Ngay lúc hai tên ác hán giơ nắm đấm sắt đấm mạnh vào bụng của Viên Tử Trình, khóe miệng gã chợt nhếch ra một cái cười lạnh lùng khinh miệt, hai bàn tay lạnh như băng nắm chặt thành nắm đấm, nhẹ nhàng nhấc lên rồi nhanh như gió đã chạm mạnh vào nắm đấm của hai kẻ cường tráng kia một cách chuẩn xác. Liền đó, cái cười quỷ quyệt nơi khóe miệng gã đột nhiên biến mất. Hắn lại khôi phục trở về vẻ thâm trầm và lạnh lùng vốn có.
Răng rắc răng rắc răng rắc…
Trong yên tĩnh, dưới những cái nhìn chăm chú của mọi người, giữa ba người đột nhiên vang lên những tiếng trầm thấp của xương cốt rạn nứt, khiến người ta phải sởn cả tóc gáy. Thân hình của hai kẻ trai tráng như diều đứt dây, bay xa ra hơn ba trượng rồi nặng nề ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Ánh mắt của Viên Tử Trình lạnh lùng như băng, gã vẫn như một bức tường ngạo nghễ, đứng yên tại chỗ, không gì có thể xoay chuyển được.
Cảnh tượng này khiến đám tài tử tài nữ ngồi bên dưới kinh ngạc khó hiểu, họ không biết trên đài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên xuất hiện cảnh tưởng máu me thế này, thật nhục nhã cho những người có học! Đám người Chu Mỵ Nhi cũng mờ mịt không hiểu gì cả.
Người thật sự biết sự kinh hiểm trong đó chỉ có ba người Viên Tử Trình, Trần Tiểu Cửu và tiểu thư đồng mà thôi!
Thôi Châu Bình với vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai tên đang nằm hôn mê bất tỉnh kia, trong lòng tưởng hai người bảo tiêu này võ công cái thế, bọn họ mà ra tay thì mọi việc êm xuôi. Nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, hai người hợp lại cũng không địch lại Viên Tử Trình, cảm giác này đúng là khiếp sợ đến mức không thể hình dung được. Trong xương cốt, huyết mạch của y, từng đợt khí lạnh khuếch tán ra ngoài, lạnh như mùa đông giá rét, run rẩy và căng thẳng.
Thạch Đầu Trù tâm tư lanh lợi, thầm mắng Thôi Châu Bình vô dụng rồi bước lên trước giảng hòa:
- Hai vị nhân huynh này chắc là vết thương cũ tái phát, không cẩn thận bị ngất, ha ha…, không ảnh hưởng gì đến toàn cục, không ảnh hưởng gì đến toàn cục…
Vừa nói vừa ra hiệu cho đám tôi tớ bên cạnh khiêng hai tên trai tráng ấy đi, tức giận nhưng không tranh cãi gì mà chạy đến bên cạnh Thôi Châu Bình, nhướn mày nháy mắt nói:
- Thôi huynh, huynh vừa rồi không phải mới nói muốn múa bút vẩy mực, biểu diễn tài nghệ của huynh cho mọi người xem sao? Bây giờ huynh lại quên rồi sao?
- Ờ… A… Úc
Thôi Châu Bình thở ra một hơi, kìm nén thần sắc hoảng sợ của mình rồi nói:
- Thạch huynh không nhắc, ta cũng quên mất!
Y chỉ cần nghĩ đến hai chữ thư pháp, liền quên đi phần lớn sự hoảng sợ trước đó, tự tin tràn ngập trong lòng, y ưỡn ngực ngẩng đầu nói:
- Người học văn không chỉ phải học tốt văn thơ, thư pháp cũng phải có trình độ tương đương, chữ cũng giống như khuôn mặt con người, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận, thơ văn của Thôi gia ta có thể nói là một đời nhân tài kiệt xuất, nghệ thuật thư pháp lại càng tinh thâm, bây giờ ta biểu diễn một chút, mời chư vị tài tử thưởng thức!
Trần Tiểu Cửu nghe tới đây liền tiến lên trước, cười ác ý nói:
- Thôi công tử nói cực kì đúng, thư pháp quả thật giống khuôn mặt của con người, chỉ bằng mặt của Thôi công tử thôi, thật cao thâm khó đoán, xưa nay chưa từng có, tin rằng chữ do công tử viết ra nhất định cũng tự nhiên trừu tượng, điên đảo chúng sinh!
Tiếng cười của tiểu thư đồng mới vừa dứt, nghe xong những lời đầy ẩn ý này của Trần Tiểu Cửu, nghiêng đầu chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Thôi Châu Bình, bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhướn lên, lại bật cười khanh khách.
