Trăng non mới lên, hồng hào như lửa, gió khẽ thổi nhẹ, thấm vào ruột gan. Mặc dù đang là thời gian ngủ say nhưng muôn người đều đổ xô ra đường, đám người đông đúc tụ tập ở Trích Tinh lầu bên Tây Hồ.
Trần Tiểu Cửu mặc trang phục bằng vải thô, chạy trên đường đá xanh, hít thở bầu không khí trong lành, vô cùng thích thú.
Phía sau lưng hắn khoảng một trượng, Đan Nhi với vẻ mặt đầy ý hận đi theo sau, mặc chiếc váy hoa xanh biếc, bên dưới mặc chiếc quần màu trắng, mặc dù y phục đơn giản nhẹ nhàng, nhưng người đẹp hơn hoa, đôi mắt sáng ngời trong suốt, vô cùng thướt tha, suốt dọc đường đi, thu hút không ít ánh nhìn của các tài tử giai nhân.
Khuôn mặt Đan Nhi xinh đẹp ửng hồng, trong lòng phẫn hận đám nam nhân đang thèm thuồng đến chảy nước miếng này, nhỏ giọng than thở:
- Nam nhân không có ai tốt cả!
- Đan Nhi, ai đang nhìn chị, chị đánh chết bọn chúng…
Trần Tiểu Cửu không có ý tốt nói.
Vẻ mặt Đan Nhi lạnh lùng nói:
- Không đến phiên ngươi đùa giỡn cười cợt, nhớ cho rõ, nếu không vượt qua được bốn ải, đôi mắt háo sắc của ngươi sẽ không còn nữa!
Trần Tiểu Cửu không cam chịu yếu thế, cười tà gian, đối chọi gay gắt nói:
- Không cần chị vẻ mặt lạnh như băng, nhớ cho kĩ, nếu ta vượt qua năm ải, chị phải gả cho ta!
- Cứ vui đi! Việc này tuyệt đối không thể nào!
Đan Nhi trừng mắt nói, Trần Tiểu Cửu ha hả cười to.
Hai người không ngừng đấu võ mồm, bất giác, đã đến bên Tây Hồ, nhìn quanh một vòng, cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt của ngày hội, cờ màu phấp phới, chiêng trống vang trời, đèn trang trí rực rỡ lóa mắt, đám người nhốn nháo rộn rịp, giống như ăn tết vậy. Từ dáng vẻ ăn mặc đến trang điểm càng có thể nhìn ra, đa số những người qua lại đều là tài tử giai nhân.
Trên đường đi, những người bán hàng rong ra sức rao mời vật phẩm mà mình bán, các loại vật trang sức nhỏ nên có đều có, vô số trẻ nhỏ sôi nổi nhảy nhót trong đám người, thật là náo nhiệt.
Đan Nhi có tâm tính trẻ con, nhìn thấy đồ chơi của những đứa trẻ, ánh mắt không ngừng thích thú, Trần Tiểu Cửu nhìn thấy vậy, lấy bạc ra, một lần mua rất nhiều trang sức của nữ nhi, gương đồng, trâm cài tóc và son phấn để trang điểm.
Hắn cười hì hì chạy đến bên cạnh Đan Nhi, bước lên trước đưa cho nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền nghiêm nghị:
- Ai thèm mấy thứ nhỏ nhặt này!
Bàn tay nhỏ không mấy tình nguyện mà nhận lấy, dù lắc lắc thân người, nhưng ánh mắt sáng lên, lại hiện ra vẻ vui mừng!
Trần Tiểu Cửu cười hắc hắc nói:
- Biết chị không thích, đây là mua cho Song Nhi mà.
- Tiểu Cửu thối, ngươi… Ngươi dám đùa giỡn ta?
Đan Nhi tức giận đưa tay ra bóp lấy cổ hắn, vẻ mặt tức tối, hung hăng nói:
- Ngươi không muốn sống nữa à?
Trần Tiểu Cửu bị bóp nghẹn đến mặt đỏ bừng, bỗng nhiên lại từ trong tay áo lấy ra một món quà nhỏ, đặt trước mắt nàng, hổn hển nói:
- Đan Nhi, ta giỡn với chị thôi, chị tốt như vậy, sao ta có thể quên mất chị được! Cái này… cái này là tặng cho chị!
- Xem như ngươi hiểu biết!
Đan Nhi thấy Trần Tiểu Cửu giống như làm ảo thuật lấy ra một món quà, trong lòng cũng vui lên một chút, nhận lấy món quà mà xem, không ngờ lại còn tốt hơn những món trước đó, trong lòng vui sướng, hừ lạnh một tiếng, liền buông tha cho Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu mở to miệng, hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ, chỉ có duy nhất nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, tặng quà cho họ không ngờ còn bị mang họa vào thân, con hổ cái này quả nhiên không dễ chọc!
