Sau khi Hàn Mặc Tuân tức quá mà ngất đi, hộc cả máu mồm ra, nằm liệt giường ba ngày không dậy nổi, tới Lý gia tìm một ông thầy lang y thuật cao siêu, mỗi ngày trước khi đi ngủ xoa bóp rồi hầu hạ, tới lúc này cũng đã đỡ chút rồi, chỉ có điều mất mặt quá rồi nên không muốn đối diện với Trần Băng nữa, cứ thế ở nhà bệnh vặt cho thành bệnh nặng, không bệnh thì giả bộ bị bệnh.
Hơn nữa từ nay về sau Hàn Mặc Tuân còn có một bảo bối lớn nữa, đó chính là thế cờ mà Trần Băng đã thiết lập, thế cờ này rất phức tạp khó đoán, bác đại tinh thâm, vốn dĩ lão cho rất tự tin về lĩnh vực này, cứ nghĩ mình là vô dịch không ngờ lại bại dưới tay Trần Băng. Việc hiện tại lão cần làm đó chính là giải thế cờ đó, làm như vậy mới có thể trừ cái cục tức trong người được, ngày ngày đều bận rộn lật tìm những trang sách cổ, xem có thể tìm ra cách phá thế trận này không, làm gì còn tâm trạng để dạy học nữa chứ.
Trần Băng tuy là thầy dậy của Chu công tử, cũng coi như người bạn cùng học vậy, mỗi ngày đều cắp sách học cùng Chu Ngô Năng. Cái lão Hàn Mặc Tuân không có bệnh giả bộ mắc bệnh, không tới dạy học nữa, Trần Băng không thấy nên trong lòng rất thoải mái, hơn nữa còn mừng rỡ nữa chứ.
Chu Ngô Năng không có vẻ mặt như heo như lợn của Hàn Mặc Tuân giám sát nữa, trong lòng cảm thấy rất vui sướng, liên tục cảm thán Trần Băng đã cứu dỗi đời hắn, nên không tránh khỏi tán thưởng rồi.
Khổng Nghi Tần giảng bài thì không hề bám vào một khuôn mẫu nào cả, rất hài hước buồn cười, nhất là khi có tên Trần Băng này chêm chọc vào, nên không khí rất thoải mái và hòa hợp. Chu Ngô Năng học ở Khổng Nghi Tần là thơ ca, sách luận quốc chính. Còn Trần Băng thì rất giảo hoạt, hắn vẫn nhớ Khổng Nghi Tần còn có một độc môn tuyệt kỹ đó là bảy mươi hai phép biến hóa để tán gái nữa, mỗi ngày hắn đều học lỏn được chút ít, nhưng Khổng Nghi Tần cũng vô cùng ki bo, mỗi ngày chỉ có nói chút đỉnh thôi, làm sao đủ cho Trần Băng thưởng thức được, đôi khi Trần Băng còn chửi thề nữa, nhưng Khổng Nghi Tần không hiểu những câu chửi thời hiện tại nên cũng chẳng thèm để ý gì.
Một ngày, ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, Trần Băng lấy thời gian nghỉ trưa đi tìm chút linh cảm, hắn du đãng khắp con đường, giống như con thiêu thân lắc trái lắc phải, khoe khoang quyến rũ, đang dùng những món nghề mà Khổng Nghi Tần đã dạy hắn để kiếm con mồi xinh đẹp.
- Xin hỏi vị tiểu thư xinh đẹp này, viên gạch này có phải nàng đánh rơi xuống không vậy?
Hắn nhắm được một cô nương xinh đẹp, trong lòng thấy mừng thầm, cầm một viên gạch tiến tới hỏi.
- Tên phóng đãng này, cút ra xa ta một chút.
Cô nương xinh đẹp nói ra câu tàn khốc.
Trần Băng sờ sờ mũi mình, không hề để ý gì, tiếp tục tìm một con mồi khác, nhưng chỉ trong chốc lát, nơi phố xá xa hoa dường như ghi tờ cáo thị:
- Các vị tiểu thư xinh đẹp hãy chú ý, có một anh chàng cầm gạch mặc một bộ đồ thư đồng, tới đâu cũng làm quen với người đẹp, người này đầu óc có vấn đề, nên có gặp cũng không nên hoảng hốt, cứ thong dong mà đối mặt.
