Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 138: Hảo hán




Nhị cẩu tử nằm sấp dưới đất, dưới những ánh mắt không hề chớp của cả đám đàn ông này, bỗng cũng thấy mặt đỏ bừng lên, có chút xấu hổ mà nhắm tịt mắt lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hi vọng trong đám này đừng có ai lại thuộc thê giới thế ba, nhìn thấy mình như này mà đem lòng yêu thì đúng là chết ta rồi.

Trên công đường Nhị cẩu tử dựa vào sự cứng rắn của mình mà chiếm được sự tôn trọng và danh dự, nhưng có được thì cũng có mất, thay vào đó là một trận đòn roi, dưới cơn thịnh nộ của Tôn Khoa, đám nha dịch thấy hắn uy nghiêm và nổi giận như vậy nên cứ việc thực thi nhiệm vụ của mình, đánh như chưa bao giờ được đánh vậy, nếu không phải Chung Bân ra tay kịp thời ngăn bọn nha dịch này lại, thì có lẽ Nhị cẩu tử đã bị đánh chết ở công đường này rồi.

Hai mươi gậy này, nói nhiều thì cũng không nhiều, nói ít thì cũng không phải là ít, nhưng một khi đánh thật sự, cho dù là thần tiên cũng phải nằm liệt giường nửa tháng mới dậy được.

Mà Nhị cẩu tử không còn nghi ngờ gì nữa chính là một trong những người đó.

Mông của hắn bị đánh nát hết rồi, những mảng thịt máu me nham nhở thật đáng thương, hơn nữa những mảng thịt đó sưng phồng lên, đưa mắt nhìn thì giống như bị hàng trăm phát súng oanh tạc vào đó vậy.

Hai đám Anh Mộc và Củi khô đều ngẩn người nhìn vào mông Nhị cẩu tử, vừa nhìn vào đã thấy ghê người rồi, ai nấy đều không khỏi thấy lạnh cả người.

Nhất là tên lỗ mãng Cao Cung này, hắn không hề hay biết tên Nhị cẩu tử vừa long tranh hổ đấu với hắn lại bị thương nặng như vậy, lại nhìn kỹ một chút, không khỏi tự sờ vào chiếc mông của mình, suýt chút nữa thì thốt lên thành lời rồi.

Đây đâu phải là cái mông đít chứ, nhìn như một cái bàn tọa bị bầm dập vậy, nhìn cái này như vừa được lôi lên từ dưới đất vậy, nhìn thật ghê dợn.

Trần Tiểu Cửu vừa nhìn cái, cũng nhíu mày lại, cảm thấy máu me giàn giụa vô cùng khủng bố, thầm thở dài, những gậy mà Nhị cẩu tử bị đánh không hề giống như những gậy mà trước kia mình bị đánh. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người Cao Cung, lạnh lùng cười, rồi giơ tay lên, đánh một cái vào mông của Nhị cẩu tử.

Nhị cẩu tử đang nghĩ ngợi lung tung, nghĩ xem phải làm thế nào để bảo vệ chiếc mông này của mình, một cú đánh không mạnh cũng không nhẹ của Trần Tiểu Cửu giáng xuống mông hắn, hắn như trợn trừng mắt lên, hồn phách như lên chín tầng mây vậy, đau đớn không thể nào có thể diễn tả nổi, hai tay hắn nắm chật xuống đất, sắc mặt biến thành tím tái lại, đôi mắt thì cứ trợn ngược lên, nhìn thấy rất khủng bố, người hắn không ngừng run bắn lên, cứ thể sự đau đớn cũng dần dần biến mất, cố gắng không kêu lên thành tiếng để giữ cái danh tiểu anh hùng mà hắn vừa giành được.

- Rất đau đúng không?

Trần Tiểu Cửu khẽ hỏi.

- Không... không đau, Cửu... Cửu ca!

Nhị cẩu tử nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ha ha..., các người nghe thấy chưa, Nhị cẩu tử nói là không đau đấy!

Trần Tiểu Cửu đứng lên đi vài bước rồi nhìn vào năm người trong quân đoàn Anh Mộc lạnh lùng nói:

- Mông đít bị đánh tới nỗi thịt máu lẫn lộn thế kia, vô cùng thê thảm, thế mà Nhị cẩu tử vẫn nói là không đau, đây quả thật là kỳ lạ, các ngươi có tin được không?

