Ngoài tên Củi khô ra, thì trong đầu những tên lỗ mãng này đều là bã đậu mà thôi, làm sao bọn họ có thể hiểu được những nước đi và thế đánh thâm sâu huyền bí này chứ, qua những suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu được những mưu mẹo trong đó.
- Mẹ kiếp, cái tên khống Long Đại không ngờ lại lừa cả ông mày, ta cho hắn biết tay.
Mọt tên nói.
- Chúng ra ngấm ngầm giết Long Đại, nhất định phải xả cục tức này mới được!
Một tên khác nói.
Nhị cẩu tử lúc này cũng đã định thần lại, vừa nãy những biểu hiện yếu đuối khiến bản thân hắn rất không hài lòng, hắn tự động viên mình rồi hùng hổ nói:
- Đợi ta ra ngoài chém cái tên nhãi...
Không đợi hắn nói hết câu, Củi khô tiến tới đã cho hắn một cái bay sang một bên rồi nổi giận mắng:
- Mày đúng là thằng vớ vẩn, ngay cả ta ngươi còn sợ mất mật, ngươi có dám đi chém Long Đại không? Nói mà không sợ đứt lưỡi à?
Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng trước mắt này vô cùng hài lòng, chỉ cần bọn họ có thể quay vào cái vòng xoáy này, biết được đạo lý trong đó, muốn thuyết phục bọn họ, thì đúng là dễ như trở bàn tay mà thôi.
Nghĩ tới đây, hắn lại gài:
- Các huynh đệ đều là những nam tử hán nhiệt huyết sa trường, không biết được quỷ kế của Long Đại, cái này cũng không thể trách được!
- Nhưng, các ngươi cũng phải đứng ở góc độ khác mà nghĩ!
Trần Tiểu Cửu hướng dẫn từng bước nói:
- Long Đại là người như thế nào? là anh trai cùng cha cùng mẹ với Long Nhị, em trai bị các ngươi tra tấn đến nỗi không còn hình người nữa, phận làm anh có thể không rửa hận cho em trai được sao?
- Cho nên, từ góc độ này mà nói, Long Đại hận các ngươi tới tận xương tủy, cho dù các người có muốn hay không muốn, các người đều là tử địch của Long Đại, hơn nữa mãi mãi sẽ là như vậy!
Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên cao giọng, cười nhạo nói:
- Điều khiến ta không thể hiểu được là, các ngươi bị tên khốn đó làm cho mê muội thế mà vẫn tin được những lời ma quỷ của hắn, đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?
Đám người nghe tới đây, trong lòng đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn, chỉ vì tin theo những lời xảo hoạt của Long Đại, khiến bọn họ đánh mất chút tôn nghiêm và sự trung thành.
Đúng là mất dưa hấu rồi mới lo nhặt hạt vừng, sau này bọn họ còn mặt mũi gì đứng trước huynh đệ để nói về trung hiếu lễ nghĩa nữa chứ?
Tuy Củi khô có thể hiểu được những âm mưu quỷ kế của Long Đại, nhưng, nếu để hắn có thể nói rõ ràng rành mạch thì tuyệt đối hắn không làm được.
Hắn thấy đám lỗ mãng này đã hiểu được lòng lang dạ thú của Long Đại, dùng kế mượn dao giết người, những nỗi lo lắng cuối cùng không hiểu sao đã tan biến hết rồi.
Lúc này hắn rất cung kính đứng trước mặt Trần Tiểu Cửu nói:
- Cửu ca, vì kế sách hôm nay, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào? mong Cửu ca vạch ra đường lối cho chúng tôi, để đám huynh đệ biết cách để thực hiện cho tốt.
Đầu óc tên Củi khô này biết rất rõ, hắn biết thời khắc mấy chốt thế này Trần Tiểu Cửu tới đại lao, tuyệt đối không chỉ vạch trần âm mưu quỷ kế của tên Long Đại, hắn đoán rằng Trần Tiểu Cửu nhất định sẽ tìm được một biện pháp tốt để thực thi rồi.
Mọi người nghe thấy Củi khô hỏi đúng chỗ mấu chốt, đồng loạt dài cổ lên để nghe Trần Tiểu Cửu nói.
Trần Tiểu Cửu thấy bộ dạng của mọi người vẻ rất thiết tha, khuôn mặt nghiêm nghị vẻ chân thành nói:
- Các ngươi không cần phải sợ hãi, đã đi tới nước này rồi, các ngươi chính là anh em tốt của Trần Tiểu Cửu ta, tuy ta hành sự có chút độc ác, nhưng đối đãi với huynh đệ, đầu có thể rơi, máu có thể đổ, thì đạo nghĩa giang hồ không bao giờ mất.
