Siêu Cấp Đại Gia

Chương 744: 744: Xấu Ma Chê Quỷ Hờn ;bởi Vì Anh Và Trương Tịnh Di Cùng Ở Tiểu Khu Nam An Cho Nên Th






Bởi vì anh và Trương Tịnh Di cùng ở tiểu khu Nam An cho nên Thẩm Lãng đưa Chu Lộ về nhà trước, sau đó mới về nhà với Trương Tịnh Di.
Lúc này, trên xe chỉ còn lại hai người Trương Tịnh Di và Thẩm Lãng.
Trong xe im lặng khiến Trương Tịnh Di cảm thấy có chút xấu hổ.
Trương Tịnh Di ngồi trên xe, không biết hôm nay cô ta xảy ra chuyện gì.

Từ lúc nhìn thấy Thẩm Lãng đánh đàn dương cầm, trong đầu cô ta không ngừng hiện lên hình ảnh Thẩm Lãng ngồi trước đàn dương cầm.

Nghĩ đến những việc này khiến nhịp tim của Trương Tịnh Di không tránh khỏi gia tốc.
Lúc này, Thẩm Lãng cũng chú ý đến không khí trong xe có chút ngột ngạt, thuận miệng hỏi: "Tại sao hôm nay em không đi làm?"
Nghe thấy Thẩm Lãng chủ động nói chuyện, Trương Tịnh Di còn đang im lặng trong ảo tưởng của chính cô ta giật mình nhảy ra, nói: "Hôm nay em xin nghỉ."
Sắc mặt Trương Tịnh Di đỏ bừng, bởi vì vốn hôm nay cô ta không xin phép nghỉ, mà bởi vì biết được hôm nay là sinh nhật Chu Lộ nên mới trốn ra ngoài.
"Theo anh được biết, bây giờ tập đoàn Phi Vũ đang bận rộn với hạng mục Tân Hải, không dễ xin nghỉ lắm." Thẩm Lãng cười hỏi.
Trương Tịnh Di cảm thấy hình như dù cô ta trốn việc cũng không quá liên quan đến Thẩm Lãng, không khỏi thè lưỡi, hoạt bát nói: "Thật ra là em trốn việc đấy, hôm nay là sinh nhật Chu Lộ, cũng là lần đầu tiên em ấy mở tiệc chiêu đãi các bạn cùng học, em sợ em ấy chịu ấm ức nên mới trộm trốn ra."

"Em rất thật thà đấy, em không sợ ông chủ của các em biết em trốn việc sẽ phạt em à?" Thẩm Lãng hỏi.
Trương Tịnh Di nhìn Thẩm Lãng một chút, không được thở dài một hơi, nói: "Không nói dối anh, em đi làm lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng nhìn thấy ông chủ của mình, chỉ biết là tất cả việc lớn việc nhỏ trong công ty đều do quản lý Từ phụ trách.
"Em thấy ông chủ ông chủ của bọn em không nghiêm túc gì cả, trước giờ không tới công ty, giống như coi công ty là trò đùa vậy.

Theo em đoán ông chủ này của bọn em có lẽ cũng là dạng công tử ăn chơi, sớm muộn cũng có ngày công ty này bị anh ta làm đóng cửa.

Chỉ khổ cho những nhân viên như bọn em, đến lúc đó còn phải đi tìm việc làm…"
Nghe cô ta nói như vậy Thẩm Lãng sững sờ một chút, trong lòng thầm cười khổ.
Haizz…
"Theo anh được biết, gần đây tập đoàn Phi Vũ làm ăn rất tốt trong hạng mục ở vùng Tân Hải, phát triển cũng rất tốt, làm sao có thể đóng cửa được." Thẩm Lãng sờ lên trán, có chút lúng túng nói.
Mà Trương Tịnh Di hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của Thẩm Lãng, vẫn ngây thơ nói: "Việc đó cũng chỉ là tạm thời thôi, anh nói xem, ông chủ của một tập đoàn còn không quan tâm tới công ty, không đến công ty đi làm, công ty như vậy đóng cửa chỉ là vấn đề thời gian."
Nghe được lời nói của Trương Tịnh Di, Thẩm Lãng lập tức cảm thấy không vui, tại sao hình tượng của mình trong lòng nhân viên lại là loại hình tượng như vậy chứ.
"Em đang có thành kiến với ông chủ của mình đấy, nếu như ông chủ của em biết em nói anh ấy như vậy, khẳng định sẽ đuổi cổ em, không những vậy còn trừ sạch tiền lương của em." Thẩm Lãng nói.
Lúc này, trong lòng Trương Tịnh Di đột nhiên lóe lên cảm giác bồn chồn, sắc mặt cũng trở thành nghiêm túc, nói: "Anh Thẩm...anh...đừng nói là anh có quen biết với ông chủ của bọn em nhé?"
Thẩm Lãng cười khổ, cô nàng này cũng không ngốc.
Nhưng nếu cô ta biết ông chủ của tập đoàn Phi Vũ chính là Thẩm Lãng, đoán chừng Trương Tịnh Di sẽ lập tức nhảy ra khỏi chiếc xe này.

