Đội quân xuất phát cách đó chưa đầy ba km. Hải Tự tìm thấy phòng của Cố Trạch Ngư, nhìn thấy cậu đang cùng con trai mình xếp hình khối. Cố Lục Lục nghĩ rằng người cha alpha của mình quá ngu ngốc nên đã lấy những khối xếp hình bằng đôi tay nhỏ mũm mĩm của mình và nhanh chóng lắp ráp chúng thành một khối hoàn chỉnh... Hải Tự ngẩn ra, sau đó nhìn thấy tiểu mập mạp bĩu môi bò đến bên cạnh bắt đầu giải cứu liên hoàn, y sững sờ nói: "Một đứa bé bình thường có thể làm được chuyện này sao?"
Cố Trạch Ngư thu dọn đồ chơi khối xây dựng, đặt chúng lên kệ đồ chơi bên cạnh, "Đối với con trai của một cổ thần, điều này là bình thường."
Hải Tự luôn cảm thấy giọng điệu của Cố Trạch Ngư có chút kỳ lạ, nhưng y còn chưa kịp suy nghĩ, đã đi đến bên cạnh Cố Trạch Ngư, thúc giục: "Đại ca à, chúng ta thật sự nên nghe lời bọn họ ngoan ngoãn ở lại đây sao? Cháu tôi nói, nếu tôi dám đi theo nó sẽ cắt đuôi tôi."
"Nếu biết chính mình sẽ chết, cậu còn có thể đi sao?" Cố Trạch Ngư cúi đầu tiếp tục thu dọn, nhẹ giọng hỏi.
Hải Tự do dự một lúc, khóe mắt rũ xuống, một lúc sau mới trả lời: "Bọn họ đều biết mình có thể chết, nhưng đều đã đi. Tôi cũng muốn đi! Tôi còn chưa trả lại tài năng quân sự của cậu cho Lục Úc Niên, nếu nó hữu ích bất cứ nơi nào, tôi...!"
"Vậy thì đi đi." Cố Trạch Ngư đứng dậy, một tay ôm con trai vào lòng, trìu mến dựa vào mặt Cố Lục Lục, đọc một danh sách dài những câu cổ ngữ mà Hải Tự nghe không hiểu.
Cậu ôm con trai đi đến phòng của Cố Hành Chi, giáo sư vốn đã lo lắng cho chuyện của Lục Úc Niên, nhưng khi thấy Cố Trạch Ngư đột nhiên xuất hiện, ông đã sợ hãi nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
"Cha, Lục Úc Niên trước khi rời đi bảo cha lấy cái gì?" Giọng nói của Cố Trạch Ngư quá trầm, Cố Hành Chi chưa bao giờ nghe thấy con trai mình nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy, ông không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
"Cậu... Cậu... Cậu là..." Cố Hành Chi lắp bắp nói.
Cố Trạch Ngư cười nhẹ, lại lộ ra vẻ trẻ con, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Con là Tiểu Ngư. Cha, Lục Úc Niên muốn làm gì? Cơ hội thành công và hậu quả là gì?"
Cố Hành Chi không ngờ rằng tất cả những điều này đã được thực hiện với Cố Trạch Ngư, trước khi anh rời đi, Lục Úc Niên đã nói với ông rằng nếu Tiểu Ngư đến hỏi, ông hãy hãy lừa cậu, nhưng lúc này, cả căn phòng tràn ngập pheromone alpha mạnh mẽ. Cố hành Chi thậm chí không dám có một chút ý nghĩ gian lận nào, ông đã trả lời một cách trung thực sau khi cân nhắc một lúc.
"Ba năm trước, tôi đã bắt được một Enigma làm đối tượng thí nghiệm và trích xuất pheromone của anh ta. Thứ mà Lục Úc Niên lấy đi là một loại thuốc thử bán thành phẩm có thể khiến một Omega thành Enigma ba lần trong vòng ba giờ. Nó sở hữu siêu pheromone, sức chiến đấu cực mạnh."
"Trong ba giờ..."
"Chúng tôi chưa bao giờ tiến hành thí nghiệm trên cơ thể con người, thí nghiệm trên động vật trước đây cũng không được thực hiện trong ba giờ..." Cố Hành Chi không dám nhìn thẳng vào mắt con trai mình, luôn cảm thấy rằng khí chất trên cơ thể cậu đang áp đảo ông. Cả ông và Lục Úc Niên đều biết hậu quả sẽ ra sao nếu mũi tiêm này được sử dụng.
Nhưng ông hiểu rằng Lục Úc Niên không chỉ là con dâu của ông, Omega của Cố Trạch Ngư, mà còn là tướng quân của Liên minh tinh tú. Đối với người lính, việc nước luôn đặt lên hàng đầu! Những gì Lục Úc Niên gánh vác sau cái chết của anh không chỉ là trách nhiệm bảo vệ chồng và con trai mà còn là hy vọng bảo vệ tất cả các công dân của đế quốc.
Cố Trạch Ngư nghe xong không phát ra tiếng động, yên lặng đi ra khỏi phòng, Hải Tự đi theo phía sau, nhìn thấy bầu không khí trang trọng, y không khỏi nói: "Mau đi thôi, nếu không sẽ quá muộn..."
Cố Trạch Ngư dừng bước, nắm lấy tay Hải Tự, mạnh mẽ chạy về phía trước, đập vỡ cửa sổ kính và nhảy xuống từ tầng 27. Tiểu tiên cá alpha sợ đến mức cả người đông cứng trong không trung, y phát ra tiếng thét chói tai. Tiếng ồn khiến Cố Trạch Ngư cau mày. Vừa định đáp xuống, liền bị một làn sóng xanh nhẹ nhàng cuốn lấy, Hải Tự sắc mặt tái nhợt lắp bắp: "Không có chuyện gì... Cậu không cần vội vàng như vậy..."