Song Nhi đi phía sau xa xa Trần Băng, trong lòng vừa tức vừa thẹn, thẹn là vì Trần Băng cầm một viên gạch đi khắp nơi để làm quen người đẹp, đúng là nhục nhã cho kẻ có học, chẳng khác gì một tên háo sắc cả, làm như vậy làm sao một tiểu nha đầu như nàng có thể ngẩng đầu lên được chứ, tức là bởi vì, đi làm quen người đẹp cần gì phải mang theo gạch chứ, từ cổ tới kim chưa thấy ai làm quen với người đẹp lại như vậy cả, nhưng nàng cũng không dám đứng xa quá, nhỡ không may Trần Băng đi mất thì sao, chẳng phải thân phận nha hoàn của nàng sẽ dừng từ đây sao?
Nàng nhìn thấy bản bố cáo này, rồi bĩu bĩu môi nói:
- Công tử, đấy ngài xem, với công phu vừa nãy của ngài đã gặp không ít phiền toái đâu, bây giờ đã biến thành kẻ người khác gặp cũng hận cũng ghét rồi.
Trần Băng trừng mắt lên nhìn bản bố cáo, vội vàng ném viên gạch trên tay đi, không khỏi cảm thán:
- Ai có thể hiểu nổi sự quyến rũ của bản công tử chứ? Khổng Nghi Tần làm hỏng việc đại sự của ta rồi.
- Người khác cười ta điên khùng, ta cũng chẳng thèm để ý gì họ, không thấy mộ Ngũ Lăng hào kiệt thì chưa thấy sự lợi hại của Trần Băng này.
Trần Băng cao giọng kêu lên, giọng của hắn khiến đám đông vây lại xem. Thư sinh áo trắng hôm vừa rồi thi thố cờ với hắn cũng đứng ở một bên, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
- Hay hay! Trong câu văn của tên tiểu tử này cũng có trình độ đó chứ, quả thật hiếm có.
- Tránh ra, tránh ra!
Chợt nghe một tiếng vó ngựa vang lên, một hàng quan sai nha dịch cưỡi những con ngựa to lớn xuất hiện trước mặt Trần Băng:
- Bắt cái tên gián điệp này lại cho ta!
Tên đứng đầu vội vàng hét lớn lên.
Có mấy người quan sai xuống ngựa, trói Trần Băng một cách cẩn thận, một đám người dân xung quanh bỏ chạy tứ phía, chỉ có một thư sinh mặc áo màu trắng và tùy tùng của hắn vẫn còn từ xa nhìn lại.
Trần Băng không hiểu vì sao, mắt nhìn thấy người phát hiệu lệnh, có một đôi mắt tam giác, hơi nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng khó có thể cảm nhận được, Trần Băng vội hỏi nói:
- Ngươi là ai? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, dựa vào cái gì mà bắt ta?
Song Nhi cũng vội vàng đứng lên trước mặt Trần Băng hỏi:
- Các ngươi dựa vào gì mà bắt người chứ, có còn vương pháp không hả?
- "Tam giác mắt" một tay đẩy Song Nhi ra nói:
- Nha đầu không có học thức gì cả, lại còn không mau cút đi, lão tử đánh gẫy chân của mày bây giờ.
Song Nhi thấy việc này không ổn, liền vội vàng chạy về Chu gia báo tin.
" Tam giác mắt" xuống ngựa, đi quanh Trần Băng hai vòng, kiểu đi cực kì giống một con cua giương nanh múa vuốt, hắn cười nói:
- Ta là ai? Hừ hừ! Cả cái thành Hàng Châu này ai mà không biết ta chứ? Chỉ có ngươi là chó mù mắt mới không nhận ra Bồ Tát, ta chính là Ngô thông phán tiếng tăm lẫy lừng ở thành Hàng Châu, Ngô Thiên Phát.
