Khi Lục Úc Niên đến, bóng ma của những con dơi đen gần như đã bị xóa sổ trong tay của Cố Trạch Ngư, Alpha đứng bất động trên đỉnh sóng, khí chất coi thường thế giới khiến Omega thở hổn hển.
Khoảng cách giữa họ quá xa, chiếc nôi bằng nước đung đưa trên sóng rồi đáp xuống chân Cố Trạch Ngư, Lục Úc Niên nhìn đôi mắt xanh lam đó thở dài, nói với Cố Trạch Ngư đang treo lơ lửng trên trời một câu: "Đừng gây chuyện nữa, xuống đây."
Côn nhàn nhã đi chậm rãi trên đỉnh sóng, giọng nói của hắn chậm rãi rơi xuống cùng với sóng nước, vang vọng bên tai Lục Úc Niên từng lớp một: "Lục Úc Niên, ngươi biết tại sao ngươi khác với những Omega khác không?"
"Điên đến điên rồi, đừng đem Cố Lỗ Lỗ đi lộn xộn nữa, mau đi xuống." Lục Úc Niên hơi cau mày, có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn với căn bệnh thứ hai của Cố Trạch Ngư.
"Cố gia có mười hai đứa trẻ sở hữu mười hai dị năng của ta, nhưng không có đứa nào xuất tướng." Lông mi hắn khẽ run, môi mỏng hé mở, đọc chữ có vẻ thanh tao, kèm theo âm thanh kéo dài: "Bởi vì ta đã ban tặng dị năng "quân sự" của mình cho một Omega bé nhỏ đang khóc."
"Ngươi có một tia thần niệm của ta, lại còn yếu như vậy, thật sự là lãng phí thiên phú của ta." Côn lảo đảo ngã vào không trung, nhẹ nhàng giơ tay kéo Lục Úc Niên đến một chỗ song song với mình, thấy Omega đang làm động tác ôm lấy đứa nhỏ, tách sóng ra xa chậm rãi nói: "Một Omega yếu đuối như ngươi sao có thể bảo vệ được đứa con của Thần."
"Đừng có mà đánh rắm, đó là con của tôi, tôi mang thai 10 tháng mới sinh được nó ra. Cái gì mà đứa con của trời, đó là con của tôi và Cố Trạch Ngư." Lục Úc Niên cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, trong tâm trí của anh, người trước mặt và Alpha nhỏ dễ thương không hề giống nhau một chút nào.
Tên đó rõ ràng nên nằm trên giường treo trên người anh như một con bạch tuộc, chứ không phải nửa đêm chạy ra ngoài mà không đắp chăn cho đứa bé như bây giờ.
"Cố Trạch Ngư, ông trời đã từng phù hộ cho ngươi hai lần rồi. Phù a ba nhĩ, ông trời phù hộ cho ngươi bình an." Côn mất kiên nhẫn với sự lỗ mãng của anh, lật úp lòng bàn tay đẩy Omega ngã xuống đất, giữ nguyên tư thế trịch thượng nói với thái độ kiêu ngạo: "Quỷ quân hiện thế, không có trời phù hộ, lần sau chiến tranh ngươi tùy thời đều sẽ chết, trừ phi, ngươi cầu xin ta... "
"Sợ chết thì đừng làm lính, chết thì chết, ta không cần ngươi chúc phúc, trăm ngàn trận chiến đều không có ngươi phù hộ, ta đểu tự thân mình sống sót qua trăm ngàn trận chiến." Thừa dịp hắn không chú ý, Lục Úc Niên giẫm lên những con sóng đang rơi xuống, lăn vài bước lên đỉnh sóng rồi vươn tay trốn khỏi nôi nước.
"Cậu chỉ cần quay về ngủ tiếp là được, Cố Trạch Ngư, mau ra ngoài cho tôi, không phải chỉ là ngủ riêng phòng sao, nếu tức giận thì trực tiếp nói cho tôi biết đi? Gọi cái tên phiền phức này ra hỗ trợ thì không phải là đàn ông nữa."
Côn không cho anh ta cơ hội nói nhảm nữa, rào nước trực tiếp quấn lấy Lục Úc Niên, dưới ánh mắt giận dữ của anh, Côn bế đứa bé lên điều khiển những con sóng đi ngày càng xa hơn. Lời chửi bới của Lục Úc Ni33n đã bị chặn bởi sóng nước, Côn không quay nhìn lại kiên quyết bước đi.
Thời điểm Cố Trạch Ngư tỉnh lại, cậu đã nằm ở một cung điện dưới nước, bên cạnh cậu có một Omega xinh đẹp với mái tóc dài màu vàng óng đang đứng, nhìn thấy cậu tỉnh lại liền nửa quỳ trên mặt đất, cung kính chào hỏi: "Thần tối cổ, ta là đầy tớ trung thành của người, Hải Mộc Nhĩ."
Cậu ngơ ngác nhìn tòa cung điện vỏ sò màu xanh nước biển này, cả người nằm trên giường trải đầy rong biển mềm mại đột nhiên căng thẳng ngồi dậy hỏi: "Cố Lỗ Lỗ đâu?"
Sắc mặt Hải Mộc Nhĩ biến đổi, chần chờ nói: "Tiểu điện hạ vừa rồi mới khóc, sau khi nín đã lại ngủ rồi, ta đã phái cá ngựa Omega tới chăm sóc, nhưng.....".