"Không biết...!Làm sao anh quen biết ông chủ của các em được, chẳng qua là cảm thấy em không nên có thành kiến với ông chủ của mình như thế, thân là ông chủ của tập đoàn lớn như vậy, khẳng định sẽ tự biết tính toán." Thẩm Lãng cười nói.
"Thôi…"
Nghe được Thẩm Lãng nói chuyện giúp ông chủ như vậy, Trương Tịnh Di trợn trắng mắt với Thẩm Lãng, nói: "Tại sao anh không quen biết ông chủ của bọn em mà còn giúp anh ta nói chuyện, ông chủ của bọn em chắc chắn giống như em vừa nói, một tên công tử ăn chơi phá gia mà thôi, nếu không phải tại sao ngày nào cũng không tới công ty đi làm?"
"Có khả năng ông chủ của các em tương đối không thích nổi danh." Thẩm Lãng giải thích nói.
"Muốn ít người chú ý?"
Trương Tịnh Di ngẩng đầu xoa cằm nghĩ một lát, lập tức biến sắc, giống như phát hiện một đại lục mới vậy, trừng to mắt nhìn Thẩm Lãng, nhỏ giọng nói: "Anh Thẩm, anh nói xem có khả năng ông chủ của bọn em xấu đến ma chê quỷ hờn, không dám gặp người khác nên mới không dám ra mặt không?"

Két!
Thẩm Lãng nghe nói như vậy, tay cầm tay lái run một cái, chiếc xe suýt chút nữa va vào thân cây.
"A." Trương Tịnh Di bị biến cố đột nhiên này dọa hét lên.
Sau khi chiếc xe dừng hẳn, Trương Tịnh Di mới che ngực, sắc mặt trắng bệch nói: "Anh Thẩm, anh bị sao vậy, nói chuyện về ông chủ của bọn em mà sao anh lại hoảng hốt như vậy, rốt cuộc anh có quen ông chủ của bọn em hay không?"
"Không biết!Được rồi, em đừng có nói bừa nữa, nói một lúc có lẽ ông chủ của các em sẽ trở thành tên ác nhân độc ác trong miệng em mất."
Phì một tiếng, Trương Tịnh Di nhịn không được cười lên, nói: "Không đến mức, bây giờ em vẫn còn ăn của người ta, ngược lại em hi vọng tập đoàn Phi Vũ có thể ngày càng lớn mạnh, như vậy em cũng không cần phải đổi công việc."
Thẩm Lãng cười không nói, không tiếp lời.
Trương Tịnh Di là loại người này rất thích cuộc sống ổn định, hoàn toàn tương phản với tính cách của Chu Nghiêm, có lẽ chính vì tâm lí không tranh không đoạt này mà Trương Tịnh Di mới có thể trở thành bạn tốt của Chu Linh.
Rất nhanh xe đã chạy tới tiểu khu Nam An, ngay lúc Trương Tịnh di chuẩn bị xuống xe, Thẩm Lãng đột nhiên hỏi: "Ngày mai là cuối tuần, em có thời gian không?"
Nghe được lời này Trương Tịnh Di suýt chút nữa đã kích động nhảy lên, anh Thẩm đang muốn hẹn mình sao?
Có phải mình nên thận trọng một chút?
Thế nhưng nếu thận trọng có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này mất.
Nghĩ đến những việc này làm trái tim Trương Tịnh Di đập thình thịch.
"Em… Em có thời gian ạ." Trương Tịnh Di ngượng ngùng cúi đầu nói.
"Vậy thì tốt rồi, hôm nay anh nhìn thấy quần áo của Chu Lộ đã cũ hết rồi, cho nên định ngày mai nhờ em chọn cho Chu Lộ ít quần áo, đứa em gái này của anh bình thường quá tiết kiệm, quần áo của con gái anh cũng không hiểu, nhờ em giúp đưa ra ý kiến một chút." Thẩm Lãng nói.
Trương Tịnh Di nghe vậy trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, đành phải miễn cưỡng cười cười, nói: "Được ạ."

Sáng sớm hôm sau, Trương Tịnh Di dậy thật sớm, chọn quần áo mặc một lúc lâu mới đi ra ngoài, đi đón Chu Linh với Thẩm Lãng sau đó đi đến trung tâm thương mại ở bên trái của thành phố Giang Nam.
"Anh trai, em có quần áo rồi, không cần mua đâu, với cả mua quần áo cũng không cần tới chỗ như thế này." Mặc dù biết người anh trai này của mình không thiếu tiền, nhưng Chu Lộ vẫn không muốn Thẩm Lãng phung phí tiền cho mình.
"Chu Lộ,em tốt nghiệp sắp đi làm cái này tốt nghiệp sắp đi làm rồi mà ngày nào cũng mặc như sinh viên vậy.

Anh mua cho em ít quần áo để em tìm được công việc tốt hơn, tục ngữ nói người đẹp vì lụa, quần áo rất quan trọng đấy." Thẩm Lãng vừa cười vừa nói.
"Nhưng mà...Cái này có quá…" Chu Lộ vẫn có chút không muốn đi vào.
Thẩm Lãng nháy mắt với Trương Tịnh Di bên cạnh, Trương Tịnh Di ngầm hiểu, lập tức đi lên kéo tay Chu Linh, nói: "Linh, anh của em nói đúng đấy.

Em mới đi làm, năng lực làm việc là thứ mấu chốt nhất,nhưng quần áo bên ngoài cũng rất quan trọng.

Em không muốn đến công ty còn phải chịu những lời bình phẩm cách ăn mặc từ những đồng nghiệp khác chứ."
Chu Lộ nghe đàn chị đã đi làm được hai năm, Trương Tịnh Di nói như vậy, cũng chỉ đành đồng ý, nói: "Được rồi.".