nói vẻ rất đáng thương, vẻ mặt đầy u ám, đôi mắt đầy trong sáng cũng bị một màu xám bao trùm mất rồi.

Trần Tiểu Cửu dùng tai mình chà chà vào đầu Tiểu thư đồng, trong mắt chứa đầy những giọt nước mắt. Cô gái nhỏ này, quả thật khiến lòng ta quặn đau!

Hắn lay lay thân hình mềm mại của Tiểu thư đồng, cười miễn cưỡng nói:

- Tiểu muội muội, muội quên những lời đại ca ca đã nói rồi sao? Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền mà thôi! Chỉ cần có đại ca ca ở đây, thì đại ca ca sẽ trèo non lội suối, vượt trùng đại dương để tìm phương thuốc quý cho muội muội, nếu ta có trái lời thề, thì Nguyệt Thần trong ánh trăng này sẽ loạn đao phân thây ta ra, mãi mãi không được siêu sinh!

- Đại ca ca, huynh đừng nói nữa…

Tiểu thư đồng đã nước mắt nhạt nhòa rồi, nghiêng người sang một bên, vẫn nằm trong lòng Trần Tiểu Cửu, nũng nịu nói:

- Thiên Vũ hiểu được tâm ý của đại ca ca, cũng tin những lời đại ca ca nói, chỉ cần có đại ca ca bên cạnh Thiên Vũ, thì Thiên Vũ là người hạnh phúc nhất thế gian này rồi!

Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng vuốt chiếc vai nhỏ nhắn của Tiểu thư đồng, trong đầu tự nhiên lại thấy hối hận vì những lời vừa nói ra, ta có thể nói trời đánh thánh vật, có thể nói năm ngựa phân thây, nhưng sao đột nhiên lại nghĩ ra Nguyệt Thần loạn đao phân thây chứ?

Đúng là xui xẻo!

Nguyệt Thần à Nguyệt Thần, ta cũng phải để phòng nàng nhiều hơn đó!

Trần Tiểu Cửu và Tiểu thư đồng đều cưỡi trên chú ngựa cao lớn, đang vẻ rất ấm áp ngọt ngào, vô cùng thích thú, tuy rằng lời nói qua lại không nhiều, nhưng Tiểu thư đồng quay đầu mỉm cười một cái, ánh mắt hiện vẻ tinh khiết và ấm áp, như vậy cũng đủ để thay ngày vạn lời rồi!

- Chúng ta đi đâu du ngoạn vậy?

Trần Tiểu Cửu thấp giọng hỏi.

Vẻ mặt Tiểu thư đồng rất thỏa mãn, hì hì cười nói:

- Có đại ca ca bên cạnh ta, đi tới đâu cũng có cảm giác ấm áp như đang ở nhà vậy!

Chậc chậc chậc… cô bé này chắc kiếp trước là một nhà thơ vô cùng lãng mạn đây, nếu không thì làm sao nói ra được những câu đầy thơ phú thế này chứ.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu lại nghĩ tới việc ở tiệc tối lửa trại, thúc ngựa chạy về hướng Tây hồ.

Dọc đường đi, không thấy nhiều người đi trên đường, trong lúc thúc ngựa gần tới Tây hồ thì dòng người mỗi lúc một đông, nhìn kỹ thì thấy, ở đây như một cái chợ đêm đầy náo nhiệt vậy. Trong phó xá sầm uất đó, dòng người cứ lườm lượp, trên khuôn mặt đều lộ vẻ vui mừng, trên tay đang cầm vật gì đó vừa mua xong, rồi đảo trước đảo sau để tìm con mồi tiếp theo.

Trần Tiểu Cửu đưa mắt nhìn nhau rồi cười, khẽ vỗ nhẹ vào mông Ô nha, Ô nha vẻ không cam lòng nhưng vẫn phải chạy vào bên trong con phố sầm uất này.

Hai bên đường, vật phẩm được bày bán rất nhiều, có đủ các đồ vật rất kỳ quái, khiến người khác lưu luyến đều ngoái đầu nhìn lại, Tiểu thư đồng dù gì cũng là một cô bé, nhìn trái nhìn phải, trên khuôn mặt cũng lộ vẻ vui mừng hứng trí.

Đang lúc hai người đang rất dương dương tự đắc, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền tới tiếng quát, sau đó là những tiếng phụ nữ và trẻ em khóc lóc hỗn loạn, đám người lập tức vây quanh lại, dường như đang xem một cái gì đó rất náo nhiệt vậy.

- Đại ca ca, phía trước dường như có đánh nhau rồi!

Tiểu thư đồng nhướn cổ lên nhìn rồi nói.

Trần Tiểu Cửu là người chuyên gây chuyện, đối nhân xử thế thì vô cùng tàn ác, nhưng cũng có một tinh thần hiệp nghĩa đó là giúp người làm niềm vui, hắn cười hì hì một cái, thúc ngựa tiến về phía trước, tới chỗ mọi người đang vây quanh, dựa vào thân hình cao lớn của Ô nha, nhìn vào bên trong, không khỏi kinh hồn khiếp vía!

- Mẹ kiếp… cái tên nhãi Chu Ngộ Năng, sao lại đánh nhau với người thế kia? Hơn nữa đối thủ không phải ai khác mà chính là đối thủ muôn kiếp của hắn là Lý Phách Thiên!

Nhưng xem tình hình thì Chu Ngộ Năng đang bị thiệt lớn rồi, tên nhãi này chỉ mang theo Tiểu lục tử, còn Lý Phách Thiên thì mang theo tới hơn chục người, ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, hung thần ác sát, có bộ dạng của một Diêm vương vậy!

Chu Ngộ Năng và Tiểu lục tử bị hơn chục tên kia vây ở giữa rồi đấm đá, hai người thì cứ ôm lấy đầu, đang kêu gào thảm thiết!

Cái tên mập đen Lý Phách Thiên này, dáng vẻ khệnh khạng chống tay vào eo rồi quát lớn:

- Cái thằng heo mập đáng chết này, cái đồ thích xem vào chuyện người khác này, lần này cho ngươi biết sự lợi hại của Lý gia gia này!-+

Nhìn thấy Lý Phách Thiên, hắn lại nghĩ tới việc hắn đã từng chịu khổ qua rồi, nếu không phải tên tiểu tử này dùng mánh khóe thì làm sao bản thân hắn bị đánh mấy chục gậy chứ?

Hắn cười hì hì rồi xuống ngựa, rồi nhẹ nhàng nói với Tiểu thư đồng:

- Tiểu muội muội, muội không được đi đâu đấy, cứ ngồi trên ngựa mà xem náo nhiệt, muội chuẩn bị xem vở kịch hay, để đại ca ca dậy cho tên khốn này một bài học…