Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 273: Không cho mở cửa




Tiểu đaọ đồng mang theo Trần Tiểu Cửu bay lướt qua Khốn Long đầm, lại nhìn thấy đại mã đang mê man, xuất chưởng đánh vào cổ nó, đại mã kêu lên một tiếng, liền đứng dậy.

Tiểu đạo đồng chăm chú nhìn lên trời, thở dài một hơi nói:

- Trần huynh, tiễn người ngạn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt, ta còn có đại sự phải làm, sẽ không đi cùng đường với huynh!

- Thương thế của huynh thế nào rồi?

Trần Tiểu Cửu quan tâm nói.

Tiểu đạo đồng vuốt chỗ ngực một chút, cười nói:

- Bị chút nội thương, thanh trừ không tốt, thêm vào đó là kim châm độ huyệt, thương thế càng thêm nặng. Ai… Xem ra ta phải dưỡng thương ba tháng, mới có thể lại một lần nữa làm tiểu đạo đồng thật tốt.

Trần Tiểu Cửu vỗ bờ vai của gã nói:

- Đạo huynh, từ nay về sau, ngươi là huynh đệ tốt nhất của Trần Tiểu Cửu ta, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ việc nói với ta.

- Tuy rằng ta không biết võ công, nhưng giỏi ở suy nghĩ linh hoạt. Đối với kẻ thù, xưa nay đều đê tiện vô sỉ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không sợ người khác gièm pha. Nhất là những kẻ đáng chết mà ngươi không muốn động thủ, hãy nói cho ta biết, ta sẽ đến thay ngươi thanh trừ!

Tiểu đạo đồng bĩu môi nói:

- Ta nhớ kỹ, Trần huynh bảo trọng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thân ảnh gã chợt lóe, biến mất trước mặt Trần Tiểu Cửu.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu tuy rằng có chút lưu luyến, có thể được tiểu đạo đồng đối xử như thế, trong lòng dấy lên từng trận ấm áp. Thế gian có bằng hữu như thế, quả nhiên là một việc vui mừng to lớn.

Hiện tại thị lực hắn vô cùng tốt, trong vòng mười trượng, hết thảy hoa cỏ cây cối xung quanh, đều thấy rõ ràng như ban ngày. Hắn cưỡi lên con ngựa cao lớn, một đường chạy vội đến Chu gia.

Trở về trong thành, đã là nửa đêm canh ba, hắn cười hì hì gõ cửa, gõ cả nửa ngày mà không có ai đáp lại, trong lòng hắn cảm thấy có chút không ổn, ngày thường Phúc bá trông cửa vừa nghe thấy tiếng gõ, đã sớm mở cửa cho hắn, như thế nào hôm nay lại giống như không nghe thấy thanh âm gì.

- Phúc bá… Mở cửa, Phúc bá… Mở cửa!

Trần Tiểu Cửu hô lớn.

Hắn hô cho đến khi mồ hôi đầy đầu, mới nghe được một thanh âm già nua run rẩy nói:

- Tiểu Cửu, khụ khụ…, đã khuya thế này rồi ngươi còn gọi cái gì?

- Phúc bá, ta về trễ, bá mở cửa cho ta với!

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói.

- Đây … Không phải Phúc bá nhẫn tâm, chẳng qua là ta không thể mở cửa cho ngươi được!

Thanh âm già nua truyền đến.

- Vì sao? Ngày thường đều có thể, vì sao hôm nay lại không thể?

Trần Tiểu Cửu kỳ quái nói.

- Cái này… cái này… Một lời khó nói hết, Tiểu Cửu, ngươi… Ngươi đắc tội với nhị tiểu thư

Phúc bá thật cẩn thận nói.

- Hôm nay ta với nàng vẫn chưa gặp mặt, như thế nào lại đắc tội nàng được?

Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.

Phúc bá thở dài một hơi nói:

- Không phải hôm nay ngươi thành công xông năm ải ở Trích Tinh Lâu sao? Hiện tại thanh danh ngươi vang dội, đã trở thành nhân vật nổi tiếng, các tài tử giai nhân biết được ngươi là hạ nhân Chu gia, đều đi tới Chu gia rồi, một là tới chúc mừng, hai là muốn xin ngươi viết vài chữ lưu niệm!

- Lại có việc này?

Trần Tiểu Cửu đắc ý dạt dào nói.

Phúc bá tán thưởng nói:

- Tiểu Cửu, ngươi chắc là chưa thấy qua quang cảnh kia! Chừng hơn một trăm người, mỗi người mặc quần áo tơ lụa, trang sức đầy mình, đều là con cháu nhà giàu đó! Phúc bá ta cảm thấy tự hào cho ngươi!

- Tuy rằng ngươi không ở nhà, nhưng nhị tiểu thư lại nhiệt tình chiêu đãi nhóm tài tử này! Ai, nhị tiểu thư đối với ngươi thực sự là rất tốt!

Trần Tiểu Cửu bĩu môi, cô nàng này nắm bắt rất tốt nha, thông minh lanh lợi, làm sao lại vì ta được? Rõ ràng là thừa cơ lôi kéo quan hệ kinh doanh thôi!

- Phúc bá, người nói tiếp đi!

- Nhưng chuyện này có chút bị phá hỏng!

