Siêu Cấp Đại Gia

Chương 8: 8: Tôi Có 1000 Cách Cổ Xưa






“Đối với sinh viên các cậu, đúng là rất khó!” Giáo sư Hách nghiêm túc nói.

“Tôi có một cách.

” Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói.

“Vậy cậu nói xem.

” Giáo sư Hách cảm thấy từ chối cho anh nói cũng không hay nên mới cho Thẩm Lãng một cơ hội.

Bình thường Thẩm Lãng luôn lơ đễnh trong các tiết học y học cổ truyền Trung Quốc, không được lòng giáo sư Hạc này cho lắm.

Mặc dù Thẩm Lãng có kết quả rất cao trong nhưng môn chuyên ngành Tây y, nhưng mỗi lần thi những môn y học Trung Quốc tự chọn đều không qua.

Hơn nữa câu hỏi này còn vượt quá phạm vi sách vở, ngay cả những sinh viên giỏi nhất trong lớp y học Trung Quốc cũng không trả lời được, Thẩm Lãng sao có thể trả lời được chứ?
Giáo sư Hách cầm tách trà lên uống, giết khoảng thời gian nhàm chán.

Nhưng đột nhiên ông nghe thấy tiếng Thẩm Lãng chậm rãi nói: “Châm cứu huyệt quyết âm của bàn tay, đâm vào tĩnh mạch, chặn máu độc chạy lên trên, châm huyệt khúc trì, bên trong 12 điểm của thiên tinh, khúc trì hợp tiếp, dương lăng, sử dụng ba hư bảy thực, hơi thở không đều, vậy sẽ gặp nguy hiểm.


Nghe thấy Thẩm Lãng nói vậy, giáo sư Hách phun ra một ngụm trà, bắn hết lên bàn.

Thực sự không ngờ, Thẩm Lãng có thể nói ra phương pháo châm cứu được sử dụng trước khi thanh lọc máu.

Giáo sư Hách lập tức trở nên nghiêm nghị.

“Tiếp tục, Thẩm Lãng, cậu nói tiếp đi.


“Sau khi áp dụng phương pháp châm cứu, bắt đầu dùng thuốc.


Dùng hai lạng bột bạch chỉ, mật ong, xạ hương, quế chi, bột quát lâu, nghiền nát rồi đắp vào vết thương, đây là cách trị nọc rắn.


Thẩm Lãng nói xong, đôi long mày của giáo sư Hách nhướn cao, khó để bình tĩnh lại.

“Đây… đây là cách cổ xưa! Là cách cổ!”
Giáo sư Hách còn cho rằng Thẩm Lãng sẽ nói ra một cách chữa hiện đại, nhưng không ngờ lại có thể nói ra cách chữa đã thất truyền từ lâu.

Thẩm Lãng nhìn giáo sư Hách như trúng số độc đắc, cảm thấy có chút kì lạ, không cần phải kích động đến thế chứ.

Nhưng giáo sư Hách đã nhanh chóng cầm bút và giấy, tựa lên bàn cuồng loạn viết.

Mặc dù trên bàn đầy nước trà, nhưng giáo sư Hách đã hoàn toàn quên mất, rất tập trung viết.

“Giáo sư Hách đang…” Thẩm Lãng tò mò hỏi.

“Tôi đang ghi lại phương thức cổ xưa này.

Phương thức này có hai loại thuốc mà chúng ta chưa dùng đến, càng làm gia tăng tác dụng của thuốc.


Giáo sư Hách không tiện nói với sinh viên, mấy hôm nữa ông sẽ tham gia hội nghị học thuật ở tỉnh, và ông cũng đang do dự, những lời Thẩm Lãng nói như đánh thức ông.

Giáo sư Hách không hề ngảng đầu, nhanh chóng ghi lại đơn thuốc.

Viết xong, giáo sư đột nhiên nhìn về phía Thẩm Lãng, đưa ngón tay đẩy chiếc kính sắp tuột khỏi sống mũi.

“À đúng rồi, Thẩm Lãng, phương thức này từ đâu mà cậu có?”
“Quên rồi.

” Thẩm Lãng không nói sự thật.


Người thầy đầu tiên – nữ thần y học Triệu Linh Khu đã nói với anh, và cũng dặn không được phép tiết lộ tên bà.

Nếu để người khác biết được anh được nữ thần y học nhận làm học trò, anh sẽ trở thành mục tiêu của cộng đồng y học Trung Quốc.

Đến lúc đó, tất cả các trường đại học và tổ chức y học trên thế giới sẽ tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.

“Quên rồi?” Giáo sư Hách để lộ vẻ nghi ngờ, sau đó long trọng nói: “Đây là công thức cổ xưa đã thất truyền từ rất lâu.

Cậu đã có đóng góp lớn cho cộng đồng y học Trung Quốc!”
“Giáo sư Hách, không đến mức như vậy đâu.

” Thẩm Lãng muốn nói, mấy loại công thức cổ xưa này trong đầu anh có cả nghìn cách.

“Có! Đến mức như vậy chứ! Mặc dù giờ có huyết thanh điều trị nọc độc rắn, nhưng thứ như huyết thanh không phải nơi nào cững có, mà công thức này không chỉ có thể trị được độc rắn, còn giúp các chuyện gia y học Trung Quốc nghiên cứu dược lý, có được thêm hai vị thuốc này là điểm vô cùng quan trọng.


“Được rồi!”
Thẩm Lãng cùng không còn gì để nói, không ngờ y học ngày nay lại phát triền chậm như vậy, trong trí nhớ của anh, đây là công thức thông thường trong những bài giảng của người thầy Triệu Linh Khu.

