- Lời ngươi nói là sự thật?
Xuân Vũ không dằn được chạy tới, đem thân y phục mục nát của Trần Tiểu Cửu cầm ở trong tay, vội vàng lục tìm loạn lên, rốt cục cũng tìm được tờ văn thư kia. Các nữ nhân nhìn rõ ràng vả tờ văn thư vẫn còn mang theo mùi mực thủ ấn, nhất thời dở khóc dở cười, tâm tình thoải mái thật khó mà miêu tả.
Trần Tiểu Cửu đứng dậy, phủi bụi đất trên người, giơ tay đem công văn đoạt lại.
Xuân Vũ vội la lên:
- Ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ ngươi muốn hủy nó? Ngươi không được làm, ta không cho phép đâu.
- Lão nương tử của ta à, ta như thế nào lại cam lòng hủy đi bảo vật này chứ?
Trần Tiểu Cửu lấy ra nghiên mực, trên tay dính đầy mực nước, sau đó lấy ra công văn ra, trên đó ấn dấu vân tay của mình xuống.
Hắn đem văn thư đưa ra cho tứ vị giai nhân xem, lòng đầy xúc cảm nói:
- Các nương tử, thủ ấn của năm người chúng ta tất cả đều ở trên này, chứng cứ rõ ràng. Từ nay về sau, chúng ta chính là người cùng một nhà, giường lớn cùng ngủ, chăn to cùng đắp, chúng ta về sau không bao giờ phải chia ly nữa!
Những lời này tuy rằng lộ ra một cỗ hương vị lưu manh nồng đậm nhưng lại ẩn chứa ý tứ lãng mạn trong đó.
- Tiểu Cửu... Chàng thật tốt!
Đông Mai tuy rằng cứng rắn, nhưng tâm tư lại mềm mại nhất, nàng nghe Trần Tiểu Cửu nói những lời vừa hồn nhiên vừa lãng mạn, cảm động rối tinh rối mù, xoay người ôm lấy bả vai hắn, đứng lên nhẹ giọng nức nở hạnh phúc.
Nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng, Trần Tiểu Cửu cảm nhận được một khối mềm mại và trắng mịn trước ngực Đông Mai, tâm tình ngứa ngáy, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hung hăng thơm một cái trên khuôn mặt trắng nõn của nàng.
- Thơm thiệt a!
Trần Tiểu Cửu tấm tắc khen ngợi.
Đông Mai như chú chim nhỏ nép vào người hắn làm nũng, không nghĩ tới lại bị Trần Tiểu Cửu bất ngờ tập kích, nàng cả kinh vội vàng né tránh, con nai ở trong lòng cũng loạn động lên, nhẹ giọng trách móc:
- Tiểu Cửu, chàng... Chàng làm gì? Miệng chàng đều là bụi đất, làm cho hai má của ta đều đen như mực .
Trần Tiểu Cửu trêu đùa:
- Tình cảm thật khó kiềm nén. Nàng là nương tử của ta, ta thơm một cái có gì mà ngại? Mới vừa rồi mọi sự tình khoái hoạt đều đã làm, điểm lãng mạn nho nhỏ này chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. Nương tử ngoan, đừng chạy nữa, cho tướng công ta thơm lại một cái đi nào!
- Tiểu Cửu hư hỏng, ngươi thật là xấu xa!
Đông Mai lau khuôn mặt đen bụi, thấp giọng cười duyên né tránh.
Xuân Vũ đem tờ công văn mới đoạt giấu ở trong tay áo, lại lạnh nghiêm mặt hừ nói:
- Tướng công vì sao lại nặng bên này nhẹ bên kia vậy? Bốn vị tỷ muội chúng ta đều là nương tử của ngươi, vì sao ngươi lại chỉ thương với mình Đông Mai tỷ? Chẳng lẽ ba vị tỷ muội chúng ta bộ dạng không được hấp dẫn đầy đặn hay sao?
Nói xong liền ưỡn thẳng người xuất ra một vùng gò đồi quanh co núi non trùng điệp, thật là câu hồn đoạt phách, khiến người khác không khỏi động lòng.
Trong bốn vị tỷ muội, luận về nhan sắc thì Xuân Vũ chưa phải là kiều mị nhất, nhưng nếu luận về thân hình thì không người nào bằng, Trần Tiểu Cửu nhìn vào thân hình dụ người của Xuân Vũ, hồn xiêu phách lạc, hắn tiến lên ôm lấy Xuân Vũ vào thân mình, hai bàn tay vòng qua eo nàng, tha thiết đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đắc ý nói:
- Xuân Vũ, nàng thật sự là thơm mát!