Phúc bá ho khan một tiếng nói:

- Tuy rằng nhị tiểu thư nhiệt tình chiêu đãi nhóm tài tử giai nhân, nhưng những người đó cũng một lòng muốn gặp ngươi, nhị tiểu thư liền gọi người tìm ngươi khắp nơi, kết quả là không có nửa điểm tin tức. Nhóm tài tử giai nhân này đều nghĩ rằng do Chu gia sắp xếp, cố ý đem ngươi dấu đi, không muốn cho bọn họ gặp ngươi.

- Chuyện này khiến nhiều người tức giận, đám tài tử giai nhân đều phất tay áo bỏ đi, có người có chút quan hệ kinh doanh còn tuyên bố, sau này không bao giờ buôn bán với Chu gia nữa, yến tiệc vui vẻ như vậy liền tan rã trong không khí không vui!

- Ai…, Tiểu Cửu, thật ra ngươi đi nới nào, khiến chậm trễ đại sự của nhị tiểu thư! Tiểu thư bây giờ rất tức giận với ngươi.

Trần Tiểu Cửu nghe được sự việc không tưởng này, tức giận vò đầu. Đám tài tử chó má này, không có việc gì lại đến Chu gia bái kiến? Khiến cho lão tử ta chọc vào một kẻ lẳng lơ. Nhưng lúc này hắn không quản được nhiều như vậy, tiến vào trong nhà là quan trọng hơn, hắn khẩn trương cười nói:

- Phúc bá, xin người thương tình, mở cửa đi, quá nửa đêm rồi đừng để ta ở ngoài chịu lạnh!

Phúc bá thở dài nói:

- Tiểu Cửu, ngươi đừng làm khó dễ ta, tính tình nhị tiểu thư cũng không phải ngươi không biết, làm cho tiểu thư tức giận thực sự thì giống như là lão phu nhân tức giận, ta cũng vô cùng sợ hãi. Ta lớn tuổi như vậy rồi, nhưng không chịu được nhị tiểu thư trách móc!

- Phúc bá… Người mở của cho ta, ta sẽ không nói cho nhị tiểu thư, ngày mai ta mời Phúc bá uống rượu?

Trần Tiểu Cửu dụ dỗ nói.

- Tiểu Cửu à, Phúc bá xin lỗi, ngươi có nói gì đi nữa, Phúc bá cũng không thể mở cửa cho ngươi, đêm nay ngươi chấp nhận ngủ ở cửa một chút. Đợi đến sáng mai, Phúc bá mở cửa, mời ngươi uống rượu, nhận lỗi với ngươi!

Phúc bá nói xong, thở dài, tập tễnh đi xa.

- Phúc bá…

Lỗ tai Trần Tiểu Cửu rất thính, nghe tiếng bước chân của lão đã đi xa, tức giận đến nỗi đạp cửa một phát.

Chẳng lẽ đêm nay ta lại phải đứng ở ngoài cửa sao? Hắn càng nghĩ càng giận, nhìn tường cao gần hai trượng, hết đương xoay sở. Không được, bất kể như thế nào, đêm nay ta cũng phải vào nhà, trị tội tiểu nha đầu kia thật tốt.

Hắn nhìn thấy một cây đại thụ cao lớn, cành lá tươi tốt không ngờ vươn tới phía trên tường vây, hắn vui vẻ ra mặt, lẩm bẩm:

- Ông trời cũng giúp ta… Cô nàng, xem ta trừng phạt nàng như thế nào!

Hắn nhổ ra một ngụm nước miếng, ôm thân cây to lớn trèo lên, hắn nghĩ mình bị thương, bằng thân pháp của mình leo lên cây đại thụ này rất là cố sức. Nhưng khi hắn phát lực một cái, chợt thấy phía sau thắt lưng có một cỗ hàn khí theo kinh mạch truyền đến hai tay, chỉ thấy hắn vù vù vài cái, thân thể liền nhẹ như chim yến leo lên.

Phát hiện thần kỳ này làm hắn rất phấn chấn, xem ra hạt giống của Thôi lão tổ còn có rất nhiều chỗ tốt, chỉ có điều chính mình vừa mới biết được, còn chưa khắc sâu lĩnh hội các điều thần bí khác.

Hắn theo nhánh cây đi tới tường vây, nhánh cây này cách mặt đất khoảng hai trượng, hắn treo mình giữa không trung, thoạt nhìn vô cùng hoa mắt, hắn vô ý một chút, liền ở trên nhánh cây rơi xuống, bị ngã đến mông đập xuống đất.

Hắn đau quá kêu lên một tiếng, nghĩ đến mình chắc sẽ gãy tay gãy chân, nhưng khi đứng lên hoạt động một chút, phát hiện ngoại trừ mông có chút đau đớn, gân cốt không bị tổn thương chút nào!

Phúc bá nghe tiếng la, lại run rẩy đi tới, gặp phải Trần Tiểu Cửu, quá sợ hãi nói:

- Tiểu Cửu, ngươi vào bằng cách nào? Rõ ràng ta khóa kỹ cửa chính rồi mà!

Trần Tiểu Cửu chưa để cho Phúc bá tỉnh táo lại, đáng khinh cười nói:

- Phúc bá, vừa rồi rõ ràng là người đã mở cửa chính cho ta, chẳng lẽ người đã quên rồi sao? Ai… Lát nữa ta sẽ đi gặp nhị tiểu thư, tự nhiên sẽ bẩm báo chi tiết cho nàng, ta nghĩ nhị tiểu thư nhất định sẽ có phần thưởng cho người!