Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 101: Lần thứ hai vào Túy Hương Lầu




Có cơn gió nhẹ lùa tới, Trần Tiểu Cửu ngáp một cái, nghĩ đến nụ cười trên khuôn mặt Đan Nhi khi nàng uống mủ đu đủ bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Từ khi cáo biệt đám người Anh Mộc, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã quyết định việc cứu tên Củi khô sẽ bắt đầu từ Chung Bân.

Nhưng làm thế nào bắt tay được với Chung Bân đây, bợ đỡ, nịnh nọt hắn ư? Người ta đường đường là quan phụ mẫu Hàng Châu, há lại có thể nhớ tới một chút ân huệ nhỏ nhoi của ngươi sao? Hay là thông qua Chu lão phu nhân? Như vậy thì kế hoạch của hắn sẽ bị bại lộ trước đôi mắt hỏa nhãn kim tình của Chu lão phu nhân mất.

Nghĩ đi nghĩ lại, với quan hệ máu mủ của hắn hiện nay, chỉ có một cách có thể tiếp cận với Chung Bân và thu hút sự chú ý của gã.

Đó chính là đệ đệ của Chung Bân - Chung Việt!

Qua lần tiếp xúc tại Túy Hương Lầu, Trần Tiểu Cửu và Chung Việt đã có những hiểu biết bước đầu về nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Cái tên Chung Việt này tính tình trầm mặc, phóng khoáng, đúng mực, lại không có vẻ kiêu ngạo, huênh hoang như đám nhị lưu quần là áo lượt, trông thật dễ gần, trong cử chỉ hành động lại toát lên vẻ nho nhã thanh tao.

Hắn tin rằng, với sự thông minh tài trí mà hắn đã thể hiện hôm qua đủ để khiến Chung Việt phải nhìn hắn bằng con mắt khác, thậm chí có thể nảy sinh ý định kết giao, chỉ là chưa có cơ hội và duyên cớ mà thôi!

Nếu có cơ hội, phải kết giao; không có cơ hội cũng phải kết giao.

Và hôm nay, hắn phải tạo ra cơ hội để củng cố tình cảm giữa hắn với Chung Việt!

Nghĩ đến đó, hắn liền đi thẳng đến Túy Hương Lầu, bởi vì hắn đoán định hôm nay Chung Việt nhất định có mặt ở Túy Hương Lầu.

Cách suy đoán này bắt nguồn từ sự tự tin của hắn trong những ván cờ cũng như sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Ngâm Phong.

Phàm là người ai cũng có hai mặt, chỉ là không thường xuyên biểu lộ ra bên ngoài mà thôi.

Thoạt nhìn thì Diệp Ngâm Phong là một người thanh cao nho nhã, lại cũng khá khiêm tốn, nhưng sự khiêm tốn của gã chỉ là đối với đám bình dân bách tính và những bằng hữu có đầy thiện chí với hắn.

Nhưng khi gặp những đối thủ đích thực thì sự kiêu ngạo tự phụ và ngang tàng của hắn hoàn toàn bộc lộ không chút kiêng dè.

Hàn Thái không biết điều cười nhạo Diệp Ngâm Phong, ngược lại tự chuốc lấy nhục nhã, bị gã tát cho một cái, đó chính là mặt cao ngạo thanh cao trong con người Diệp Ngâm Phong.

Thế mà sau khi hắn đọc bài "Thất bộ thi", Diệp Ngâm Phong lại cảm kích tiến tới vỗ vỗ trước ngực hắn, lúc ấy, hắn cảm nhận rất rõ trong con mắt của Diệp Ngâm Phong ánh lên tia nhìn sáng chói.

Đó là ánh mắt mừng rỡ của một người thợ săn khi nhìn thấy con mồi, hai ánh mắt gặp nhau, va chạm mạnh mẽ làm phát ra những tia lửa kịch liệt.

Sau đó hắn lại làm một chuyện khiến Diệp Ngâm Phong không thể ngờ tới, đó là nhường tứ đại hoa đán một nước cờ rồi với thế tiến công tiểu binh vây thành mà qua được cuộc khảo nghiệm của tứ đại hoa đán.

