Như chết đuối vớ được cây chuối, Trần Tiểu Cửu được Chung Việt lôi đi chạy ra khỏi tiệm ăn Phú Vận.
Suốt dọc đường hắn vẫn không thôi suy nghĩ rốt cuộc thì cái lão bất tử Phan Giao Long con rồng thần bí lộ đầu không lộ đuôi này là có ý gì?
Lẽ nào chỉ vài lượng bạc đã nói lên bản chất tham lam của ông ta? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì Phan gia càng không phải là Phan gia, ông ta cũng không phải là lão ăn mày may mắn tiếng tăm lẫy lừng kia.
Sự việc bất thường tất có chỗ dị thường bên trong, đợi vụ án Long Nhị kết thúc, rồi tên Củi khô được thả ra mình sẽ cho tên Củi khô đi điều tra cho rõ tứ đại gia tộc là như thế nào! Chỉ có biết mình biết ta mới có thể bách chiến bất bại.
Ra khỏi tiệm ăn Phú Vận, hai người bọn hắn liền dừng lại, Trần Tiểu Cửu thở dài, hắn cẩn thận đưa mắt dò xét Chung Việt, tuy Chung Việt che đậy rất khéo nhưng trong thần thái vẫn lộ ra một chút bất an.
- Chung công tử, đa tạ hảo ý của công tử, cơm no rượu say, ta cũng phải về nghỉ ngơi thôi, chúng ta quân chia hai đường ở đây vậy! Trần Tiểu Cửu khẽ đảo chòng mắt, giảo hoạt cười nói.
- Vậy sao được chứ? Chung Việt nghe vậy thì hơi luống cuống, ngươi biết rõ là ta đến mời ngươi vì việc gì mà, sao cứ phải tìm cách dày vò ta mới được chứ, kẻ quyền quý ta đây thật là không khỏi ấm ức.
- Hơn nữa, Trần huynh vì sao lại khách khí như thế, lại còn gọi ta là Chung công tử? Như thế nghe thật xa lạ, ta thấy chi bằng thế này, nếu Trần huynh đồng ý thì sau này gọi ta là tiểu Việt nhé! Chung Việt nịnh nọt nói.
- Tiểu Việt! Nếu đã như vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy! Trần Tiểu Cửu hhaha cười nhìn Chung Việt lúc này đang gượng cười, trong lòng thầm đánh giá cao Chung Việt.
Cái tên tiểu tử này, chưa đạt được mục đích, dù kết quả như thế nào cũng vẫn biết làm người khác cảm động, hy sinh thân mình để cứu anh trai, rất coi trọng tình cảm anh em.
- Ây zda..., như vậy mới đúng chứ! Chung Việt gượng cười vội nhận lời, thần sắc lộ vẻ hưng phấn, nhưng trong lòng chỉ chực buồn nôn, tiểu Việt, cái cách xưng hô này trước giờ chỉ có phụ thân và huynh trưởng gọi hắn như vậy, người khác còn không dám tiếp xúc với con hổ ngang bướng này, vậy mà hôm nay, cái biệt danh này lại được phát ra từ miệng một tên tiểu gia đinh như Trần Tiểu Cửu, chuyện này mới nực cười làm sao chứ!
- Trần huynh, huynh có thể gọi thẳng biệt danh của ta càng nói rõ chúng ta tình như thủ túc, trời hãy còn sớm, chi bằng hôm nay tới nhà ta chơi đi, uống ly trà nói chuyện, huynh thấy thế nào? Chung Việt sau khi lôi kéo được quan hệ trở nên gần gũi hơn vội nói ra mục đích cuối cùng của những hành động vừa rồi.
Trần Tiểu Cửu nhận thấy thời cơ đã đến, biết trong lòng Chung Việt lúc này đang như lửa đốt, nếu không nhận lời thì hắn sẽ bị ngọn đuốc đó thiêu cháy!
- Được, tiểu Việt, trời vẫn còn sớm, ta sẽ cùng đệ đi một chuyến tới phủ của Tri phủ đại nhân, tiện thể hít thở chút không khí phú quý! Trần Tiểu Cửu nói dứt khoát.
