Cái tên đại dâm tặc này, lại đánh cắp trái tim nữa rồi…
Chu Mỵ Nhi thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch này của Trần Tiểu Cửu, không khỏi đau khổ một phen. Trần Tiểu Cửu nhà ngươi là người của Chu gia ta, không những không dùng tác phẩm kia để lấy lòng Nhị tiểu thư ta, lại còn không lấy xu nào, tặng không cho một người ngoài không hề có quan hệ gì, thật là đáng giận! Cuộc mua bán này thật lỗ vốn.
Cái tên đại dâm tặc nhà ngươi, chẳng qua là thấy tiểu cô nương người ta đáng yêu một tí, xinh đẹp một tí, khí chất một tí mà đã thế sao? Chính vì vậy mà phí sức đi lấy lòng người ta sao? Ta đường đường là Chu Mỵ Nhi , có chỗ nào kém hơn cô nương kia chứ? Nói về sóng tình nồng nàn, ta so với cô nương kia không biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Nàng nghĩ tới chỗ này, bĩu môi vặn người, hung hăng thề thốt, cái tên Trần Tiểu Cửu này làm phu xe cũng không xong, phải phạt ngươi dọn phân một tháng, xem người có thể thay đổi được tính nết thấy sắc là nảy tà ý kia không?
Sau một trận tranh văn đấu võ, Thôi Châu Bình chịu đủ nhục nhã, Thạch Đầu Trù không còn hứng thú, Trần Tiểu Cửu nhướn mày đắc ý mà kết thúc. Thôi Châu Bình nhiều lần đại bại, vạn phần chật vật, càng không dám tự biên tự diễn, diễu võ dương oai nữa, thời gian còn lại chính là lúc các tài tử giao lưu luận bàn với nhau, mục đích chuyến đi này của Chu Mỵ Nhi và Phan Tường chính là kết giao cùng tài tử giai nhân từ năm châu bốn biển, mở rộng vòng xã giao của gia tộc mình nên lúc này liền chuyện trò vui vẻ, hòa nhập vào đám người đang nhiệt tình dào dạt. Cảnh tượng lúc này thậm chí có thể gọi là hỗn độn, tràn ngập trong đó mọi loại ồn ào náo động.
Trần Tiểu Cửu lại không có tâm tư này, lững thững trở về trong biển hoa mà vừa rồi mới đi ngang qua, hưởng thụ không gian yên tĩnh muôn màu muôn vẻ kia.
- Đại ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Một giọng nói thánh thót ngọt ngào nhẹ nhàng truyền tới, khiến người ta cảm giác mơ màng.
Tâm trạng Trần Tiểu Cửu cực tốt, hương hoa ngào ngạt, mỹ nhân làm bạn, đúng là chuyện vui của đời người.
Hắn là người theo chủ nghĩa phục ác, cho rằng nhân tính người vốn là ác, đã nhìn quen quá nhiều thứ tối tăm hiểm ác. Nhưng sau khi gặp tiểu thư đồng sáng láng xinh đẹp này thì luôn cảm thấy ánh mặt trời rực rỡ, vô cùng ấm áp. Toàn bộ thể xác và tinh thần tràn đầy thiện lương và hồn nhiên, khiến người ta quên đi bi thương, quên đi tà ác.
- Tiểu muội muội, muội sao lại qua đây rồi, vì sao không cùng các tài tử tài nữ kia giao lưu một chút?
Trần Tiểu Cửu cười rạng rỡ nói.
- Ta có bệnh, quá ồn ào ta chịu không nổi!
Tiểu thư đồng nhìn Trần Tiểu Cửu, có chút thẹn thùng nói:
- Đại ca ca, ta cũng thích cùng đại ca ca nói chuyện, bài thơ mà huynh tặng cho ta, ta thật sự rất thích!
Trần Tiểu Cửu liên tưởng đến giây phút tiểu thư đồng ngất xỉu lúc nãy, vội vàng thân thiết hỏi:
- Tiểu muội muội, muội có bệnh gì, có thể nói với đại ca ca được không?
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt linh động sáng ngời của tiểu thư đồng đột nhiên ảm đạm hẳn, lắc lắc người, cúi đầu nói:
- Ta cũng không biết ta bị bệnh lạ gì, ta vừa được sinh ra đã như vậy rồi, ta không thể tức giận, không thể cười lớn, không thể kích động, không thể bi thương, không thể chạy đuổi theo thỏ, không thể cưỡi ngựa phi nhanh, nói chung, chỉ cần ta phạm vào một trong các loại cảm xúc thì phải rời khỏi thế giới muôn màu muôn vẻ này rồi, ta chỉ có thể giữ cho trái tim mình thật bình lặng, làm một nụ hoa tĩnh tại!