Thực sự giỏi là công thức trẻ hóa khuôn mặt và kéo dài tuổi thọ.

Một khi hai công thức này được công khai, nó chắc chắn có thể khuất động thế giới.

Giờ cho dù là giáo sư Hách hay bạn học đều rất ấn tượng về Thẩm Lãng.

Mặc dù gần đây danh tiếng của anh ở trường không tốt, bất kể tính cách của anh ra sao, sự hiểu biết về y học cũng khiến người khác kinh ngạc.

Giá sư Hách bắt đầu chú ý đến cậu sinh viên lơ đễnh, định rằng sau này sẽ tiếp xúc nhiều hơn.

Sau giờ học, giáo sư Hách gọi Thẩm Lãng lại, nói vài câu.


“Cậu Thẩm Lãng, cậu có phải truyền nhân của y học Trung Quốc không?” Giáo sư Hách nhìn anh, so với ban nãy như hai người khác nhau.

“Không phải.

” Thẩm Lãng nhẹ lắc đầu.

“Vậy thật lạ, phương thức cổ xưa này không ghi chép trong các tác phẩm y học cổ truyền của Trung Quốc, làm sao cậu có được một đơn thuốc hoàn hảo như vậy?” Giáo sư Hách bối rối.

Có thể là Thẩm Lãng đang cố tình che giấu danh tính của gia tộc y học Trung Quốc?
Nhưng giáo sư Hách lại nghĩ, điều đó là không thể, nếu gia đình Thẩm Lãng thực sự như vậy, sao có thể nghèo đến thế này chứ, đơn thuốc này có thể bán mấy trăm tỷ chứ chẳng đùa.

Sự nghèo khó của Thẩm Lãng, ở đại học sự phạm tổng hợp thành phố Bình An ai cũng biết.

“Thẩm Lãng, cậu có thể nổi tiếng, tôi sẽ giúp cậu nộp đơn xin học bổng!” Giáo sư Hách trịnh trọng nói.

Thẩm Lãng nhún nhún vai, cảm thấy không cần thiết.

Nếu dựa vào phương thuốc cấp thấp này để nổi tiếng, vậy thì quá kém cỏi.

Huống hồ, nếu muốn nổi tiếng, hoặc thậm chí trở thành nhân vật quyền lực ở Trung Quốc, thì cũng không cần dựa vào phương thuốc này.

Sau khi về kí túc xá, Thẩm Lãng tiếp tục duyệt thông tin tài sản trên phần mềm điện thoại.

Đội nhiên anh nhận được cuộc gọi từ chủ nhiệm Kế, nói anh đến văn phòng một chuyến.

Thẩm Lãng còn cho rằng họ sẽ nói về chuyện hiếp dâm, điều này càng củng cố quyết tâm rửa tội sớm hơn của anh.

Nhưng đến mới biết, hóa ra là nói Thẩm Lãng đã được bệnh viện Nhân Dân Số Một nhận làm thực tập sinh, là ông ấy đề bạt Thẩm Lãng.

“Chủ nhiệm, không phải nói tôi bị cấm ở toàn bộ các ngành sao?” Thẩm Lãng bối rối.

“Thẩm Lãng, thành tích của cậu rất tốt, nếu cứ im lặng như vậy thì thật đáng tiếc, tôi đã tận dụng rất nhiều các mối quan hệ mới có thể cho cậu cơ hội này, cậu nhất định phải nắm lấy!” Chủ nhiệm Kế nói.

Nhìn dáng vẻ chân thành của chủ nhiệm Kế, Thẩm Lãng cảm thấy rất kì lạ.

Lúc đầu chuyện hãm hiếp bị lộ ra, nếu không phải chủ nhiệm Kế thêm mắm dặm muối, nó cũng sẽ truyền đến toàn bộ trường.


Thực tế, giờ Thẩm Lãng cũng không cần ai giúp đề bạt anh nữa, chỉ cần anh muốn, thành phố Bình An bé nhỏ này cũng không giữ nổi anh.

Thẩm Lãng muốn xem xem, chỉ nhiệm Kế thực sự muốn cái gì.

“Được, chủ nhiệm.

” Thẩm Lãng gật đầu.

“Thẩm Lãng, cậu nhất định không được phụ sự kì vọng của tôi!”
“Sẽ không đâu, chủ nhiệm.

” Thẩm Lãng trả lời.

Thẩm Lãng vừa rời đi, trong mắt chủ nhiệm Kế đã lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Sau đó, ông ta mở hộc bàn làm việc, liếc nhìn thể ngân hàng.

Ánh mắt lạnh lùng của ông ta liền trở nên phấn khích, để lộ vẻ tham lam!
Sau đó không lâu, Thẩm Lãng đến bệnh viện Nhân Dân Số Một của thành phố Bình An báo danh.

Theo như chủ nhiệm Kế nói, anh sẽ thực tập ở khoa phẫu thuật tim.

Anh đến phòng phẫu thuật tim, nhìn thấy trưởng khoa Lưu.

“Thẩm Lãng, khoa y trường đại học tổng hợp.

” Trưởng khoa nhìn vòa sơ yếu lý lịch của anh, trong đầu suy nghĩ vài chuyện.

“Là chủ nhiệm Kế ở trường đại học đề bạt tôi đến.

” Thẩm Lãng nói.

Trưởng khoa phẫu thuật tim gật đầu: “Ừm, tôi biết, nhưng tất cả các khoa đều đã đủ người, không thì cậu đến nhà xác luyện tập thêm đi.

”.