Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 238: Làm trộm rất thoải mái




Tiểu đạo đồng thổi một hồi sáo, một con ngựa mập mạp cường tráng hí dài một tiếng, có chút oai vệ mà xuất hiện trước mặt Trần Tiểu Cửu, tiểu đạo đồng mỉm cười nói:

Sức chân của huynh không ổn, con ngựa này đặc biệt được chuẩn bị cho huynh đấy, chậc chậc… còn là một con ngựa cái nữa!

- Chẳng lẽ Đạo huynh không đi chung với ta sao?

Trần Tiểu Cửu trêu đùa nói.

- Ta ?

Tiểu đạo đồng mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng, chạy như bay đi, trong miệng còn hét lớn một tiếng:

- Trần huynh, ta và huynh so bì xem, là ngựa của huynh nhanh, hay là chân của ta nhanh đây!

Trần Tiểu Cửu vội thúc ngựa đuổi theo, thấy tiểu đạo đồng người nhẹ như chim yến, trong lúc chạy, tựa như một con chim diều hâu đang lượn lờ dưới thấp, sự bay lượn thoải mái phóng khoáng đó, tuấn mã khó lòng đuổi theo kịp, nghĩ đến đây, hắn sinh lòng ngưỡng mộ, Thôi lão tổ nói với mình rằng, chỉ cần luyện tốt thuật trong phòng, sẽ có một ngày, tất có tốc độ của báo! Nhưng bản thân lại không biết khi nào mới có thể đạt được cảnh giới như vậy.

Hai người thi sức dưới bàn chân, mau chóng chạy về hướng Đông Nam, qua khoảng nửa canh giờ, dần dần bước vào cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ, khắp nơi đều núi cao trập trùng, mơ hồ có tiếng hổ báo lang trùng, dọa tới mức tuấn mã sợ hãi rống lên liên hồi.

Lại đi một hồi, trong tầm mắt là một mảng đất trống trải, nhìn về phía xa, lờ mờ thấp được một ngọn núi hoang.

Tiểu đạo đồng dừng chân lại, sắc mặt đỏ ửng, hơi thở đều đều, không hề có cảm giác mệt nhọc gấp gáp, anh ta tinh thần thoải mái đi đến trước mặt Trần Tiểu Cửu, dùng tay chỉ về phía trước nói:

Phía trước chính là Khốn Long Đầm!

Trần Tiểu Cửu xuống ngựa, thuận tay sờ vào cổ ngựa một cái, một vũng mồ hôi ướt cả tay. Ngựa chạy quá mức, không ngừng thấp giọng đánh ra tiếng phì phì trong mũi, tiểu đạo đồng đi qua, đưa tay nhẹ nhàng chấm một chấm lên cổ ngựa, thân hình của con ngựa to lớn liền đùng cái ngã xuống đất.

-Để nó nghỉ ngơi một chút đã, tránh bại lộ hành tung của chúng ta!

Tiểu đạo đồng mỉm cười nói.

Tất cả đều như dự đoán của Tiểu đạo đồng , ánh trăng đã len lén nấp vào trong đám mây mù, bóng đêm mờ mịt, một màn đen tối. Trần Tiểu Cửu tiến gần lên trước, thấy một mảng bùn lầy đen nghịt ở trước, trên mặt dường như đang nhè nhẹ bốc lên lớp khói màu xám, chỗ đập vào mắt không có sức sống, chồng chất không ít cây cỏ khô cằn, tràn lan khắp nơi. Mép vũng lầy lúc giẫm lên có chút mềm nhũn, Trần Tiểu Cửu thắc mắc nói:

Chỗ này tại sao lại gọi là Khốn Long Đầm?

Tiểu đạo đồng khẽ mỉm cười, nhặt một miếng gỗ từ dưới đất lên, tiện tay ném ra chỗ vũng lầy đang có khói xám bốc lên, một cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra, miếng gỗ nhẹ phiêu kia chỉ ngưng động một lúc trên vũng lầy, thoắt chốc liền bị vũng lầy đen nghịt, đặc dính nuốt mất.

Trần Tiểu Cửu ngược lại hít một ngụm hơi lạnh:

- Ở đây chẳng lẽ là một vũng đầm lầy hoang vu?

Tiểu đạo đồng khẽ mỉm cười:

-Đầm lầy này có phạm vi chừng mười dặm, tất cả đều là những vũng lầy sâu hơn mười trượng, khinh công cao mấy, cũng khó lòng đứng vững, bất luận là thuyền, bè, hay là ván gỗ, đều không thể lái vào trong. Nếu như rớt nhầm vào vũng lầy, dù là một con rồng, cũng sẽ đi đời nhà ma!

Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, ngước nhìn đầm lầy mênh mông đang dậy khói, trong lòng không khỏi dao động.

Tiểu đạo đồng lại nói:

- Ở giữa Khốn Long Đầm có một ngọn núi nhỏ, bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông chính là bị giam ở chỗ đó, trên núi còn có lực lượng hùng hậu canh giữ, gắn cánh cũng khó bay được!

- Khốn Long Đầm lợi hại như vậy sao, lực lượng hùng hậu kia làm sao mà vào được đó?

Trần Tiểu Cửu nói.

- Trên Khốn Long Đầm có một con đường nhỏ, chất đất cứng rắn, có thể đi được, chỉ là con đường này rất ư bí ẩn, ta cũng không biết phải đi như thế nào!

Tiểu đạo đồng lơ đễnh nói.

- Thế thì phải làm thế nàot? Chẳng lẽ chúng ta còn phải tìm con đường nhỏ đó trong cảnh đèn tối lửa tắt thế này sao?

Trần Tiểu Cửu hỏi.

- Cần chi phiền phức như vậy? Khốn Long Đầm, tuy rằng có thể nhốt được rồng, nhưng lại nhốt không được ta!

Tiểu đạo đồng nở nụ cười nhẹ tênh, lên trước kẹp lấy eo của Trần Tiểu Cửu, khẽ dùng lực một cái, liền vặn người bay lên trên mặt vũng lầy.

Nhưng thấy anh ta đi như nước chảy, thi triển khinh công trên đầm lầy vô cùng lầy lội kia, thật sự là bay như chim. Tránh đông né tây, quẹo trái rẽ phải, thật sự không dừng lại phút giây nào. Trần Tiểu Cửu không dám nhìn xuống, chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù vang lên bên tai, cào đến gò má dường như có chút đau đớn, từ điểm này nghĩ cũng biết, tốc độ này tựa như chim ngạn vụt qua, khiến người ta không kìm nổi sự tán thưởng trong lòng.

Trải qua một trận tập kích chớp nhoáng, hai người cuối cùng cũng an toàn đứng vững dưới chân núi. Tiểu đạo đồng vẻ mặt đỏ ửng, âm thầm điều tiết hơi thở, lại lấy từ trong túi ra một mặt nạ da người, đưa cho Trần Tiểu Cửu, vui cười nói:

-Trần huynh đẹp đẽ bắt mắt, có chút khiến người ta để ý, che đậy lại vẫn là hay hơn!

Trần Tiểu Cửu đeo mặt nạ da người lên, đi theo sau tiểu đạo đồng , xuyên qua một khu rừng nhỏ, vượt qua khe rãnh, trực tiếp trèo lên hang động trên đỉnh núi.

Phía trước mơ hồ truyền đến tiếng hai người đang nói cười vui vẻ, Trần Tiểu Cửu nấp vào chỗ tối hạ giọng nói:

- Chúng ta giết chết hai người chúng, đoạt lấy quần áo mặc trên người chúng. Chẳng phải sẽ càng dễ dàng trà trộn vào sao?

- Cao minh!

Trần Tiểu Cửu giơ giơ ngón tay cái, nấp trong bóng tối, đợi hai người đi đến gần, ra tay nhanh như chớp.

Hai người đó chưa nhìn rõ bóng người, liền hôn mê bất tỉnh mà ngã xuống tảng đá.

- Không đủ hai canh giờ, bọn họ chắc chắn sẽ không tỉnh lại, người tu đạo trong lòng từ bi, có thể để lại mạng sống cho bọn chúng, thì đừng sát sinh!

Tiểu đạo đồng khẽ mỉm cười, nhanh chóng lột hết quần áo của hai người này, chia nhau mặc lên người.

- Khốn Long Đầm tổng cộng có hơn hai trăm người canh gác, trong đó có hơn hai mươi tên cao thủ thuộc hàng nhất đẳng, chúng ta phải vô cùng cẩn thận, ngàn vạn lần không nên kinh động đến bọn chúng, bằng không sẽ rất phiền phức!

Tiểu đạo đồng thấp giọng dặn dò.

- Sợ cái gì, huynh giết hết bọn chúng đi, khỏe suốt đời!

Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói.

Tiểu đạo đồng nghe thấy lời này, nhíu chặt mày lại :

- Ta….ta không muốn sát sinh !