Thôi Châu Bình bị tiếng cười của tiểu thư đồng làm cho cực kì xấu hổ, nghĩ đến võ công tuyệt thế của Viên Tử Trình nên lại không dám lên tiếng răn dạy, gương mặt bí đỏ càng trở nên đỏ bừng, y hung hăng liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, sự tức giận trong con mắt xông thẳng lên tận trời cao, dường như là muốn ăn sống hắn vậy.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng này của Thôi Châu Bình, trong lòng vô cùng sảng khoái, đáng đời ngươi, ai bảo tiểu tử nhà ngươi dám giành vợ với ta! Lần này ta cho ngươi tiền mất tật mang.
Chỉ một lát sau, giấy bút mực đã chuẩn bị đầy đủ. Thôi Châu Bình hất hất tóc, thần sắc đầy vẻ tự tin, mặc dù về mặt câu đối y không thể chiếm được một chút lợi thế nhưng về mặt thư pháp, y tự tin có thể đè bẹp tất cả.
Thôi Châu Bình lạnh lùng cười nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn
- Nếu đã như vậy, ta sẽ hạ bút thành văn, vì vị tiểu thư đồng sáng lạng này làm một bài thơ!
Y lại suy nghĩ một lúc lâu, tuyệt bút vung lên, lưu loát vừa viết vừa đọc:
Mai hoa trướng lý tiếu tương tòng,
Hưng dật nan đương lũ chiết xung.
Bách mị sinh xuân hồn tự loạn,
Tam phong tiền thải cốt đô dung.
(Hoa mai trong trướng cười đùa, niềm vui vượt ngọn lũ đùa xông qua, xuân sinh quyến rũ thôi mà, tam phong mấy đỉnh hài hòa tâm can).
Nét khoáng nhiều vẻ, quả thật không tầm thường, những tài tử có trình độ về thư pháp đều vây đến xem, vừa nhìn vào đã không khỏi vỗ tay tán thưởng, cao giọng trầm trồ khen ngợi. Đến lúc nhìn thấy mấy câu thơ, mặc dù văn từ tuyệt đẹp nhưng trong chữ lại tựa như hương diễm lộ cốt, tràn đầy ý bất kính và bất công đối với nữ giới, không phù hợp với thân phận của Thôi Châu Bình, trong lòng mọi người đều âm thầm lắc đầu.
Thôi Châu Bình nhìn thấy vẻ mặt tán thưởng của mọi người, trong lòng cũng có thể xem như đã xả được ngụm khí tức giận, vô cùng đắc ý nói:
- Chữ này thế nào? Thơ này thế nào? Tiến dần từng bước, nhưng cũng không phải là khó!
Tiểu thư đồng nghe thấy các tài tử cao giọng đọc bài thơ này, trên mặt hơi bối rối, trong lòng sinh ra một làn khí lạnh, bộ ngực đã được buộc chặt hơi hơi phập phồng, tức giận dâng lên. Nàng tuy hờn dỗi đầy mặt nhưng dường như lại đang cố ép mình kiềm nén sự tức giận xuống. Khóe miệng hồng phấn của nàng hơi vểnh lên, đôi mắt sáng mở thật to, đến mức dường như sắp chảy ra nước mắt, có chút u oán nhìn Trần Tiểu Cửu, giống như đang cầu cứu hắn. Cái cảm giác đáng thương kia, thật làm người ta đau lòng.
Trần Tiểu Cửu tà ác để lộ vẻ cười rạng rỡ hiếm hoi, trông giống một đứa trẻ, làm bộ mặt chọc cười với nàng, quay đầu hướng về phía Thôi Châu Bình với vẻ mặt tự tin tràn trề, vẻ cười rạng rỡ dần dần chuyển biến thành vẻ mặt trầm ngâm lạnh lùng.
Thôi Châu Bình thấy Trần Tiểu Cửu đi lên trước, trong lòng lo lắng, cười lạnh nói:
- Tên chăn ngựa nhà ngươi, cũng muốn đến bình phẩm chút sao?
Trần Tiểu Cửu có chút khinh miệt nhìn y một cái, quay đầu chăm chú nhìn tác phẩm của y, thật lâu sau liền thở dài:
- Chữ này linh động phóng khoáng, nếu theo lẽ thường mà nói, cũng có thể miễn cưỡng xem là tác phẩm tốt vậy!
Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh hoàng, Thôi Châu Bình thân phận thế nào, trúng cử ân khoa, người nổi bật trong ba đời của Đường gia. Trần Tiểu Cửu thân phận hèn mọn, chẳng qua chỉ là một kẻ chăn ngựa của Chu gia.
Mà bây giờ, một người chăn ngựa lại dám dõng dạc nói với một cử tử với thái độ khinh thường:
- Chữ này miễn cưỡng cũng xem như là tác phẩm tốt vậy!
Đây là câu nói chứa đựng rất nhiều hàm ý châm chọc! Giống như một con kiến cưỡi trên lưng voi to, vỗ lên đầu voi mà ca ngợi:
- Ngươi rất tốt, thân thể thật cao lớn!