- Như vậy thì tốt quá, tốt quá... Chung Việt thấy Trần Tiểu Cửu nhận lời thì như trút bỏ được hòn đá nặng trong lòng.
Trần Tiểu Cửu nhìn lên trời rồi đưa mắt nhìn Chung Việt chân thành nói: - Tiểu Việt, đệ rất tốt, đệ là một kẻ quyền quý không giống ai, không hề giống những kẻ quyền quý khác, rất trọng tình trọng nghĩa, rất có trách nhiệm, tình nguyện vì huynh trưởng mà chấp nhận xấu hổ, chế giễu, chấp nhận sự ti hèn mà những kẻ quyền quý khác không thể chấp nhận, điểm này khiến Tiểu Cửu ta vô cùng kính trọng!
Chung Việt nghe nói về mình như vậy thì như ngây ra, với sự tôn nghiêm của một đại quyền quý, lại nghe một tên tiểu gia đinh chân thành đánh giá những hành động cử chỉ của một công tử đại gia như gã, hình như có chút nực cười.
Tựa hồ như một con kiến bò trên lưng một con voi rồi vỗ vào đầu con voi tự tin mà nói rằng: - Ôh, ngươi thật là khỏe, trông thật là to lớn!
Đây rõ ràng là một lời khen ngợi không tương xứng.
Trần Tiểu Cửu thấy ánh mắt Chung Việt đờ đẫn thì vỗ vai gã, đầy chân thành sâu sắc nói: - Trần Tiểu Cửu ta chỉ là một tiểu gai đinh vô danh tiểu tốt, thân lại là nô bộc, ta gọi đệ một tiếng tiểu Việt xem ra đã vô cùng mạo phạm tới một đại quyền quý như đệ, nhưng không lâu nữa đệ sẽ cảm thấy ta sẽ gọi đệ là tiểu Việt một cách thoải mái và đệ cũng sẽ hoàn toàn vui vẻ gọi ta một tiếng Cửu ca!
Vốn dĩ nghe được nửa câu đầu của Trần Tiểu Cửu, Chung Việt thầm chửi rủa, cười khinh hắn nói khoác mà không biết ngượng mồm, nhưng nghe đến nửa câu sau vừa kiêu căng lại vừa như có khí phách thì thực sự đã nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ vô cùng.
Gã nghe ra được sự báo thù và quyết tâm trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm, tôn trọng như đối với một người em trai mà Trần Tiểu Cửu dành cho hắn trong lời nói đó, rồi gã liên tưởng đến sự thông minh tài trí của Trần Tiểu Cửu và ánh mắt nghiêm nghị mà ân cần khuyên răn của anh trai, gã bỗng cảm thấy lời Trần Tiểu Cửu nói không phải là nói ngoa khiến người nghe phải ghê người.
Cảm quan của con người vốn rất yếu đuối, ranh giới giữa tốt và xấu, thiện và ác chỉ trong một niệm, một sự cảm động, một cái quan tâm, thậm trí một nụ cười nhỏ bé cũng có thể thay đổi cả một óc thẩm mỹ và giá trị quan của một con người.
Mà Trần Tiểu Cửu thì luôn có cái thứ mị lực ấy, nhất thời đã chọc trúng chỗ ngứa của Chung Việt.
Trong quan niệm của Chung Việt đã có sự biến đổi vô cùng to lớn, khi vận may đến thì người ta cũng trở nên khôn ngoan linh hoạt hơn, và bề ngoài như thế nào là do tâm sinh ra, gã vỗ vai Trần Tiểu Cửu, giãi bày: - Không cần phải đến sau này, Chung Việt ta vốn không phải là hạng tiểu nhân hồ đồ như vậy, ngay bây giờ sẽ gọi huynh một tiếng, Cửu ca!
- Nếu đã như thế ta đành nhận vậy! Trần Tiểu Cửu nhận thấy một tiếng Cửu ca đó phát ra tự đáy lòng của Chung Việt thì mừng rỡ cười sang sảng nói: - Hôm nay đệ gọi ta một tiếng Cửu ca, ngày sau ta sẽ trả cho đệ những ngày tháng tươi đẹp cửu cửu (chơi chữ, ý chỉ vĩnh cửu, mãi mãi)!