Quần áo của Cố Trạch Ngư bị gió thổi ngược, cậu nhìn về phía xa nơi quân của Lục Úc Niên đang hành quân, không vội nói: "Nếu sợ thì hãy nhắm mắt lại."
"Ngài... Ngài... Côn đại nhân?" Hải Tự run rẩy nói.
"Không, tôi là Cố Trạch Ngư, nhưng là... " Sóng biển cuộn hai người lên mây, gió đắng như dao thổi ở trên má Alpha, đôi mắt của hắn vốn đã có màu nâu nhạt nồng đậm, nhưng vào lúc này lại có phong thái bất chấp tất cả chúng sinh. "Tôi cũng là Cổ Thần, Côn Bằng."
Khúc này Tiểu Ngư hết ngờ ngệt rồi nên mình đổi từ cậu sang hắn nha.
Sau khi Hải Mộc Nhĩ và Lục Úc Niên gặp nhau tại đầm Vân Sam, họ đã đếm số thương vong của hai đội, sau khi đếm số thương vong của hai đội, cả hai đều có vẻ nặng nề, không nói gì. Thiên Vũ Lam nói đùa trong thiết bị liên lạc: "Này, ba chúng ta thì sao. Sẽ có một cuộc thi xem ai mang được nhiều binh lính nhất về, người đó sẽ được coi là ông chủ của ba gia tộc trong tương lai."
Lục Úc Niên vô thức chạm vào cây kim đâm vào ngực mình, không trả lời những lời của Thiên Vũ Lam với vẻ mặt u ám. Hải Mộc Nhĩ cũng không muốn nói chuyện với người đàn ông có cánh xa lạ này, bởi vì chỉ cần anh không nói ba câu, Thiên Vũ Lam sẽ chuyển chủ đề sang bữa tiệc hôn.
"Cháu trai, hình như tôi thấy vị bác sĩ mà cháu thích đang ở trong quân mã, kỹ năng phụ trợ của anh ta thật sự rất hữu dụng." Thấy hai người phớt lờ mình, Thiên Vũ Lam chủ động nói về một chủ đề thú vị.
Hải Mộc Nhĩ đột nhiên đứng dậy lao ra khỏi doanh trại, Lục Úc Niên thấy y đã rời đi nên chỉ có thể tiếp tục thảo luận kế hoạch tác chiến với Thiên Vũ Lam. Nhìn thấy vẻ mặt trang nghiêm của anh, Thiên Vũ Lam cuối cùng cũng kiềm chế thái độ hoài nghi của mình và nghiêm túc nói: "Nếu anh để Côn ở lại, anh nên dự đoán tỷ lệ thương vong sẽ tăng lên đáng kể. Khi chúng ta chạm trán với con thú cổ đại Thao Thiết với cơ thể phàm trần, chúng ta lấy đá chọi trứng, đây là trận chiến của Thần tộc bọn họ, mặc kệ anh trốn thoát như thế nào, sẽ có một trận chiến giữa bọn họ."
Lục Úc Niên đứng trên một tảng đá ngầm nhô ra khỏi vực nước, nơi đây vừa xảy ra một trận chiến ác liệt, trên đá ngầm vẫn còn vết máu nhỏ giọt dọc theo bức tường đá màu nâu sẫm và lăn tăn trên mặt nước. Gió núi thổi khăn choàng của anh tung bay, anh cúi đầu nhìn bộ giáp trên ngực, cau mày nói: "Vậy thì dùng sức mạnh phàm trần của chúng ta, khiến trận chiến này dễ thắng hơn."
Thiên Vũ Lam đã bay lên bầu trời phía trên hồ Vân Sam từ lúc nào, dang rộng đôi cánh trắng và hạ cánh ổn định trên ngọn cây tuyết tùng đỏ, cơ thể tỏa ra ánh sáng vàng, càng óng ánh hơn dưới ánh nắng ban mai. Phóng tầm mắt ra xa, hỏa hiêu vân* trải rộng khắp đường chân trời, nhuộm đỏ cả bầu trời, cậu ta hơi nheo mắt lại, nhìn thấy một vệt mây xuyên qua bầu trời, cậu ta cười tủm tỉm nói nhỏ:"Có một tên không thành thật ở phía sau."
Hỏa Thiêu Vân là một loại Tam Tinh tài liệu luyện khí
Hàng ngũ của ba đội quân bao quanh ở khắp nơi trên nước, trên bộ và trên không, càng đi xa thì mùi máu càng nồng nặc. Nhiều alpha có phản ứng nôn mửa, nóng bức, căng thẳng sợ hãi khi cảm thấy gần gũi với pheromone Enigma, đặc biệt là Lục Úc Niên.Omega đã bị áp chế rất nhiều. Hải Mộc Nhĩ quay lại với vẻ mặt ủ rũ, cổ áo mở rộng, rõ ràng là y đã lại chia tay với Bùi Hưu Nhiễm, Lục Úc Niên lạnh lùng liếc y một cái, mím chặt môi và áp chế phản ứng bất lợi bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
Hoàng hôn phủ kín bầu trời, tiếng gió rít từng hồi vang vọng tiếng hét chói tai trong điện thờ khiến lòng ai cũng chìm xuống đáy vực.
Lời tác giả
Phần cuối là chương tiếp theo, 5k từ.