Hắn lại nhìn qua ánh mặt của từng người một, rồi rất trinh trọng nói:
- Ta đã từng nói với Củi khô, chỉ cần các huynh đệ làm đúng theo những gì ta nói, không chỉ ta có thể bảo đảm các huynh đệ được bình an, thậm chí, ta có thể tặng cho các ngươi những thanh danh tương đối tốt, sẽ vứt bỏ hết những điều tiếng xấu xa trước kia của các ngươi, các ngươi sẽ có một diện mạo mới! Nguồn: http://truyenfull.vn
Mọi người nghe thấy vậy, đều lấy làm kỳ lạ, không ngờ còn có việc tốt này sao? Nhị cẩu tử lên tiếng trước vẻ do dự không quyết đoán nói:
- Cửu... Cửu ca, huynh không gạt chúng ta chứ?
Tên Củi khô đặc biệt không ưa gì cái bộ dạng yếu đuối của tên Nhị cẩu tử này, tiến tới đã hắn một cái tức giận nói:
- Cửu ca âm hiểm như vậy, à không, thông minh tuyệt đỉnh như vậy, sao mà gạt chúng ta được chứ. Cái đầu đất của ngươi bị gì vậy, dám nghi ngờ cả Cửu ca sao?
Hắn vừa nói lỡ mồm khiến hắn cảm thấy bất an, nịnh hót gì mà lỡ mồm cái lại thành ra câu ngu xuẩn thế, rồi hắn cô gắng chuộc lại lỗi của mình bằng những câu tán thưởng Trần Tiểu Cửu như có cánh, thấy Trần Tiểu Cửu không có phản ửng gì, tâm trạng cũng đỡ bất an hơn, rồi hắn lại cung kính nói:
- Cửu ca, huynh cứ nói đi, chúng ta phải làm thế nào?
- Cái này... ta nói thì dễ, các ngươi thực hiện mới khó!
Trần Tiểu Cửu nghe những lời tâng bốc của Củi khô thấy như đang hưởng thụ vậy, hắn có cảm giác rất thoải mái, rồi lại trào phúng nói với bảy tên kia:
- Điều các ngươi cần làm chính là hai chữ " trung thành".
Trung thành? Nhắc tới hai chữ này, bảy vị nam nhi cao lớn vạm vỡ này đều cảm thấy hổ thẹn mà cúi đầu xuống. Hành vì của bọn họ, quả thự là có lỗi với hai tử " trung thành" này.
- Cửu ca, huynh nói rõ một chút, để những tên đầu đất như bọn ta có thể rõ một chút.
Tên Củi khô nói.
- Thực ra rất đơn giản, chỉ cần các người đồng thanh, kiên định bất di những gì mình đã nói, mục đích đánh giết Long Nhị chính là vì dân trừ hại, không hề có chút tư thù nào, như vậy thì các ngươi không phải lo lắng gì cả!
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, lại cười lạnh lùng nói:
- Nhưng, biểu hiện của các ngươi hôm nay khiến ta rất thất vọng, các ngươi phải đồng thanh đã là khó rồi, muốn các ngươi kiên định bất dịch thì lại càng khó hơn, nếu như vậy thì làm sao tao có thể yên tâm được đây?
Nghe được những câu chế ngạo của Trần Tiểu Cửu, bảy vị đại hán đều cúi đầu hổ thẹn, nhất là Nhị cẩu tử, cảm thấy những gì mình đã làm sao khác xa với ý nghĩa của hai từ " trung thành" thế, trong lòng vô cùng hối hận.
Củi khô nghe đến đây, rồi quay lại hừ một tiếng lạnh lùng với bảy tên này một cái, rồi quay đầu nói:
- Cửu ca, bọn họ chỉ nhất thời hồ đồ, làm những việc không chính đáng, hiện tại bọn họ đều đã biết sai làm rồi, nhất định sẽ làm tốt những gì Cửu ca nói.
- Thật sao?
Trần Tiểu Cửu vô cùng hài lòng nhìn Củi khô một cái, rồi lại nhìn về phía sau nói những lời thấm thía với bảy tên kia:
- Các ngươi phải nghe cho kỹ, tuy Củi khô nhìn đúng như tên gọi của hắn nhưng hắn có một đại nghĩa và trí tuệ hơn người, tuy các ngươi đã từng phản bội hắn, nhưng hắn vẫn rất độ lượng và tha thứ cho các ngươi, hơn nữa còn nói tốt cho các ngươi nữa, có một người dám vì các ngươi mà cáng kháng tất cả, các ngươi còn không biết mang ơn sao?
Nhị cẩu tử và đám người nghe xong Trần Tiểu Cửu nói, trong lòng đều thấy ngẩn ra, bọn họ đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên đều đồng loạt quỳ trước mặt Củi khô, rồi dập đầu như chưa bao giờ được dập vậy, Nhị cẩu tử vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Đương gia, ta sai rồi, ta không phải là người, ta không nên phản bội người, không nên yếu đuối như vậy, người... người tha thứ cho ta nhé!