Trời đã ngả về chiều, một ráng mây làm đỏ cả góc trời, đưa mắt nhìn theo, vầng mây hư ảo kia tựa như một con đại quái thú đang nhe nanh múa vuốt tán phát sự uy nghiêm của nó xuống trần gian.
Chung Bân xách theo một chiếc ghế đẩu nhỏ lặng lẽ ra ngồi trước cổng, nhìn theo những đám mây trùng điệp phía trời tây, trong lòng bất giác phát ra tiếng cười lãnh tiếu.
Một đám mây nhỏ mà cũng đòi nhe nanh múa vuốt sáng cùng nhật nguyệt, không lâu nữa ngươi cũng sẽ tiêu tan mà thôi!
Lúc này lão quản gia bê đến vài chén tra, ý muốn ở bên hắn hầu hạ nhưng lại bị hắn hầm hầm giận dữ đuổi đi.
Chiêu hiền đãi sĩ thì phải có cái dáng của chiêu hiền đãi sĩ, nếu bên cạnh còn có một viên quản gia cầm ô che nắng cho ngồi thưởng thức trà thơm thì đâu còn là chiêu hiền đãi sĩ, như vậy chẳng khác nào là giễu võ dương oai.
Mắt thấy bóng chiều đã ngả mà vẫn chưa thấy bóng dáng Chung Việt và tên tiểu gia đinh bí hiểm kia, Chung Bân cũng có chút sốt ruột, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào mình đã thất lễ với Trần Tiểu Cửu, nhất thiết phải đích thân mình đi đón sao?
Có lẽ không phải! Hắn tuy lo lắng, nhưng khí độ ung dung bình thản chỉ tăng không giảm, phàm là những chuyện tự nhiên như trăng đến rằm trăng tròn thì phải bình chân như vại, vững như Thái Sơn, nếu không sao có thể tồn tại lâu dài trong chốn quan trường chứ?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, hai bóng người đang bước đi vội vàng từ từ xuất hiện ngày một rõ hơn trong tầm mắt hắn.
Hắn cả mừng đứng phắt dậy, nhưng trên mặt vẫn giữ thái độ trang trọng, ánh mắt kiên định nhìn bóng Trần Tiểu Cửu.
Khoảng cách mỗi lúc một gần lại, trong khi Chung Bân còn đang phân vân không biết thi lễ với Trần Tiểu Cửu như thế nào thì Trần Tiểu Cửu với nét mặt tươi vui vô cùng thân thiết bước tới khom lưng thật sâu, hóa giải sự bối rối của Chung Bân!
- Tiện dân Trần Tiểu Cửu, bái kiến Tri phủ đại nhân! Trần Tiểu Cửu đầy vẻ tôn kính nói.
- Mau đưng dậy, ngươi là hảo bằng hữu của tiểu Việt thì cũng là hảo bằng hữu của ta, đâu cần phải đa lễ như vậy! - Chung Bân đang lúc khó xử thì Trần Tiểu Cửu đã chủ động đưa ra cọng rơm cho hắn, điều này khiến hắn rất hài lòng, lại nói: - Huống hồ đây lại là nhà của ta, không có trang trọng như ở nha môn, đâu cần đa lễ chứ! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Vừa nãy từ xa Trần Tiểu Cửu đã thấy Chung Bân trang trọng ngồi tại cổng lớn đón hắn, thấy Chung Bân không ô lọng che nắng, lại không có một nha hoàn nào đứng bên hầu hạ, một đại quan tứ phẩm đương triều đầy tôn nghiêm như vậy lại có thể chiêu hiền đãi sĩ như vậy, đứng ở cổng lớn đón tiếp một tiểu gia đinh, tấm lòng chân thành mà cuồng dại ấy khiến hắn vừa cảm kích vừa kính nể.
Cái kiểu làm phách như vậy không phải một kẻ phàm phu tục tử, một người bình thường nào chịu ảnh hưởng sâu sắc của một nền giáo dục tân tiến cũng có thể làm được.