Cố Trạch Ngư vội vàng lật người xuống giường, gấp gáp đi ra ngoài, sau đó mới nhớ tới mình căn bản không quen thuộc nơi này, quay lại lấy hết can đảm nắm lấy cánh tay của Hải Mộc Nhĩ năn nỉ: "Đưa tôi đến xem Cố Lỗ Lỗ, các người nhốt đứa bé ở đâu, nếu Lục Úc Niên biết thì anh ấy sẽ tức giận."
Hải Mộc Nhĩ nhận thấy vẻ mặt của Cố Trạch Ngư có gì đó khác lạ, cân nhắc kỹ lưỡng, hắn ta ra lệnh cho thuộc hạ đưa đứa trẻ đến sảnh chính. Cố Trạch Ngư không quan tâm đến việc cậu không thể bế đứa trẻ nữa, lao đến ôm lấy Cố Lỗ Lỗ, tiết ra pheromone xoa dịu yếu ớt, nhìn thấy đứa trẻ khóc một lúc lâu, cậu lo lắng đến mức bắt đầu khóc.
Hải Mộc Nhĩ trong lòng chấn động, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, hắn ta gọi thuộc hạ của mình để đưa ra một số dặn dò, rồi mang Hải vương nhân ngư Alpha từ lồng vỏ sò đến.
Khi Hải Ngư bước vào, cậu ta vẫn còn mắng chửi: "Hải Mộc Nhĩ, tên khốn khiếp này, ngươi không kính già yêu trẻ, ngươi không có lương tâm, có gan thì đừng nhốt ta lại bịt miệng ta, để ta cạnh tranh công bằng với ngươi trước mặt bác sĩ Bùi."
Khi bước vào nhìn thấy Cố Trạch Ngư đang vội vã và đứa trẻ đang chờ được cho ăn, Hải Ngư cũng không quan tâm đến hiềm khích cũ và mới với cháu trai mình, cậu ấy hoảng sợ đến mức không để ý hét lên: "Có chuyện gì vậy, sao ngươi lại bắt chồng con của Lục Úc Niên đến đây, hắn nhất định sẽ lấy máu rửa sạch hải tộc, mau mau trả lại đi a."
Hải Mộc Nhĩ không thể giải thích cho cậu ta làm thế nào mà Cố Trạch Ngư cưỡi sóng đến đây, chứ đừng nói đến việc tại sao hắn ta lại đầu hàng Alpha đang khóc trước mặt mình. Hắn ta tùy ý gọi cá ngựa Omega hầu hạ Hải Vương, trong tiếng khóc nức nở kiên nhẫn hỏi: "Làm sao mà khóc lâu như vậy?"
Omega cá ngựa tính cách dịu dàng, tất cả con cháu của hải tộc đều thích được y cho bú, mà đây là đứa bé đầu tiên y không dỗ được. Y nhìn đứa bé nằm trong lòng người cha Alpha khóc rống lên, khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng rũ xuống co quắp, đau lòng nói: "Nên cho bú sữa mẹ đi, đứa nhỏ này quá quen mùi người rồi, sữa chúng ta cho nó uống nó không chịu uống, thật là một tính khí bướng bỉnh."
Cố Trạch Ngư nghe thấy điều này liền bế đứa trẻ trong tay lao ra ngoài, Hải Ngư nắm lấy cổ tay cậu, lo lắng hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Tìm Lục Úc Niên a, Cố Lỗ Lỗ đói rồi." Cố Trạch Ngư hoàn toàn quên rằng cậu rất buồn khi rời đi ngày hôm qua, nhưng khi cậu vừa ngủ, nỗi buồn và sự thất vọng đã cạn kiệt: "Tôi sẽ không cãi nhau với anh ấy nữa, cục cưng vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể rời xa ba được?"
"Vậy ngươi cũng quá vô dụng, ngươi mới trốn đi có nửa ngày, huống chi hiện tại muốn trở về cũng đã muộn, nơi này cách đại doanh của Lục Úc Niên một trăm tám ngàn dặm." Hải Ngư liếc nhìn đứa bé đang khóc trong vòng tay của Cố Trạch Ngư, tiếng khóc đang dần dần bé lại, xoa đầu nó nói: "Đại ca ca đã đến nhờ vả Hải tộc bọn ta, vậy ta chắc chắn sẽ chăm sóc ngươi và con trai của ngươi. Trước tiên ngươi dỗ nó uống sữa đi, nó khóc đến mệt rồi kìa."
Cố Trạch Ngư cầm lấy bình sữa, bắt chước Beta ôm ngang đứa bé, đứa bé thút thít vài lần, cuối cùng ngậm núm vú giả vào miệng nuốt vài ngụm. Nhưng có lẽ nó thấy mùi vị sữa không hợp nên nó bực bội nhổ ra, miệng vừa ậm ừ ngậm chặt vừa ngủ thiếp đi.
Đến lần cho ăn thứ hai, Cố Lỗ Lỗ vẫn ăn rất ít, Cố Trạch Ngư lo lắng đến mức không còn cách nào khác đành đánh thức Côn, người đã rơi vào trạng thái ngủ đông do tiêu hao thần lực.
Côn đã ngủ nửa ngày, ý thức khôi phục được một chút, nhìn thấy Cố Trạch Ngư ôm con trai ngồi ở trên tảng đá khóc, đôi mắt xanh lam của hắn ánh lên một tia lạnh lẽo, hắn nhàn nhạt đáp.
"Vậy thì, mang Omega đó đến đây, cho đến khi đứa bé cai sữa."