Trần Tiểu Cửu trong lòng hoảng sợ, đây rốt cuộc là loại bệnh lạ gì mà lại có thể khiến một nụ hoa xinh đẹp chỉ chờ nở rộ thế này trở thành bộ dạng như vậy, hắn đột nhiên nảy lòng thương nói:
- Tiểu muội muội, vậy thì cũng không sao cả, có cha mẹ muội ở bên muội, vẫn sẽ rất hạnh phúc mà!
Tiểu thư đồng lại bất đắc dĩ cười nói:
- Ta cũng không có mẹ, mẫu thân đã vĩnh viễn bỏ rơi ta khi ta còn nhỏ, phụ… cha cũng không thích ta, nhưng như thế cũng không sao cả, ta đã quen với những ngày tháng cô đơn rồi!
Tiểu thư đồng nói tới đây, lại cười tinh ranh nói:
- Tuy rằng họ đều không thích ta, nhưng ta có một ca ca, lại đối xử với ta rất tốt!
- Muội đang nói ta sao? Tiểu muội muội!
Trần Tiểu Cửu dõng dạc nói.
- Không phải huynh đâu!
Tiểu thư đồng tràn đầy tưởng tượng ngọt ngào, cười khanh khách nói:
- Ca ca ta rất thương ta, vì muốn chữa bệnh cho ta, bôn ba khắp nơi, mời rất nhiều thần y bắt mạch cho ta, lại vượt muôn ngàn khó khăn, tìm kiếm rất nhiều bảo vật hiếm hoi trên thế giới để chế thuốc cho ta, tuy rằng cuối cùng cũng không chữa khỏi bệnh cho ta, nhưng chính vì có sự chăm sóc của ca ca, ta mới có thể sống đến bây giờ, nhìn thấy những cảnh sắc muôn màu muôn vẻ này.
Trần Tiểu Cửu nghe nàng bình tĩnh kể lại thế này, không khỏi thầm trách thần thương, ma bệnh à, người sao cứ phải làm khó tiểu cô nương ngọt ngào thanh tú thế này chứ!
Tiểu thư đồng thấy Trần Tiểu Cửu vẻ mặt ảm đạm liền một tay che miệng, một tay giữ lấy cánh tay hắn, yểu điệu cười nói:
- Đại ca ca, huynh đối xử với ta cũng rất tốt, ta cũng thích huynh! Huynh không cần lo lắng cho ta, bao nhiêu năm nay, ta sớm đã quen rồi!
Đối mặt với tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ thế này, hắn không có một chút tà tâm, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cái nón tiểu đồng của nàng, thân thiện cùng nàng nói chuyện rộn rã hẳn lên.
Chợt nghe thấy tiếng chim khách kêu chít chít, hai người ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cây to ở bên trái, một con chim khách đang ngậm sâu để đút cho đám chim con inh ỏi đòi ăn, đám chim con này thấy mẹ ngậm sâu đưa lại, vội vàng líu ríu kêu lên rồi tranh nhau ăn, mẫu tử tình thâm, mới hòa thuận vui vẻ làm sao.
Tiểu thư đầu ngẩng lên nhìn đám chim khách trên đầu, vô cùng vui vẻ, chỉ vào chim khách vỗ tay nói:
- Đại ca ca, huynh xem chúng nó hạnh phúc chưa này!
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng này vui vẻ như vậy, vỗ tay đùa giỡn hát:
- Trên đời chỉ có mẹ là tốt, trẻ con có mẹ như một bảo vật, nằm ngủ trong lòng mẹ, hạnh phúc hưởng không hết…
Tiểu thư đồng ngẩng đầu nhìn đám chim con tranh ăn, tai nghe điệu hát, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Trong nháy mắt, một con diều hâu hung ác bay nhanh qua, đôi móng vuốt sắc nhọn bắt chặt lấy chim mẹ rồi giương cánh bay cao, truyền đến chỉ là một tiếng kêu thảm của chim mẹ để lại.
Bi thương không thể tưởng tượng, khiến tiểu thư đồng bất ngờ, nàng ngẩng đầu nhìn trời, hạnh phúc chuyển thành kinh ngạc, sau đó là bi thương rơi lệ, nỉ non nói:
- Mẹ của chim con mất rồi, mẹ bị diều hâu bắt đi rồi…
Trần Tiểu Cửu vô cùng đau lòng, ôm nàng vào lòng một cách yêu thương, giúp nàng lau nước mắt, an ủi nói:
- Không sao, tiểu muội muội, chim con vẫn còn…
- Đại ca ca, huynh mau nhìn, chim diều hâu lại trở lại rồi.