Đó là một vinh hạnh lớn lắm lắm, hắn biết niềm vinh hạnh ấy không chỉ có thể làm cho Diệp Ngâm Phong càng thêm hứng thú với hắn mà mặt khác còn có thể khiến Diệp Ngâm Phong phải xách dép theo hắn đến quên cả bản ngã, vứt bỏ phong thái cá nhân, thông qua bốn ván cờ nhường mà đón nhận cuộc khảo nghiệm của tứ đại hoa đán.

Đương nhiên, Diệp Ngâm Phong cũng đã vượt qua được cuộc khảo nghiệm dị thường ấy trước sự ngạc nhiên tột độ của mọi người.

Điều đó thể hiện sự tài trí thông minh của gã, cũng là sự thể hiện một tính cách kiên định quyết không chịu thua trong con người Diệp Ngâm Phong.

Tất cả những thứ đó đều bị một Trần Tiểu Cửu luôn nhìn nhận con người rất sâu sắc ghi nhớ hết trong lòng.

Rồi sau đó, hai bài toán khó của Hồng Hạnh cô nương được hắn và Diệp Ngâm Phong mỗi người đảm đương một cái, và đây lại là một cuộc chiến không tiến súng giữa hai người.

Trần Tiểu Cửu thì đã đưa ra đề mục của Hồng Hạnh cô nương, Diệp Ngâm Phong nếu không chịu bị tụt lại phía sau, tất nhiên sẽ phải dốc hết sức lực để phá giải thế cờ này.

Nhưng khó khăn đâu dễ giải quyết như vậy, thế cờ này được mệnh danh là "Tiểu Chinh Tây" và là kết tinh từ vô số ván cờ được các danh sư trong lịch sử triển hiện, dựa vào sức của một người sao có thể dễ dàng phá giải chứ?

Chí ít cho tới thời điểm hiện nay, cho dù Diệp Ngâm Phong có lợi hại như thế nào đi chăng nữa cũng không thể hiểu rõ được thế cờ này.

Bởi vậy, hắn đoán định, Diệp Ngâm Phong tất sẽ tiếp tục ở đây mà ra công nghiên cứu, còn Chung Việt là bạn học cùng trường với hắn, trong thời khắc quan trọng như thế này mà không giúp đỡ thì còn có thể đi đâu được!

Vừa mới đặt chân đến cửa Túy Hương Lầu, hắn đã thấy Đông Mai cô nương, một trong tứ đại hoa đán đang tựa cửa trông ngóng, nhác thấy Trần Tiểu Cửu liền vui mừng chạy tới, cầm tay Trần Tiểu Cửu lôi đi, cái miệng nhỏ nhắn liên tục nhả ngọc phun châu: - Trần công tử, huynh quả nhiên đã đến, Hồng Hạnh tỷ tỷ nói hôm nay huynh nhất định sẽ tới gặp tỷ ấy, ta còn không tin, không ngờ Trần công tử cũng là một người chân tình như vậy, tỷ tỷ đoán không sai, đi, mau theo muội vào trong, tỷ tỷ đợi công tử đã lâu rồi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Đông Mai vui mừng hớn hở khác thường, thật chẳng giống với dáng vẻ hung thần bá khí, sát khí đằng đằng của hôm qua? Trần Tiểu Cửu bất giác cảm khái, ôi phụ nữ, đúng là diễn viên bẩm sinh.

Hắn không thể vạch trần bản mặt vốn có của Đông Mai, hắn thuận tay sờ sờ cánh tay nhỏ nhắn của Đông Mai, vờ vĩnh hỏi: - Đông Mai, sao cô lại ở đây, hôm nay ta có chút việc cần phải làm, không thể đến làm phiền Hồng Hạnh cô nương, xin thứ lỗi!

- Như vậy đâu có được? Tỷ tỷ ta đã nói, nếu hôm nay huynh đến, nhất định phải vào gặp tỷ ấy đã, nếu không tỷ ấy sẽ rất buồn lòng! Hôm nay huynh không đi cũng phải đi, mà đi cũng phải đi! Đông Mai khéo léo thoát khỏi cánh tay của Trần Tiểu Cửu, véo von: - Có biết bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu mong được gặp mặt tỷ tỷ ta còn không được, vậy mà huynh lại làm phách như vậy, thật khiến bọn ta thất vọng! Ả cong người uốn éo, nũng nịu, đưa tay ra sức kéo Trần Tiểu Cửu vào bên trong.