Lại đi về phía trước, khí thế hùng tráng nguy nga của Trích Tinh lầu ở ngay trong tầm mắt, hai tháp cao ngất, khoảng đất rất rộng, bảy tầng bốn mặt tám góc, thân tháp được sơn màu đỏ, không có một màu tạp nham nào xen lẫn trong đó, nhìn từ xa xa, vô cùng trang nghiêm thần bí.
Trần Tiểu Cửu nhìn đến ngẩn người, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Trích Tinh lầu đúng là tác phẩm to lớn, vô cùng tinh xảo, đặc biệt là loại phong cách xây dựng bảy tầng bốn mặt tám góc, đề cập đến tính toán và thuật số phức tạp, với các loại kiến trúc khác ở triều đại này mà nói, trình độ công nghệ còn kém xa cảnh giới này, xem ra Trích Tinh lầu này nhất định là do Thôi gia tự sáng tạo, tuyệt đối không phải thợ thủ công bình thường mà có thể chế tạo được.
Từ bố trí bề ngoài của tòa lầu này mà nói, giống như một tòa trường đình để quan sát trời. Hai tháp cao, ở giữa còn có một hàng rào, xem ra một tháp dùng để tế tự, một tháp để cho du khách sử dụng, dùng để quan sát khoảnh khắc thú vị mà các tài tử vượt ải.
Đang lúc Trần Tiểu Cửu nhìn ra xa, một âm thanh trong trẻo đáng yêu mang đến cho hắn một niềm vui bất ngờ.
- Đại ca ca!
Trần Tiểu Cửu nghe tiếng liền vui mừng, vội vàng quay đầu lại nhìn, lại thấy tiểu thư đồng thanh tú kia vẻ mặt ngọt ngào đứng sau lưng hắn, vẫn như cũ, sau lưng có một vị đại hán sắc mặt lạnh lùng, cao to anh tuấn, không nghi ngờ gì, chính là Viên Tử Trình.
Hắn không ngờ ở đây lại còn có thể gặp được tiểu thư đồng, hắn nén không được vẻ mặt vui mừng, sang sảng cười to rồi nói:
- Tiểu muội muội, hôm đó chia tay, tưởng là còn lâu mới được gặp lại, hôm nay lại gặp mặt, thật là trùng hợp đó!
Tiểu thư đồng không kiêng kị gì, bước lên trước, nắm lấy cánh tay hắn, hai mắt mông lung, không ngừng lay động nói:
- Đại ca ca, ta cũng vậy, gặp được huynh, ta cũng rất vui mừng!
Trần Tiểu Cửu lại chào Viên Tử Trình một cái, khóe miệng lạnh như băng của Viên Tử Trình gượng ép mỉm cười một cái, chỉ có hai con ngươi là mang vẻ tinh ranh không thể diễn đạt bằng lời.
Đan Nhi thấy tiểu thư đồng này xinh đẹp đáng yêu, lời nói hồn nhiên, hai má ửng hồng, không dùng phấn son mà nhan sắc như bình minh ánh tuyết, khiến người ta hết sức yêu mến, trong lòng nàng liền oán thầm, tên Tiểu Cửu thối này ở đâu gặp gỡ mỹ nhân tuyệt đẹp thế này, lại còn cùng nàng ấy thân mật như thế, sau này ta nhất định sẽ hỏi hắn cho rõ ràng, không thể để nàng ấy giành mất tiên cơ của Song Nhi.
Nàng lại nhìn Viên Tử Trình đang lạnh lùng đứng phía sau, một làn khí lạnh tràn đến, khiến người ta tâm tư loạn xạ, hơi thở dồn dập. Người này nhất định là tuyệt đỉnh cao thủ, trong lòng Đan Nhi thầm kết luận.
Tiểu thư đồng bỗng nhiên nhìn thấy Đan Nhi ở bên cạnh Trần Tiểu Cửu, vội vàng vỗ tay mừng rỡ, nhún nhảy kêu lên:
- Đại ca ca, chẳng lẽ huynh tìm thấy đại tỉ tỉ rồi à? Thật tốt quá, thật tốt quá!
- Đại tỉ tỉ gì?