Tay nhỏ của tiểu thư đồng chỉ lên trời, kinh hãi nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, con chim diều hâu kia giương cánh xoay vòng trên không trung, đột nhiên hướng về đám chim con mà lao xuống, chim con mới ra đời không lâu, còn chưa biết bay, cái đang đến với chúng nó chỉ có thể là móng vuốt bén nhọn và cặp mỏ sắc bén của diều hâu.
Tiểu thư đồng trơ mắt nhìn sự sinh ly tử biệt, nước mắt giàn giụa chảy xuôi xuống .
Móng vuốt của diều hâu sắp sửa cướp đi sinh mệnh vô tội của chim con, đúng vào thời khắc quan trọng này, một mũi tên nhọn phá tan không khí mà bay đến, xuyên qua thân thể to lớn của diều hâu một cách chuẩn xác, cứu được sinh mệnh nhỏ bé của chim con.
Trần Tiểu Cửu theo hướng mũi tên mà quay đầu nhìn lại, trong trường đình cách xa khoảng hơn một trăm thước, mơ hồ có thể thấy thân hình tráng kiện của "Sài tử" Viên Tử Trình đang đứng thẳng, trong tay cầm một cây cung lớn, tất nhiên hết sức oai hùng.
Thấy được cảnh này, Trần Tiểu Cửu rộng lòng vui vẻ, nhớ lại lúc trong đại lao, vì giúp đỡ cho kẻ hiên ngang oai hùng vốn là thổ phỉ đóng giả thôn cô kia trốn chạy, trước mặt thiên quân vạn mã, hắn từng diễn một vở kịch nhốn nháo trong vai một người giữ cửa anh dũng, vạn người không mở nổi.
Lý do Viên Tử Trình biết mình, nhất định là vì hắn từng là một thành viên trong đám cự giác cung thủ. Hắn nhìn tiểu thư đồng, lại nhìn nhìn Viên Tử Trình, trong lòng lại nghĩ đến vị bạch y công tử lạnh lùng cao ngạo, làm việc tà ác, không thể phán đoán theo lẽ thường, liền lắc đầu, thở dài đau khổ, đây đều là người gì đó, sao lại có thể thần bí thế này, cứ khiến ta như thằng ngốc chẳng biết gì cả.
Tiểu thư đồng vừa mừng vừa sợ, hai má đỏ bừng, thở dồn dập cả lên, dựa vào người Trần Tiểu Cửu rồi ngất đi, bàn tay nhỏ đặt trên ngực, dường như là muốn lấy cái gì đó, cặp môi anh đào khẽ mấp máy:
- Thuốc…
Trần Tiểu Cửu lúc này không suy nghĩ nhiều, luồn tay vào trong ngực áo nàng để tìm thuốc viên. Dưới cái luồn tay, hắn thấy mềm mại mịn màng, vô cùng dễ chịu. Hắn chưa kịp cảm nhận cảm giác chạm vào nữ nhi đã sờ được thuốc viên, thấy có màu đỏ, xác định là không sai, vội vàng mở miệng nhỏ của nàng ra, để nàng nuốt vào, sau đó nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, vẻ mặt tha thiết nhìn vào đôi mắt với lông mi thật dài đang ướt đẫm nước mắt thương tâm, trong lòng hắn nảy sinh một tình cảm quyến luyến, không muốn xa rời.
Một lát sau, tiểu thư đồng từ từ tỉnh lại, toàn thân không còn sức lực, rúc vào ngực hắn như lần trước rồi nói:
- Đại ca ca, khiến huynh… khiến huynh phải sợ rồi, ngày thường ta không sao… không có quá nhiều việc thế này, ba ngày mới cần uống thuốc một lần. Hôm nay, cảm xúc dao động quá dữ dội, chỉ trong một lúc mà lại ngất xỉu đến hai lần.
- Tiểu muội muội, muội sẽ khỏi mà…
Trần Tiểu Cửu ôm lấy tiểu thư đồng, cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.
- Ai… vẫn là ca ca nói đúng, ta không nên hi vọng xa xôi vào thứ hư vô mờ mịt này.
Tiểu thư đồng thì thào tự nói, vẻ mặt thất thiểu cô đơn, sầu não, phiền muộn không thể nói thành lời.