Trần Băng nhìn Đông Mai đang ra sức kéo nhưng không lay động được hắn thì trong lòng chợt thấy buồn cười, cái cô nàng này giả vờ quả rất khéo, cô chỉ cần vận nội tức một chút thì e là sẽ quẳng mình vào trong ngay lập tức rồi, đâu phải vất vả như vậy?

Hắn nhìn thấy bộ dạng Đông Mai như vậy thì cũng không nỡ vùng vằng, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đâu phải Hồng Hạnh muốn gặp một tình lang như mình, rõ ràng là cô ta đã biết được điều gì đó, nên mới tìm ta để tính sổ.

Aiz, cái cô nàng này thật không phải là nhân vật tầm thường, trong thời gian ngắn như vậy đã hiểu được nguồn cơn bên trong, thật khiến người ta bội phục!

Trong khuê phòng của Hồng Hạnh cô nương vẫn tỏa ra mùi hương tứ tán, khiến lòng người như dậy men say.

Lúc này, nàng đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ được chế tác tinh xảo, nhẹ nhàng gạt gạt ly trà, ánh mắt mỏi mòn nhìn Trần Tiểu Cửu lúc này như đang ngồi trên đống lửa.

Hồng Hạnh Uyển cười, nụ cười e ấp của một thiếu nữ, nói: - Trần công tử hôm qua tự nhiên là vậy, sao hôm nay lại trở nên câu nệ như vậy chứ? Lẽ nào trong lòng có chuyện gì khién chàng đứng ngồi không yên ư?

- Làm gì có chuyện gì chứ? Hồng Hạnh cô nương nói đùa rồi! - Trần Tiểu Cửu toát mồ hôi nói: - Chỉ là hôm qua hơi kinh ngạc một chút, thần chí có chút hoang mang mà thôi!

- Thần chí hoang mang? - Hồng Hạnh cô nương cười ngọt ngào, lộ ra hàng răng trắng muốt, ý vị thâm trường nói: - Ta thấy thần trí của công tử hoang mang là giả? Có tật giật mình là thật?

Cô nương này quả nhiên đã đoán ra, Trần Tiểu Cửu cười hìhì, nói: - Hồng Hạnh cô nương, ta có gì mà phải giật mình chứ, bằng này tuổi đầu ta đâu có tật gì!

- Trần... công... tử! - Khóe môi Hồng Hạnh khẽ nở nụ cười, đôi mắt phát ra ánh nhìn lãnh khốc, cố ý kéo dài giọng nói: - Ta sẽ cho chàng thêm một cơ hội, chàng không được gạt ta nữa, hay là chàng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?

- Hồng Hạnh cô nương, nàng nói gì vậy? Ta gạt nàng chỗ nào chứ, một đại mỹ nhân xinh đẹp như hoa như nàng, ai nỡ gạt nàng chứ! Trần Tiểu Cửu vịt chết vẫn còn cứng miệng cãi bướng.

Hồng Hạnh cô nương nghe vậy thì cặp lông mày lá liễu bỗng dựng đứng dậy, mắt trợn ngược lên, vỗ bàn quát: - Chàng còn dám không thừa nhận? Vậy được, ta hỏi chàng, vị cô nương hành thích ta hôm qua là ai? Chàng mau nói sự thật đi, nếu không khó thoát khỏi tội chết!

Cô ta đã phát hiện ra tung tích của Đan Nhi và cho rằng tên thích khách đó có khả năng là đến cùng với Trần Tiểu Cửu nên âm thầm để ý, rồi trong một hiệp đánh trọng thương Đan Nhi, khiến nàng chạy chối chết.

Khi cô ta toan đuổi theo thì thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này lại giả vờ bị thương khiến cô ta không thể không từ bỏ việc thừa thắng truy kích.

Nhưng khi cô ta vừa ôm lấy Trần Tiểu Cửu và âm thầm vận noọi công xem xét thương thế của hắn thì thật kỳ lạ là hắn căn bạn không có bị thương, lúc ấy cô ta cho rằng là vì hắn là một thư sinh yếu đuối lại bị kinh động mạnh như vậy nên nhất thời ăn nói linh tinh, hơn nữa sự xâm nhập tùy tiện của Phan An Phan đại công tử cũng đã làm rối loạn mạch suy nghĩ của cô ta.

Mãi đến khi tứ đại hoa đán trở về, cô ta mới dần dần phát hiện ra uẩn khúc bên trong.