Trần Tiểu Cửu chỉ cố tình muốn làm khó dễ tiểu đạo đồng , thấy gã nhân từ như vậy, trong lòng thầm gật đầu!

Hắn theo sát sau lưng tiểu đạo đồng , nhưng thấy dọc đường đi quân lính canh giữ hùng hậu, kiểm tra nghiêm ngặt. Hai người men theo một con đường nhỏ gập ghềnh, loạng choạng bò lên tới đỉnh núi. Đưa mắt nhìn về nơi xa, lại thấy một hang động nằm sâu bên trong, bên trong đó đèn đuốc sáng trưng, dường như mơ hồ có tiếng cười nói lúc có lúc không truyền tới.

Tiểu đạo đồng chỉ chỉ bên trong, khẽ nói:

- Bốn vị cô nương Xuân Hạ Thu Đông chính là bị giam giữ trong đó.

Trần Tiểu Cửu đứng phắt dậy muốn đi lên trước, tiểu đạo đồng giữ chừng hắn nói:

- Ngươi muốn làm gì? Chúng ta cứ ẩn nấp ở đây, cho đến khi Hồng Hạnh yêu dấu của ngươi xuất hiện!

- Chúng ta đi giải quyết hai tên ở miệng hang đi, chốc nữa chẳng phải càng dễ dàng ứng cứu hơn!

Hắn giãy khỏi sự cản ngăn của tiểu đạo đồng , vững bước chạy đến miệng hang, tiểu đạo đào gấp đến nổi thầm lắc đầu.

Trần Tiểu Cửu chạy đến trước mặt hai tên lính canh, cực kỳ tự nhiên nói:

- Hai vị đại ca, khuya như vậy còn cẩn thận trong coi mấy cô bé này, thật là vất vả rồi!

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, thấy hắn tuy rằng mặc bộ quần áo giống mình, nhưng lại không quen. Một người trong chúng lên tiếng hỏi:

- Huynh đệ, ngươi là ai? Sao ta lại không biết ngươi?

- Mới tới, mới tới, hai vị đại ca chiếu cố cho, thủ trưởng thấy hai vị vất vả, đặc biệt sai ta đến để thay cho hai người!

Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói.

Thủ lĩnh sai ngươi đến để thay cho hai chúng ta ư?

Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên nghĩ tới thủ lĩnh vừa mới đi vào trong hang, làm một chuyện lớn, tuyệt đối không thể để người khác thay thế mình, chẳng lẽ có kẻ tập kích? Hai người họ nghĩ đến điểm này, vừa rút binh khí ra, bỗng nhiên phần đầu phía sau bị lãnh một chưởng, hai người thẳng đơ ngã xuống đất.

Trần Tiểu Cửu kéo hai người họ vào chỗ tối, sau đó cùng Tiểu đạo đồng giả vờ đứng như miệng hang, nghênh đón phong thái của Hồng Hạnh cô nương.

- Trần huynh, làm trộm có ngại không?

Tiểu đạo đồng nói một cách nhẹ nhàng điềm đạm.

- Có thể cùng làm trộm với một thần trộm đệ nhất thiên hạ, thật không uổng một kiếp người!

Trần Tiểu Cửu thản nhiên nói.

Kể từ khi hắn nuốt hạt giống của Thôi lão tổ, không chỉ thần thái khoan khoái, mơ hồ cảm thấy lục giác của mình dường như linh hoạt hơn trước rất nhiều. Hắn ngẩng nhìn sao trời, chợt nghe thấy tiếng cười đáng khinh của đàn ông, thỉnh thoảng âm ỷ truyền đến tiếng khóc u uất của người phụ nữ.

Tiểu đạo đồng cũng nghe thấy âm thanh đó, hơn nữa dường như còn nghe rõ hơn cả Trần Tiểu Cửu, hắn nở nụ cười xảo huyệt với Trần Tiểu Cửu, lại hướng về nơi phát ra âm thanh mà bĩu bĩu môi, buồn bã nói:

- Trần huynh, hay là huynh đi xem trò vui đi!

Trần Tiểu Cửu đoán được ý cảnh giác trong mắt của tiểu đạo đồng , vội vàng đi vào trong hang, rẽ trái một cái, có một cánh cửa xuất hiện ở trước mặt, hắn vểnh tai lên nghe, bỗng nghe thấy một tiếng cười đê tiện đáng khinh: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Bốn vị tiểu nương các người, chốc nữa phải hầu hạ Đại gia cho tốt đấy!