Trần Tiểu Cửu đi tới bên cạnh Cao Cung, vỗ vào vai hắn nói:

- Ngươi nói xem, nếu là ngươi, ngươi có đau không?

Vẻ mặt Cao Cung đỏ bừng lên, không nói gì.

Trần Tiểu Cửu chắp tay sau lưng đi về phía Nhị cẩu tử, dốc một ít thuốc " thiết lê hoa" thần kỳ ra, rồi rắc lên mông Nhị cẩu tử, sau đó đỡ Nhị cẩu tử đứng dậy.

- Cao Cung, ngươi không hiểu rõ sự tình, ta cũng không trách ngươi, Anh Mộc là người theo dõi và biết được toàn bộ sự dũng mãnh của Nhị cẩu tử đó!

Trần Tiểu Cửu nói tiếp:

- Trước kia Nhị cẩu tử là tên vô cùng nhát gan yếu đuối, một con chó hoang cũng có thể khiến hắn chạy mất dép, đây là chuyện mà ai cũng biết cả, không cần phải giấy diếm làm gì.

- Nhưng chính hôm nay đây, vừa nãy ở trên công đường, Nhị cẩu tử đã dùng sự dũng mãnh của mình để chứng minh rằng mình không còn là một kẻ nhu nhược nữa!

Trần Tiểu Cửu có chút kích động nói:

- Tôn Khoa vì muốn cứu lấy Long Nhị, biết chính Củi khô là kẻ chủ mưu vụ này nên không từ một thủ đoạn nào, muốn lấy Nhị cẩu tử làm đầu mối để tóm gọn Củi khô và đám người.

- Tôn Khoa sở dĩ muốn thẩm vấn Nhị cẩu tử, chính bởi vì Tôn Khoa biết rõ dĩ vàng không chút vinh quang nào của hắn, biết hắn vô cùng yếu đuối và nhát gan, hắn cứ nghĩ sẽ bóp Nhị cẩu tử như bóp một quả thị vậy nhưng đâu ngờ lại bóp phải cục sắt rồi!

Trần Tiểu Cửu đi tới trước mặt Nhị cẩu tử, vô cùng tán dương nói:

- Tuy Nhị cẩu tử nhát gan sợ phiền phức, nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, đối đãi với huynh đệ không tồi chút nào, Tôn Khoa vốn định lấy lợi ích để dụ hắn, sẽ hứa hẹn cho hắn được phú quý giàu sang, nhưng điều khiến hắn không thể ngờ được rằng, không chỉ gặp phải bị Nhị cẩu tử bật lại mà còn nhổ bải nước bọt lên mặt nữa, một sự sỉ nhục đối với một quan tứ phẩm của triều đình thì có ý nghĩa thế nào đây? Ta nghĩ các ngươi không nói ra cũng tự hiểu rồi. Chắc chắn Tôn Khoa chưa bao giờ chịu nỗi nhục nào trước mặt bách tính mà nhục nhã như lần này!

- Hừ..., hành động này của Nhị cẩu tử có đáng được gọi là hảo hán không?

Nhị cẩu tử nghe tới đây, có vẻ ưỡn ngực lên, hai mắt sáng léo lên, có một sự tự hào nào đó khó có thể nói lên lời được.

Cao Cung và đám người đều há hốc mồm ra, bọn họ không thể ngờ được, một tên nhát như thỏ đế mà dám làm những việc đó, trong lòng có chút không tin lắm, nhưng khi thấy Anh Mộc gật gật đầu, bọn họ mới thực sự dám tin, rồi đồng loạt đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhị cẩu tử, không hiểu Nhị cẩu tử ăn phải gan trời à mà dám làm những việc đó chứ.

- Các người không tin sao? Nhưng sự thật lại đúng là như vậy đó!

Trần Tiểu Cửu nhìn Cao Cung và đám người nói:

- Tôn Khoa bị sỉ nhục như vậy, vô cùng tức giận, sai nha dịch lôi Nhị cẩu tử ra đánh tiếp năm mươi trượng, như vậy chẳng phải muốn Nhị cẩu tử chết đó sao?

- Sau đó thì thế nào?

Cao Cung vội vàng hỏi.

- Tôn Khoa vốn cho rằng không thể lợi dụng tiền bạc được, thì cưỡng bức chắc chắn sẽ có hiệu quả!

Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười nói:

- Nhưng điều hắn không thể ngờ được rằng là, Nhị cẩu tử một tên nhát gan yếu đuối như vậy mà có thể chịu được những đòn đánh đó, nhưng nghiến răng nghiến lợi có chết cũng không chịu nhận tội, thậm chí còn chửi bới tên cẩu quan Tôn Khoa nữa, sau khi đánh xong, cái mông của Nhị cẩu tử đã trở thành như vậy đó, nhưng hắn vẫn không hề sợ sự cưỡng bức của Tôn Khoa.

- Nhị cẩu tử uy võ bất khuất như vậy, có được coi là hảo hán không vậy?

Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng, chất vấn Cao Cung.

Vẻ mặt Cao Cung ửng đỏ lên, lắp ba lắp bắp không biết phải trả lời thế nào nữa.

Trần Tiểu Cửu lại vỗ tay nói:

- Trước kia Nhị cẩu tử nhát như thỏ đế, vì sao trên công đường lại có thể không màng danh lợi, uy võ bất khuất như vậy? Các ngươi có biết vì sao không?

Hắn nhìn xung quanh, vẻ nhiệt huyết rồi nói từng câu từng chữ:

- Tất cả những điều này đều vì hai từ " tình nghĩa", trong lòng Nhị cẩu tử biết rõ rằng, chỉ càn hắn chịu khuất phục, tuy hắn có thể bình an vô sự, thậm chí còn được phú quý giàu sang nữa. Nhưng, Củi khô và bảy vị huynh đệ, đều vì một câu nói của hắn, một sự bất khuất của hắn, mà chấp nhận bị chặt đầu, đây chẳng phải là quá tàn nhẫn sao?

- Tuy Nhị cẩu tử sợ hãi, nhưng hắn vẫn bền gan vững chí trải qua đủ loại trải nghiệm và hình phạt, một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, lẽ nào không được coi là hảo hán sao?

Những lời này nói ra rất có sức thuyết phục, trong chốc lát mọi người đều yên tĩnh, không nói một lời nào.

Một lúc lâu sau, bỗng nghe được tiếng nấc nghẹn, Nhị cẩu tử bỗng vô cùng kích động nước mắt nước mũi chan hòa.

- Cao Cung, Nhị cẩu tử không màng phú quý, uy võ bất khuất, trọng tình trọng nghĩa như vậy, so với ngươi thì sao?

Trần Tiểu Cửu nhìn vào mắt Cao Cung rồi nói.

Cao Cung là một tên đầu đất mà thôi, một đời trọng tình trọng nghĩa, đã ăn sâu vào trong quan niệm của hắn rồi, khiến hắn cho rằng những loại người như Nhị cẩu tử cũng chỉ là những loại khố rách áo ôm, bọn cướp bóc của dân lành mà thôi.

Chỉ là một dám bại tướng mà thôi, cuối cùng cũng phải nghe theo mệnh lệnh của mình mà thôi, có gì mà phải tôn trọng chứ?

Nhưng khi nhìn thấy chiếc mông đầy máu me và sưng tấy của Nhị cẩu tử, trong lòng hắn bỗng có từng đợt rung động.

Sau khi nghe Trần Tiểu Cửu dẫn giải nói ra những nguyên nhân, thì cách nhìn của Cao Cung đối với Nhị cẩu tử như quay một trăm tám mươi độ vậy, hắn không thể ngờ được một tên như Nhị cẩu tử lại có thể oai hùng bất khuất như vậy.

Cái đầu đất của hắn cứ nghĩ ngợi lung tung rồi lắc đầu, vẻ mặt đỏ bừng lên, biết rằng những hành động vừa rồi của mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của một hảo hán. Hắn rót hai chén rượu rồi đi tới trước mặt Nhị cẩu tử, rồi nói:

- Nhị cẩu tử, Cao Cung ta là kẻ thô lỗ, chữ nghĩa cũng chẳng biết mấy từ, nhưng cả đời luôn tôn trọng hảo hán, lúc trước trách nhầm ngươi, là ta không ra gì, bây giờ đã biết ngươi là một đáng hảo hán chân chính, ta coi ngươi là bằng hữu của ta, sau này chúng ta có rượu cùng uống có thịt cùng nhắm, nếu ngươi không chê ta thì chúng ta sẽ uống cạn chén rượu này!

Nói xong, Cao Cung liền đưa một chén rượu ra trước mặt Nhị cẩu tử, rất chân thành đợi Nhị cẩu tử trả lời.