Nếu không phải là phường đại gian đại ác thì là người đại trung đại hiền, Trần Tiểu Cửu nghĩ như vậy.
Hắn không phải là hạng tiểu nhân không biết đến sĩ diện, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn vội bước lên chắp tay thể hiện sự tôn trọng nhất định đối với Chung Bân.
- Đại ca, Cửu ca, chúng ta vào phòng nói chuyện, trời nóng như thế này mà đứng ở ngoài thật là khó chịu! Chung Việt thấy hai người có vẻ ăn nhịp thì cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng, vội thừa cơ nói chen, hóa giải sự xa lạ gượng gạo giữa hai người.
Chung Bân thấy Chung Việt gọi "Cửu ca" vô cùng tự nhiên thì mày hơi chau lại, hắn lại nhìn Trần Tiểu Cửu thản nhiên đón nhận hai tiếng "Cửu ca" đó thì hiếu kỳ lắm, nhưng cảm thấy vui mừng.
Chung Việt, cuối cùng có thể vứt bỏ gánh nặng hư ảo về thân phận!
Ba người cùng nhau trò chuyện trong thư phòng, rồi trà thơm được nha hoàn bê tới.
Chung Bân nhìn Chung Việt một cái, Chung Việt hiểu ý vội kiếm cớ mình có việc riêng vội đi khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Trần Tiểu Cửu và Chung Bân.
Trần Tiểu Cửu ngồi ở ghế dưới, thấy trong thư phòng chỉ còn hai người thì haha cười nói: - Chung đại nhân, mấy ngày trước tại hạ bị giam giữ, thân thể có chịu chút khổ cực, may mà ngài trượng nghĩa giúp đỡ tại hạ mới có thể thoát thân, hôm nay xin hãy nhận của tại hạ một bái! Hắn nói rồi đứng dậy khom lưng hành lễ.
Chung Bân nghe Trần Tiểu Cửu nhắc tới chuyện đó, mặt bỗng đỏ lên, hắn hiểu rất rõ hôm Trần Tiểu Cửu bị bắt vào ngục hắn đã đóng vai là một con rùa rụt đầu, trong đầu hắn bỗng nảy ra ý nghĩ đem tất cả sự thực nói cho Trần Tiểu Cửu biết.
Chung Bân vội đỡ Trần Tiểu Cửu đứng dậy, vô cùng hổ thẹn nói: - Người trong quan trường, tự có chỗ khó của quan trường, nhắc đến chuyện đó, ta không thể không nói cho ngươi biết sự thực, hôm đó bị Chu gia và Lý gia thay nhau nhúng tay khiến sự việc phức tạp, ta không thể định đoạt, cũng không thể nào nhúng tay, đành chọn cách bo bo giữ mình mong sao không đắc tội với hai nhà đó, khiến ngươi phải chịu khổ rồi, lòng ta thật vô cùng xấu hổ!
Hắn ngừng lại một chút rồi kiên định nói: - Nhưng, ta cũng không vì vậy mà cảm thấy hối hận, bởi vì ta biết, ngươi chỉ là vật hy sinh trong cuộc chiến giữa Chu gia và Lý gia, nếu Chu gia xem trọng ngươi thì dù ta có không giúp đỡ thì dựa vào thủ đoạn của Chu lão thái, chỉ cần bà ấy muốn cứu ngươi ra thì bà ấy có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do, có điều, không ngờ lão phu nhân lại chọn cách làm tồi tệ như vậy.
Trần Tiểu Cửu nghe xong, haha cười lớn nói: - Chung Tri phủ có thể nói cho ta biết sự thực như vậy, đủ thấy sự chân thành của ngài, cuối cùng Trần Tiểu Cửu vẫn là do Chung Tri phủ ra tay cứu giúp, dù nói thế nào thì Tiểu Cửu cũng vô cùng cảm kích, nay Chung đại nhân gặp chút khó khăn, tại hạ Trần Tiểu Cửu sẽ ra sức tương trợ, quyết không hai lời!