Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 188: Chúng ta mau đến đình Cẩm Tú




Dân chúng nhìn thấy đầu Long Nhị bị một con chó ngoạm tha đi mất, chỉ còn lại một xác chết không toàn thây, ai nấy đều cảm thấy buồn nôn. Một số người khóc rống lên, dập đầu quỳ xuống, cảm tạ Chung đại nhân có hành động hiệp nghĩa vì dân trừ hại.

Trần Tiểu Cửu ôm chặt Chu Mỵ Nương đang bất tỉnh vào lòng, cười với Chung Việt:

- Con chó hoang đó không phải là do ngươi sắp xếp trước chứ?

Chung Việt cười nói:

- Ta không nhàm chán đến nỗi làm việc đấy, nhưng có khi con chó hoang đó có thù với Long Nhị, nếu không sẽ không ngoạm cái đầu của y mang đi.

Nói xong hai người cùng phá lên cười. Chung Việt nhìn vào trong lòng Trần Tiểu Cửu, liếc mắt nhìn dâm đãng, nói thầm:

- Cửu ca, thật là tốt số!

Trần Tiểu Cửu thoáng nhìn tuyệt sắc giai nhân còn đang hôn mê, lắc đầu nói:

- Tuy là mỹ nhân, nhưng không có phúc được hưởng.

- Với bản lĩnh của Cửu ca, lo gì sự không được?

Chung Việt cười nói:

- Sắp đến giờ khắc quan trọng, đệ đã bố trí một số người dân có thù với Long Đại phối hợp với gia huynh, một lát nữa sẽ xuất hiện cảnh người dân lên án hành vi phạm tội của y, mượn đám người này kích động lòng gan dạ của dân chúng, dồn Long Đại vào bước đường cùng.

- Đại sự quan trọng hơn, đi nhanh!

Chung Việt nói rồi lại nhìn vào nàng Chu Mỵ Nhi mềm mại đang nằm gọn trong lòng Trần Tiểu Cửu, cười đểu, an bài đại sự.

Chung Bân trợn mắt lên, thấy tên ác bá Long Nhị bị mình chém đầu, mặt ngoài uy nghiêm điềm tĩnh, trong lòng suy nghĩ không ngừng. Nếu không có diệu kế của Trần Tiểu Cửu, cái đầu cứng của Long Nhị dễ gì đã chặt được như vậy.

Hắn lại xoay người, bên ngoài bình tĩnh, kì thực giống như Tôn Khoa sốt ruột như đang ngồi trên đống lửa, mỉm cười nói:

- Tôn đại nhân, chém đầu Long Nhị là vì dân loại trừ mối họa, ngài có vừa lòng không?

Mặt Tôn Khoa giãn ra một chút, giả vờ tỏ ra vô cùng thích thú:

- Bản quan vốn ghét kẻ ác bá, có thể tự tay diệt trừ kẻ ác, bản quan vô cùng vinh hạnh.

Chung Bân nghe Tôn Khoa nói những lời bất đắc dĩ đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi xúc động và hào hùng, gã cười to với Tôn Khoa. Trong tiếng cười có bảy phần tự tin, ba phần chế giễu, khiến Tôn Khoa sợ nổi da gà.

- Vì sao Chung đại nhân lại cười?

Tôn Khoa chột dạ hỏi.

Chung Bân không đáp mà hăng hái sải bước về phía dân chúng:

- Các vị phụ lão hương thân, mặc dù Long Nhị đã chết, nhưng Hàng Châu chưa phải đã thái bình, các thế lực đen tối tàn ác vẫn đang hoành hành ngang ngược, các ngươi vẫn còn chịu bao đau đớn, oán hận không dám nói ra. Chung Bân ta hôm nay quyết tâm, nhất định phải đem bọn lang sói này diệt trừ tận gốc rễ, không lưu lại hậu hoạn. Các ngươi đừng sợ, ai có oan ức gì cứ mạnh dạn nói ra, người khác không thể làm chủ cho cách ngươi, nhưng hôm nay Chung Bân ta không cam lòng để các ngươi hàm oan, ta sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho các ngươi.

Đám dân chúng đang hừng hực khí thế, nghe thấy Chung Bân nói vậy nỗi oan ức càng thêm tăng vọt, liếc nhìn nhau, do dự xem mình có oan ức gì không để đứng lên kêu oan.

Lúc đó nghe thấy một tiếng khóc ở phía sau:

- Đại nhân, tôi oan uổng quá!

Bên trái lại có người hô lớn:

- Đại nhân, dân phụ bị oan!

Bên phải có người khóc rống:

- Đại nhân, tiểu nhân oan khuất quá!

Lúc đầu là vài người đứng lên kêu oan, rồi nhất loạt tiếng kêu oan càng lúc càng thêm náo động.

Chung Bân nghe thấy tiếng kêu oan thảm thiết, nhìn đám người đông nghịt, bình tĩnh trở lại, Ồ… Long Đại, Tôn Khoa, hai người các ngươi muốn lấy điểm yếu của ta để uy hiếp ta? Các người chớ có nằm mơ.