Đan nhi nghe mà ngẩn ngơ, đang muốn hỏi lại, nhưng tiểu thư đồng đã chạy đến bên cạnh Đan Nhi, nét mặt tươi cười như hoa, nói giọng giòn tan:
- Đại tỉ tỉ, tỉ có phải là vợ của đại ca ca không? Đại ca ca nói vợ của huynh ấy chạy rồi, vô cùng đau lòng, không ngờ đến hôm nay đã tìm thấy rồi, ta thật sự vui mừng cho đại ca ca!
Trần Tiểu Cửu dở khóc dở cười, cô nàng này không hiểu tình huống, loạn điểm uyên ương, chọc đến Đan Nhi thì hắn làm sao mà giải quyết? Vội vàng xoa đầu nàng nói:
- Tiểu muội muội, đại tỉ tỉ này không phải đại tỉ tỉ kia, đại tỉ tỉ kia chạy rồi, không trở về nữa!
Tiểu thư đồng nghe được những lời này, vẻ mặt tiếc hận, đôi mắt đẹp đẽ hồn nhiên nhìn chằm chằm vào Đan Nhi một lúc lâu, bỗng nhiên tiến lên trước, nắm lấy cánh tay ngọc ngà của nàng, vẻ mặt vui vẻ nói:
- Đại tỉ tỉ, tỉ thật xinh đẹp, tỉ là tỉ tỉ xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, ta sau này có thể xinh đẹp như tỉ tỉ thì tốt biết mấy!
Đan Nhi vốn có địch ý với tiểu thư đồng xinh đẹp, chợt nghe được lời khen ngây thơ đáng yêu, phát ra từ đáy lòng của nàng ấy, ý ghen tị kia biến mất không còn, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, khen ngợi:
- Tiểu muội muội, muội cũng rất đẹp mà!
Tiểu thư đồng nhìn nhìn hai người liếc mắt một cái, kéo tay hai người đặt vào nhau, vỗ tay tán thưởng nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Đại ca ca, đại tỉ tỉ, hai người đứng cùng với nhau thật là xứng đôi, trai tài gái sắc, ta rất hâm mộ!
Trần Tiểu Cửu nhân dịp này nắm lấy lòng bàn tay của Đan Nhi một cái, thấy sắc mặt Đan Nhi ẩn chứa tức giận, vội vàng buông tay, Đan Nhi kéo hắn sang một bên, len lén, hung hăng nhéo cánh tay hắn một cái, vẻ mặt đỏ ửng nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi lại còn dám ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ở đâu ra cái gì đại tỉ tỉ, có phải là con hồ ly ở Túy Hương lầu không? Hừ…, nếu ngươi dám làm chuyện có lỗi với Song Nhi, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!
Trần Tiểu Cửu đau đến thật sự run lên, trên mặt vẫn không biểu lộ gì, cười nói với tiểu thư đồng:
- Tiểu muội muội, hôm nay muội đến làm gì vậy?
Tiểu thư đồng nhìn Viên Tử Trình một cái, lắp bắp nói:
- Ta… ta… ca ca ta thấy ta đang vô cùng nhàm chán, lại cho ta một ngày du ngoạn, từ lâu ta đã nghe đại danh của Trích Tinh lầu, cũng muốn thử một lần.
Nàng lại nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu nói:
- Đại ca ca chẳng lẽ cũng đến vượt ải sao?
Trần Tiểu Cửu vừa mỉm cười vừa gật đầu, tiểu thư đồng vừa nghe, vô cùng mừng rỡ, lại bước lên trước, bắt lấy cánh tay hắn nói:
- Thật tốt quá, đại ca ca, huynh mà ra quân, nhất định có thể vượt qua năm ải, phá tan thần thoại vĩnh viễn bất bại của Trích Tinh lầu.
Đan Nhi nghe thấy lời nói đầy tin tưởng của tiểu thư đồng, trong lòng không nén được mà loạn cả lên, vô cùng mâu thuẫn, hôm qua đồng ý với Trần Tiểu Cửu chỉ là nhất thời bốc đồng, nghĩ lại nếu tên Trần Tiểu Cửu này thật sự phá được năm ải, ta lúc đó phải làm thế nào đây? Không lẽ phải thật sự gả cho kẻ lăng nhăng háo sắc này sao?
Đang lúc lo lắng bất an, chợt nghe thấy tiếng pháo nổ vang, tiếng bùm bùm vang lên thành từng chuỗi, giống tiếng vỗ dồn dập của sóng, tựa tiếng trống nổi lên lúc bình minh, giống tiếng vó ngựa, như sấm sét cuồn cuộn, âm khói lượn lờ, giấy đỏ rải đầy đất.
Mọi người biết chính chủ sắp bước ra, ai ai cũng vươn dài cổ, chú ý quan sát.