Ngô Tiền Phát? Mẹ kiếp, có tiền để phát tài hay không liên quan gì đến tao, hơn nữa thông phán chỉ là một tiểu quan lục phẩm, sao mà lại kiêu ngạo, ngông cuồng như thế. Lại hung hăng vô duyên vô cớ bắt ta? Vội vàng hỏi:
- Ngô thông phán, ta phạm tội gì, ngươi dựa vào gì mà bắt ta?
- Đã phạm tội gì? Lại còn dám giả bộ? Ở phương bắc, Đại Yến chúng ta đang phải chiến đấu với giặc Hung Nô, còn ngươi, chính là gián điệp Hung Nô phái đến Đại Yến chúng ta.
- Gián điệp? Cái này liên quan gì đến ta?
Trần Băng hiện tại không hiểu ra sao, Hung Nô phương bắc và Đại Yến đại chiến, cách nơi này hơn 200 dặm, cho dù có gián điệp, chắc chắn không đến đây thăm dò bí mật? Việc này cũng quá là ly kỳ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hắn không hiểu ra sao vội vàng nói:
- Ngươi dựa vào đâu mà nói ta là gián điệp? Đừng có mà vu oan cho người khác.
Ngô Tiền Phát cười lạnh nói:
- Người từ đâu đến? Đi đến đâu? Có hộ khẩu không? Có giấy thông hành không? Có người thân bạn bè làm chứng cho ngươi không? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Mẹ kiếp, những thứ này quả thật không có, mẹ mày chứ, không ngờ đến Đại Yến cũng cần phải có chứng minh thư, ta là một đại biến thái từ trên trời rơi xuống thì làm sao mà có hộ khẩu của ta chứ?
- Ta là thầy giáo của thiếu công tử Chu gia, là người có xuất thân đàng hoàng, làm sao mà là gián điệp được?
- Chu gia thì là cái thá gì, có to cỡ nào thì cũng to bằng quan nha không? Ngươi lợi dụng thân phận làm thầy giáo cho công tử Chu gia để yểm hộ, thực ra ngươi chính là gián điệp do Hung Nô phái đến, người đâu, mau bắt hắn ta cho ta!
Ngô Tiền Phát tức giận nói.
Khi Trần Băng nói ra quan hệ với Chu gia, biểu hiện của Ngô Tiền Phát không ngờ lại rất không bình thường, trong lòng hắn không khỏi ngẩn ra, hỏng rồi, chuyện này chắc chắn là có chuẩn bị, dựa vào các mối quan hệ của Chu gia, chắc chắn là có quan hệ với quan phủ, nhưng cái tên khốn khiếp Ngô Tiền Phát này lại không coi Chu gia ra gì, chắc chắn là xảy ra chuyện lớn rồi! Nhưng chỉ nhớ tới khi mình xuyên việt tới đây chỉ đắc tội với hai người, đó chính là Lý Phách Thiên và Hàn Mặc Tuân, lẽ nào hai tên khốn đó muốn trị mình sao? Trần Băng ngẩn người ra, không hiểu gì cả, hiện giờ hắn chẳng có hậu thuẫn nào chỉ chờ Song Nhi gọi người của Chu gia tới viện trợ thôi.
Công tử áo trắng từ xa đi theo sau quan nha dịch, muốn làm rõ xem xảy ra chuyện gì.
Song Nhi đúng là trong lòng quan tâm đến Trần Băng, thấy Trần Băng bị bắt, tâm tư nàng hỗn loạn, chạy vội về báo tin. Về đến Chu gia vội vàng đem chuyện Trần Băng bị bắt bẩm báo lão phu nhân.
Lão phu nhân nghe xong, lông mày hơi nhăn lại nói:
- Được rồi, Song Nhi, ngươi lui ra trước đi, không phải lo lắng, ta sẽ nghĩ cách cứu Trần công tử ra.
Song Nhi bình thường quen vẻ uy nghiêm của lão phu nhân, cũng biết lão phu nhân nói được là làm được, tuyệt đối không nuốt lời, thấy lão phu nhân đồng ý, vội vàng lui ra.
Trong phòng, chỉ còn lại lão phu nhân và Chu Ngô Năng hai người.