Gã vuốt vuốt chòm râu, cao giọng nói:

- Các ngươi có gì oan khuất, hãy bước lên đài, bản quan sẽ làm làm chủ cho các ngươi.

Dân chúng kêu oan, nghe lời Chung Bân nói vui mừng quá đỗi, tiếng trầm trồ khen ngợi vang khắp mọi nơi.

Trần Tiểu Cửu thấy con cáo già Chung Bân diễn trò rất thành công, nghe tiếng dân chúng kêu oan, trong lòng cười khẩy, Long Đại ơi Long Đại, những ngày tháng tươi đẹp của ngươi, từ nay coi như kết thúc rồi. Từ nay ngươi sẽ biết thế nào là khổ cực.

Lúc này bên trái pháp trường, trên tầng năm của tửu lầu, Long Đại đang đứng bên cửa sổ nhìn ra. Đám người Anh Mộc, Củi khô và Vương Đại Đầu y đều nhìn thấy hết. Trong lòng cuộn sóng vô cùng kinh hãi. Mọi chuyện cũ như từ từ tái hiện trước mặt y. Đến lúc này y mới tỉnh ngộ, hóa ra Củi khô và Anh Mộc sớm đã cấu kết với nhau, hơn nữa không thể lường trước được sự lợi hại của thằng nhãi Trần Tiểu Cửu. Một cảm giác về mối nguy hiểm dấy lên trong lòng của Long Đại.

Khi hắn nhìn thấy Long Nhị đầu một nơi, thân một nẻo, trong lòng không một chút thương xót, chỉ có oán hận. Y nghe thấy tiếng những người dân khóc lóc kêu oan, vẻ bi thương não nề văng vẳng bên tai.

- Long ca, có muốn ta ra tay bắt bọn họ …

Phía sau y một tên thuộc hạ thân thủ lão luyện, đôi mắt hung ác sẵn sàng chờ lệnh.

- Không vội, xem tình hình thế nào đã, đến thời khắc mấu chốt, không thể thiếu được võ công thân đao bất nhập của ngươi đâu.

Long Đại hai tay nắm chặt lại nói.

- Long ca yên tâm, tiêu diệt bọn họ chỉ chỉ là một cái phất tay thôi.

Gã sát thủ nhe răng cười gằn nói.

Trần Tiểu Cửu thấy lợi thế hoàn toàn nghiên về phía Chung Bân, yên tâm, bế thân hình mềm mại của Nhị tiểu thư đặt lên xe ngựa.

Trong xe yên tĩnh, khắp nơi tràn ngập hương tươi mát của Nhị tiểu thư . Hắn đặt Nhị tiểu thư lên chiếc giường nhỏ.

Nhị tiểu thư vẫn đang bất tỉnh, một là do kinh sợ trước cảnh Long Nhị bị chém đầu vừa rồi. Hai là đêm qua bị mất ngủ vì khiếp sợ nên giờ rất buồn ngủ.

Trần Tiểu Cửu vừa chứng kiến cảnh đầu rơi máu chảy, trong lòng không nổi tà dâm. Hắn cau mày, ngắm kĩ dung nhan kiều diễm của nàng có thể khiến người ta đau đớn. Hắn khẽ mỉm cười, một cảm giác hạnh phúc tư vị nảy nở trong lòng. Cảm giác an nhiên điềm tĩnh thật là thú vị. Nếu có thể sống cả đời như thế thì thoải mái biết bao.

Hắn thở dài, đành ấn mạnh vào nhân trung của Nhị tiểu thư một cái.

Nhị tiểu thư đau quá hét lên, rồi tỉnh lại. Mặt nàng tái nhợt và kinh ngạc, nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trên xe ngựa quen thuộc, cảm thấy yên tâm hơn. Lại nhìn thấy Trần Tiểu Cửu đang ngồi trong xe, nàng vội vàng lấy tay che ngực, giống như con cừu non nép mình vào vách đá, đùng đùng nổi giận nói:

- Sao ngươi lại ở trên xe của ta, ngươi muốn làm gì? Đại dâm tặc, không lẽ ngươi đã làm gì vô lễ với ta.

- Làm gì?

Trần Tiểu Cửu tỏ vẻ khinh thường nói:

- Lợi dụng lúc người khác khó khăn không phải là hành vi của Tiểu Cửu ta. Nhị tiểu thư cứ yên tâm đi!

Nói rồi hắn lạnh lùng thuật lại việc vừa rồi cho Nhị tiểu thư .

Nhị tiểu thư nghe xong, lại thấy quần áo vẫn còn nguyên vẹn trên người, liền yên tâm, rồi lại lạnh lùng nói:

- Ngươi còn ngồi đấy nhìn cái gì? Mau ra ngoài đi!