Xuân Vũ không hề ra vẻ rụt rè hay giãy nãy khi được hắn yêu thương, ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến đến một thước, nàng giống như con bạch tuộc thân thiết ôm lấy cổ hắn, không hề cố kỵ bụi đất trên mặt Trần Tiểu Cửu, môi hồng khẽ nhếch, hung hăng hôn hắn một cái, đôi mắt quyến rũ như tơ nói:
- Xuân Vũ ta không giống các nàng ấy, trong lòng thập phần mong muốn được tướng công yêu thương một phen, bên ngoài lại giả bộ cự tuyệt tránh xa ngàn dặm, thật đáng buồn cười! Hừ... , Xuân Vũ ta không có ngốc như vậy đâu! Về sau nếu tướng công có hứng thú muốn âu yếm ôm ấp cứ tìm đến ta, Xuân Vũ sẽ yêu thương chàng thật tốt. Các nàng ấy đáp ứng với chàng, Xuân Vũ cũng sẽ như thế. Các nàng ấy không làm chàng vừa lòng, Xuân Vũ tất sẽ làm chàng mãn nguyện, cam đoan sẽ khiến tướng công không bao giờ nguyện ý rời khỏi ta, mỗi ngày đều muốn cùng ta hoan hảo.
Mấy cô gái kia nghe Xuân Vũ điên điên khùng khùng nói lời như thế, nhất thời liền ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn nhau, thật lâu sau mới phản ứng, ba chân bốn cẳng tiến lại đem Xuân Vũ từ bên người Trần Tiểu Cửu lôi xuống.
- Tiểu nữ tử, ngươi thật không biết ngượng, ngay cả chuyện xấu hổ như vậy mà cũng dám nói ra miệng...
- Ngươi muốn đem tất cả sủng ái của tướng công tập trung vào mình ngươi à! Hừ... , không có cửa đâu!
- Ai nói công phu phong nguyệt của ngươi là giỏi? Hồ đồ khoác lác, ta tuyệt không so với kẻ ngang ngược như ngươi ...
Tam nữ cùng trêu ghẹo Xuân Vũ. Bốn người lôi kéo đùa bỡn, hương hoa đầy ắp, các nàng chẳng lý gì đến xung quanh. Mồm năm miệng mười, cãi nhau ỏm tỏi, thật là một màn tranh giành sủng ái đặc sắc, điển hình của các bà vợ. Các nàng cũng chẳng cần để ý gì đến Trần Tiểu Cửu, hắn lúc này đang bất đắc dĩ cười khổ.
Trần Tiểu Cửu nhìn bốn vị mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, trong lòng lấy làm cao hứng, cảm giác ngọt ngào như mật. Hôm nay vốn là vì cứu Hồng Hạnh mà đến, không nghĩ tới nhân vật chính còn chưa hiện thân, vây mà đã ly kỳ đem tứ đại hoa đán này thu vào trong túi, việc thắng lợi này quả là ngoài mong muốn.
Vừa nghĩ tới Hồng Hạnh, trong lòng hắn liền có chút hổ thẹn, ở sau lưng nàng âm thầm thu thập tứ vị nàng tỷ muội này, Hồng Hạnh có oán trách ta hoa tâm hay không? Bất quá đó là bản tính của ta, cho dù oán ta trách ta, nhưng ta vẫn như cũ không đổi được tính thích chung đụng bậy bạ, lang chạ khắp nơi này! Ài, như thế nào cho phải đây?
Đông Mai tính tình vốn chu đáo đã nhìn ra hắn dường như có tâm sự, liền dịu dàng hỏi:
- Tiểu Cửu, chàng có chuyện gì sao? Chàng nói ra đi, chúng ta cùng chia sẻ!
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ cười nói:
- Ta nghĩ Hồng Hạnh cô nương nếu như biết cái chuyện hoang đường này, có nổi trận lôi đình hay không, có bỏ ta mà đi hay không? Thậm chí giữa các ngươi, ngay cả tình tỷ muội cũng không làm được!
Đông Mai nghe lời ấy, bộ ngực phình phập phồng, do dự một lúc rồi nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
- Tiểu Cửu, chúng ta tuy rằng là đã vợ chồng, nhưng là có một số việc, bây giờ còn chưa thể nói với chàng, để khỏi cuốn chàng vào vòng xoáy bên trong. Giữa năm người chúng ta, cần chia tay một đoạn thời gian, đợi tỷ muội chúng ta đem sự tình xử lý viên mãn, rồi đem tất cả ngọn nguồn nói cùng chàng nghe!