Chu Ngô Năng nói:
- Mẹ, Trần Băng có ơn đối với con, bây giờ con đi nghĩ cách cứu hắn ra, chỉ là một tên Ngô Tiền Phát, con chẳng coi ra gì cả.
Nói rồi nhấc chân chạy đi.
- Bại gia chi tử, quay lại cho ta, sao lại không tính toán gì cả, một cơ hội tốt như vậy, con cũng không biết tranh thủ lợi dụng.
Chu lão phu nhân dí tay vào đầu Chu Ngô Năng, cười mắng.
Chu Ngô Năng ngây thơ nói:
- Cơ hội gì? Sao con lại không hiểu mẹ đang nói gì?
- Con trai à, con vẫn còn lương thiện quá, không giống kiểu xảo quyệt của mẹ!
Lão phu nhân tự giễu nói, rồi bình tĩnh uống trà, mỉm cười nói:
- Trần Băng là người có tài, cũng là quân cờ sau này mẹ con mình phải trọng dụng, nếu mà cứ dễ dàng như thế này cứu hắn ra, khác nào lãng phí cơ hội tuyệt vời thu phục hắn.
- Ý của mẹ là...
- Có rất nhiều việc có thể từ to thành nhỏ, việc nhỏ thành không có, đây là lẽ thường, nhưng có một số việc lại phải làm ngược lại, không có việc gì thành việc nhỏ, việc nhỏ biến thành to! Ngô Năng, con hiểu không?
Lão phu nhân không đợi Chu Ngô Năng trả lời, nói tiếp:
- Đối với một số người, ân uy cùng dùng mới là vương đạo, càng phải chịu khổ, càng biết ghi ơn! Con cứu hắn ra dễ dàng như vậy, hắn không cảm nhận được ân đức của con, cũng không nhớ được đại ân của con. Mà Trần Băng người này thông minh tuyệt đỉnh, khác hẳn với người thường, nếu hắn không khống chế được, chẳng phải sẽ là tu hú chiếm tổ chim khách, nuôi hổ thành họa sao?
- Trần Băng không phải người như vậy, hắn chân thực nhiệt tình, trọng nghĩa khinh tài, tài trí hơn người....
Chu Ngô Năng vội vàng thanh minh nói.
- Con trai của ta, con vội vàng gì chứ, có phải mẹ nói không cứu Trần Băng đâu, con đợi mẹ nói hết đã!
Lão Phu nhân uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
- Con cũng biết cái người hôm nay đi bắt Trần Băng là ai? Chính là Ngô Tiền Phát, người này cũng là kẻ lưu manh vô lại bậc nhất, chẳng có tài cán bản lĩnh gì, chỉ biết bắt nạt dân chúng mà thôi, nhưng vấn đề là ở chỗ hắn là anh rể của Lý Phách Thiên, cho nên như thế là Lý Phách Thiên ghi hận trong lòng, có ý định trả thù Trần Băng rồi.
Lão phu nhân thở hổn hển rồi nói:
- Nếu như Trần Băng phải chịu khổ nhục, cái bản tính đố kị thành thù của hắn, sau này đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kì thủ đoạn nào đòi lại, đến lúc đó, Trần Băng chắc chắn sẽ trở thành con dao nhọn của Chu gia chúng ta, không đâu địch nổi!
- Không ngờ mẹ lại nghĩ xa như vậy?
Chu Ngô Năng thở dài nói.
- Ai bảo mẹ là người làm chủ gia đình lớn chứ, mẹ có một diệu kế, nhân tiện mượn luôn cơ hội này, một mũi tên trúng ba đích, phá kén thành bướm!
- Một mũi tên trúng ba đích thì ra sao? Lại có chuyện này?
Chu Ngô Năng hỏi.
- Thứ nhất phải khiến cho Trần Băng phải mang ơn Chu gia chúng ta, luôn phải nghe theo Chu gia. Thứ hai phải khiến Trần Băng hận Lý gia, trở thành người đầu tiên của Chu gia chống đối lại Lý gia.
Lão phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:
- Còn một điều quan trọng nhất nữa là ta muốn Trần Băng vĩnh viễn phục tùng dưới tay ta, vĩnh viễn trở thành quân cờ của chúng ta.