Trần Tiểu Cửu lắc đầu, cười khẩy, hoa hồng vẫn là hoa hồng, bất kể thể nào cũng không thay đổi bản chất, vừa rồi có một chút dịu dàng, mềm mại, giờ lại lộ ra vẻ cao ngạo lạnh lùng như cũ.

Hắn đi ra, ngồi trên tấm gỗ, ranh mãnh nói:

- Nhị tiểu thư , bây giờ chúng ta có phải đi đến đình Cẩm Tú không? Ta thấy Nhị tiểu thư không được khỏe, chi bằng về nhà nghỉ ngơi, hôm khác lại đi!

Chu Mỵ Nhi tối qua mất ngủ, vừa rồi lại bị kinh hãi, cơ thể mệt mỏi, không thoải mái. Nàng cau mày, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:

- Tiểu Cửu, ngày mai là đại lễ hiến tế Trích Tinh lâu, ngươi biết không?

- Tôi cũng có nghe nói, việc này có quan hệ gì với chúng ta đâu?

Trần Tiểu Cửu ngạc nhiên nói.

- Đại lễ hiến tế Trích Tinh lâu cực kì long trọng, người tài khắp nơi đều đến đây, nóng lòng muốn tỉ thí. Trong đám con cháu của Thôi gia, Thôi Gia Bình tỏ ra là xuất sắc nhất, hôm nay gã mời tài tử nam nữ khắp nơi tề tụ ở đình Cẩm Tú, để ngâm thơ làm phú, là chỗ thân quen nên ta đến giao lưu một chút!

- Nhị tiểu thư cũng được mời sao?

Trần Tiểu Cửu ngậm cọng rơm cười nói. Hắn vừa nghe nhắc đến tên chó má Thôi Châu Bình ra oai ở đình Cẩm Tú, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận, muốn đi xem Thôi Châu Bình rốt cuộc gã ba đầu sáu tay như thế nào mà dám hống hách cướp vợ của Trần Tiểu Cửu ta?

Nhị tiểu thư gật đầu, từ từ nói:

- Ta vốn không phải là người đọc sách, nhưng xét thấy lần này sẽ hội tụ rất nhiều anh tài, nếu làm quen được thì về sau sẽ mở rộng kinh doanh buôn bán rất có lợi. Vì vậy muốn đi một chuyến cho biết!

- Nhị tiểu thư nói rất đúng, nếu như trong đó có vị công tử nào tài mạo vẹn toàn, tiểu thư có thể đàm đạo một phen!

Trần Tiểu Cửu trêu đùa cười nói. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Chu Mỵ Nhi nghe thấy Trần Tiểu Cửu chế nhạo mình, nàng vén rèm, thò đôi bàn tay trắng như ngà ra đánh hắn, đùng đùng nổi giận:

- Ngươi chỉ là tên đánh xe mà dám giễu cợt bổn tiểu thư à? Ngươi còn biết đến tôn ti không?

Trần Tiểu Cửu thấy nàng trừng mắt nhíu mày, vẫn rất lạnh lùng, tự cho mình là cao ngạo, không khỏi động lòng, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào nàng nói:

- Phu xe thì sao? Phu xe thì cũng trí tuệ!

- Oa, nói lại ta nghe xem nào!

Nhị tiểu thư bĩu môi khinh bỉ, khiêu khích nói.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cười lạnh lùng, quất mạnh một roi, con ngựa bị đánh phi nước đại về phía trước. Hắn đứng trên xe ngựa cao giọng ngâm:

Lộ lộ phu quân hành.

Thanh thanh mã đề cấp.

Tiên tiên huy tụ tẫn.

Mang mang tại ngã tâm

.

Tiểu thư nghe câu thơ giản dị, tự nhiên lại ngụ ý sâu xa, trong lòng không có từ nào để chê, thầm nghĩ, người này không tầm thường, chắc chắn sẽ không lưu lại ở Chu gia lâu, nàng cụt hứng nói:

- Hôm nay ta không khỏe, chúng ta đi về, hồi phủ đi.

Trần Tiểu Cửu nghe tiểu thư nói vậy, vội vàng nói:

- Nhị tiểu thư , đầu voi đuôi chuột là binh gia đại kị, bỏ dở giữa chừng, sẽ là kẻ vô tích sự không làm nên trò trống gì, tiểu thư suy nghĩ kĩ đi.

- Giờ ta không khỏe, làm sao đọ được với bao nhiêu là tài tử giai nhân.

Chu Mỵ Nhi than vãn.

- Có Trần Tiểu Cửu ta ở đây, tiểu thư yên tâm!

Trần Tiểu Cửu vung roi nói.

- Thôi được, nghe theo ngươi, chúng ta mau đến đình Cẩm Tú, đi tỉ thí với bọn người đọc sách đó!

Nhị tiểu thư vuốt tóc mai vẻ mặt kiên quyết nói.

- Nhị tiểu thư anh minh!

Trần Tiểu Cửu cười ha ha, vung roi, quất ngựa đến thẳng đình Cẩm Tú.