Tại sao Trần Tiểu Cửu có thể trùng hợp trở thành con tin của thích khách? Hơn nữa bốn người kia sao lại tự dưng bị hôn mê? Và sau khi đã bị hôn mê lại không bị thích khách làm giết hại?

Tất cả những dấu vết đều chứng tỏ, Trần Tiểu Cửu rõ ràng là đồng bọn với thích khách.

Lẽ nào là bản thân đã sơ ý tiêt lộ thân phận? Nhưng suy ra thì khả năng này là rất thấp.

Hắn nghĩ mãi vẫn không ra, trước khi chân tướng sự việc được làm sáng tỏ không được nói sự thật cho tứ đại hoa đán biết, nghĩ việc hôm nay Trần Tiểu Cửu nhất định sẽ tới xem Diệp Ngâm Phong phá giải thế cờ nên cô ta đã sớm sắp đặt cho Đông Mai đứng đợi Trần Tiểu Cửu ở ngoài cửa, bất luận thế nào cũng phải đưa hắn vào trong.

Trần Tiểu Cửu sớm đã nghĩ ra lý do thoái thác, nghe Hồng Hạnh cô nương cuối cùng đã nói đến vấn đề chính, liền vội than thở nói: - Hồng Hạnh cô nương, đây là lỗi của ta, haiz! Một lời không thể nói hết, nàng hãy từ từ nghe ta nói đã!

- Hừ, chàng nói đi, chàng biết cách thức của ta rồi đấy, nói đúng thì ta sẽ tha cho chàng, nói không đúng thì đừng trách ta hạ thủ vô tình! Khuôn mặt Hồng Hạnh cô nương đầy vẻ tức giận, lạnh lùng nói.

Hừm, cô nàng này đang tính dọa nạt ta sao, đời này ta đã biết đến một tiểu hổ là Đan Nhi, há còn biết sợ cô sao. Hắn nhìn thẳng vào mắt Hồng Hạnh, thoáng chút tự tin nói: - Hồng Hạnh cô nương, ta nói đúng, nàng sẽ tha thứ cho ta, ta nói không đúng nàng cũng không dám làm gì ta!

- Trần Tiểu Cửu, một gia đinh nhỏ như chàng, rốt cuộc từ đâu mà lại tự tin như vậy? Chàng đã nhìn thấy cách thức ta làm việc rồi, lẽ nào không sợ ta giết chàng? Hồng Hạnh cô nương mặt lộ sát cơ nói.

- Chỉ sợ sau khi giết ta xong, thân phận của nàng và tứ đại hoa đán cũng sẽ bị bại lộ! - Trần Băng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Hồng Hạnh cô nương, lạnh lùng nói: - Ta tuy không biết mục đích của các nàng chốn ở đây là gì, nhưng ta nghĩ chắc chắn là có chuyện gì đó rất quan trọng. Chuyện xảy ra đêm qua ta đã kể cho bạn bè của ta nghe cả rồi, nếu ta có bề gì thì bọn họ sẽ đến quan phủ báo án, tới lúc đó, hành tung của các nàng chắc chắn sẽ bị bại lộ, những chuyện cần phải làm cũng sẽ cuốn theo dòng nước, tham bát bỏ mâm, được ít mất nhiều! Lẽ nào ta còn sọe nàng sẽ nảy sinh ý định giết ta sao?

Sắc mặt Hồng Hạnh cô nương biến đổi không ngừng, lúc đỏ, lúc trắng, cô ta không ngờ rằng Trần Tiểu Cửu lại cơ trí như vậy, sơm đã bố trí một đội kỵ binh mai phục ở bên ngoài, ả sợ việc bất thành, bất đắc dĩ liền chuyển động thân hình đầy đặn trên chiếc ghế, đột nhiên thay đổi sách lược, nũng nịu cầu khẩn nói: - Tiểu cửu ca, chàng rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì cớ gì muốn hành thích thiếp, xin chàng hãy nói cho thiếp biết!

Trần Tiểu Cửu nhất thời choáng váng, Hồng Hạnh ơi là Hồng Hạnh, nàng đúng là học trò xuất sắc của phái Thanh Thành? Ta thật sự phải nói rằng trình độ trở mặt của nàng đã luyện tới mức cao cương thâm hậu rồi!