Củi khô thấy cảnh tượng này, trong lòng rất cảm động, những cục tức đè nén trên ngực cuối cùng cũng đã xả được rồi, hắn thở phào một cái, vội đỡ mọi người đứng dậy, nước mắt cũng đã rơi.
Sống ngần này năm rồi, chưa bao giờ được người khác kính trọng và ngưỡng mộ như vậy, hắn quay người lại, khẽ nhìn trộm Trần Tiểu Cửu một cái, không ngờ thấy Trần Tiểu Cửu đang nhìn hắn cười một cách xấu xa.
Hài, cái tên Trần Tiểu Cửu này, thủ đoạn mua chuộc lòng người quả thật cao minh, đúng là ta còn phải học hỏi nhiều rồi, trong lòng Củi khô cứ nghĩ vậy.
- Các huynh đệ, các ngươi có thể biết lầm đường mà quay về bờ, Cửu ca ta rất cảm kích!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay vui mừng nói:
- Chỉ cần các huynh đệ đoàn kết lại, tạo thành một sợi dây thừng, thì sẽ không có bờ vực nào là không vựt qua được, không có chiếc cầu nào không vượt qua được.
- Cửu ca, huynh nói chúng ta rốt cuộc phải làm thế nào, lần này các huynh đệ sẽ nghe theo lời huynh.
Củi khô nghe vậy không còn thấy buồn phiền nữa, rồi hưng phấn nói.
- Tuy ta đã an bài xong xuôi hết rồi, nhưng Tôn Khoa chắc chắn sẽ hiệp trợ thẩm vấn, không biết chừng tới lúc đó hắn cũng sẽ dùng gậy đánh đập các ngươi, lúc đó các ngươi sẽ làm thế nào? rốt cuộc các ngươi có nhận tội không?
Trần Tiểu Cửu lớn tiếng hỏi.
- Chúng ta sẽ không nhận tội!
Bảy người đồng thanh đáp.
- Tôn Khoa dùng nhục hình với các ngươi, các ngươi có nhận tội không?
Trần Tiểu Cửu lại hỏi.
- Chúng tôi không nhận tội!
Bảy người nói như đinh đóng cột.
- Nếu Tôn Khoa cho các ngươi phú quý bình an thì sao? Các ngươi có nhận tội không?
Trần Tiểu Cửu dẫn dắt nói.
- Chúng tôi không nhận tội!
Bảy người lại nói.
- Được, các huynh đệ có thể đồng lòng như vậy, thì chắc chắn sẽ vượt qua được kiếp nạn này!
Trần Tiểu Cửu vỗ tay cười nói:
- Ngày mai, các ngươi khó mà tránh khỏi đòn roi rồi, bị đánh vài cái cũng chẳng có gì to tát cả, mông của đàn ông không đáng quý như vậy đâu, tới lúc đó, ta đã có cách để các ngươi bớt bị đau đớn!
- Cửu ca yên tâm đi, Nhị cẩu tử ta sẽ không làm huynh mất mặt đâu, cho dù ta có tè ướt hết quần, thì ta cũng không nhận tội đâu!
Nhị cẩu tử vỗ vào ngực cam đoan nói.
Củi khô nghe được lời này, tiến lên lại cho hắn mọt phát đá, Nhị cẩu tử né sang một bên, rồi nở nụ cười rất rạng rỡ với Củi khô.
- Nhị cẩu tử, nói hay lắm, có cốt cách đó!
Trần Tiểu Cửu biểu dương xong lại cổ vũ nói:
- Các huynh đệ, qua được kiếp nạn này, thì các ngươi như cá bơi biển lớn, như chim bay trời cao. Tới lúc đó, anh em ta sẽ đồng tâm hợp lực làm lên một cơ đồ lớn, cùng uống rượu, cùng nhắm thịt, cùng đánh bạc, cùng chơi gái, còn nhiều cái sướng lắm!
- Cửu ca, chúng ta nguyện làm chó làm ngựa để huynh sai khiến!
Củi khô dẫn đầu anh em cúi người hành lễ rồi kích động nói.
Trần Tiểu Cửu nghe được những lời thề thốt đồng lòng của mọi người, trong lòng rất mãn nguyện, hắn giơ ngón cái lên vẻ tán thưởng Củi khô, rồi bình thản rời đi.
Lúc này, Củi khô mới cảm nhận được sự đáng sợ của Trần Tiểu Cửu.
Thằng nhãi này, không chỉ đầu óc linh hoạt, âm hiểm gian độc, không ngờ năng lực kích động cũng rất giỏi, chỉ trải qua thời gian ngắn ngủi vậy mà hắn đã hâm nóng nhiệt huyết trong lòng mỗi người rồi, quả thật đáng ngưỡng mộ.