Các tài tử tài nữ kinh người trước câu nói của Trần Tiểu Cửu, cảm thấy hết sức kinh ngạc, trong đó có người thể hiện vẻ khinh bỉ vô cùng, có người kinh ngạc khó hiểu, có người vui cười nghiền ngẫm, nhiều vô số kể, không hề giống nhau.
Thôi Châu Bình tự xưng thư pháp xuất chúng, trong thế hệ con cháu trẻ tuổi, không ai vượt qua được, luôn được khen ngợi, mà bây giờ trước mặt bao nhiêu người lại bị chế nhạo bởi một kẻ chăn ngựa, trong lòng vô cùng khó chịu, y đỏ mặt tía tai, tức điên mà nói:
- Tên chăn ngựa, ngươi dám lớn tiếng dõng dạc trêu chọc ta thế này? Nếu đã như vậy, ngươi nói ta nghe thử, rốt cuộc ta có chỗ nào làm không tốt? Nếu nói không được, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Trần Tiểu Cửu ha hả cười lớn rồi nói:
- Ngươi tuy rằng vận dụng ngòi bút linh động, biến hóa ngàn vạn nhưng lại quá theo đuổi biến hóa của ngòi bút, trong khi những hàng chữ này pha lẫn hàm ý rất tục!
- Mà thơ này hương diễm rõ ràng, thấp hèn đáng khinh, chỉ có tú bà thanh lâu mới có thể làm ra nhưng câu thơ thấp kém không chịu nổi này. Không ngờ Thôi công tử lại thích bài này, không phải là Thôi công tử và tú bà lao tâm lao lực ngày đêm giao đàm mà có được chân truyền của bà ta chứ?
Lời này vừa dứt, tài nữ đỏ mặt tía tai, tài tử bỗng nhiên cười to, nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, quả nhiên nói rất chuẩn xác, trong lòng ai ai cũng hoàn toàn đồng ý.
Trong lòng Thôi Châu Bình đau dữ dội, gương mặt đỏ lừ cả lên:
- Chỉ một kẻ chăn ngựa nhà ngươi, biết cái gì, đừng mong ở đây bình luận hàm hồ.
Trần Tiểu Cửu cười lạnh trong lòng, bước thong thả hai bước, hướng về các vị học tử chậm rãi mà nói:
- Người đọc sách có ba loại cảnh giới, thấy núi là núi, thấy nước là nước gọi là "cảnh giới không có ta", mượn quy tắc của người xưa tạo sinh diện cho bản thân gọi là "cảnh giới có ta", ta thuận theo tính bút, bút thuận theo thế ta mới thật sự là "cảnh giới quên ta"!
- Dám hỏi Thôi công tử, huynh rốt cuộc là đã đạt đến loại cảnh giới nào vậy? Theo tôi thấy huynh vẫn còn kém xa ngàn dặm, cưỡi ngựa cũng đuổi không kịp!
Trần Tiểu Cửu chậc chậc miệng nói.
Câu nói ở trên là một trong những lời tâm đắc cả đời của thư pháp gia Trương Húc Cùng, Trần Tiểu Cửu đọc nhiều sách vở, lúc này mượn dùng một phen thật có hiệu quả. Hắn lời ít mà ý nhiều, điểm mắt cho rồng, nội dung sâu sắc, lý lẽ hùng hồn. Các tài tử tài nữ hiểu về thư pháp ở xung quanh nghe thấy lời này liền hiểu ngay, không khỏi liên tục gật đầu, biểu lộ ý tán thành với cách lý giải của Trần Tiểu Cửu, lại quay đầu nhìn tác phẩm của Thôi Châu Bình rồi liên tục lắc đầu, xem xét tỉ mỉ, tác phẩm của y tất nhiên là không đạt tới bất kì loại nào trong ba loại cảnh giới trên.
Thôi Châu Bình nghe được ba điểm ngôn luận đầy khí thế của Trần Tiểu Cửu, trái tim gần như từ trong lồng ngực nhảy cả ra ngoài, ngây ngô đứng tại chỗ, sắc mặt tím xanh, mê man không biết phải làm sao.
Bởi vì y nhớ rõ ràng, năm trước hắn từng viết một bức tranh chữ mà y tự cho là vô cùng hoa lệ, phóng khoáng, liền phái người dâng lên cho lão tổ tông của Thôi gia trên năm tầng lầu ở Trích Tinh lâu, để cầu được chỉ điểm của ông, mà lúc đó, lời bình của lão tổ tông cho y với lời nói của Trần Tiểu Cửu hôm nay không hề có một tí sai biệt, không khác chút nào!
Trong thiên hạ, sao lại có sự việc trùng hợp thế này? Chẳng lẽ tên chăn ngựa này có sự tương trợ của lão tổ tông? Y thở dài một tiếng, tự nhiên cảm thấy suy sụp hẳn.