Siêu Cấp Đại Gia

Chương 647: 647: Mắt Xích






“Thẩm Lãng, tại sao mày còn chưa hôn mê?! Trong rượu vang bỏ thêm thuốc mê, mày sẽ ngất xỉu ngay bây giờ! Mẹ kiếp, dám trêu đùa bà đây, chị Hồng mà chúng mày thích trêu là trêu được hả?” Chị Hồng điên cuồng sủa bậy.
Song Thẩm Lãng chỉ cười lạnh đáp: “Trong rượu có thuốc mê ư? Chị quá ngây thơ rồi.

Chỉ dựa vào kỹ xảo trẻ con đó mà đòi làm hại tôi hả?”
Nghe vậy, chị Hồng càng cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc.

Tại sao Thẩm Lãng lại biết nhiều nội tình đến thế? Tại sao trong ly rượu vang của Thẩm Lãng lại không có thuốc mê? Chắc chắn có kẻ đã phản bội cô ta!
Người đầu tiên là chị Hồng nghĩ tới đương nhiên là phó tổng giám đốc Lam Lập Trụ.

Bởi vì chính cô ta đã ra lệnh cho Lam Lập Trụ bỏ thuốc cho Thẩm Lãng.

Nếu Thẩm Lãng không hôn mê thì chứng minh chính Lam Lập Trụ đã giở trò quỷ quái.

Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu chị Hồng thì cô ta lập tức cảm thấy không thể nào.

Lam Lập Trụ cực kỳ trung thành với cô ta, chính là một con chó mà cô ta nuôi, cô ta kêu con chó này làm thì gì nó làm đó, hoàn toàn nghe theo lệnh của cô ta.

Hơn nữa chỉ cần cô ta nổi giận thì Lam Lập Trụ sẽ rất sợ hãi, thậm chí kích động run rẩy.

Người như vậy sao có khả năng phản bội cô ta?
Hơn nữa Thẩm Lãng chẳng qua chỉ là chủ tịch tập đoàn Phi Vũ thôi mà, có gì đáng để Lam Lập Trụ phản bội? Chẳng lẽ cậu ta còn trâu bò hơn cả chị Hồng đây sao? Chị Hồng nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng chỉ vào Lam Lập Trụ, nói với chị Hồng: “Chị tự nhận là chị đại xã hội đen trong giới đầu như, nhưng ngay cả tâm phúc của mình cũng không đề phòng được.


Tôi thấy chị cũng chẳng gì hơn cái này.”
Quả nhiên, kẻ phản bội mình là Lam Lập Trụ! Chị Hồng mở to mắt, khó tin nhìn chằm chằm Lam Lập Trụ, tràn đầy lửa giận.
“Lam Lập Trụ! Tại sao lại là anh? Tôi không tin! Không thể nào!”
Chị Hồng vẫn không thể tin được chuyện này, con chó trung thành nhất của cô ta sao có thể phản bội cô ta?
Nhưng lúc này, Lam Lập Trụ như biến thành một con người khác.
“Triệu Lệ Hồng, cô không ngờ đúng không? Chính tôi đã báo kế hoạch của cô cho cậu Thẩm, mà thuốc mê cô sai tôi rót vào rượu, chẳng qua chỉ là tinh bột bình thường mà thôi!” Lam Lập Trụ gọi thẳng tên chị Hồng.
“Anh lấy lá gan từ đâu ra? Chẳng phải anh vẫn sợ hãi tôi sao?” Chị Hồng lớn tiếng hỏi.
“Sợ ư? Ha ha ha, nỗi sợ hãi đó chỉ là tôi giả vờ mà thôi.

Cô không ngờ tới thân phận của tôi đâu.

Tôi ở bên cạnh cô năm năm chính là đang chờ thời cơ thế chỗ của cô! Những thái độ mà tôi biểu hiện chỉ là cố ý diễn kịch cho cô xem, cô cho rằng tôi thật sự sợ cô sao? Đúng là lời cậu Thẩm đã nói, cô quá coi trọng bản thân mình.

Gì mà chị đại xã hội đen chứ, cho rằng nuôi mấy tên vệ sĩ, âm thầm kinh doanh chút hàng cấm thì cô chính là chị đại trong giới đầu tư à? Cô suy nghĩ đơn giản quả!” Lam Lập Trụ cũng bùng nổ.

Ngủ đông năm năm, ông ta cũng chịu đủ rồi.
“Rốt cuộc anh là ai? Anh nghe theo lệnh của ai?” Chị Hồng lại hỏi.
“Cô không có quyền biết!” Lam Lập Trụ đương nhiên sẽ không tiết lộ.

Ông ta chỉ là một trong số đông đảo mắt xích, khi tất yếu sẽ đứng ra giúp đỡ thiếu chủ.

Nếu thiếu chủ không cần ông ta ra mặt thì ông ta sẽ làm theo kế hoạch ban đầu, tìm cơ hội thế chỗ của chị Hồng.

Kế hoạch vốn dĩ của Lam Lập Trụ là sang năm khi thời cơ chín muồi sẽ đá chị Hồng ra khỏi công ty, bây giờ không cần chờ đến sang năm nữa, chỉ cần hôm nay thôi là được.
Chị Hồng bị che mắt không hay biết gì, cảm xúc nghi hoặc và tràn đầy tò mò này khiến chị Hồng vô cùng sụp đổ.

Cô ta đã thua, nhưng không biết thua trong tay ai.

Chẳng lẽ cứ thế nhận thua sao? Chị Hồng đương nhiên sẽ không chịu.

Cô ta vẫn muốn giãy dụa lần cuối.
Chị Hồng liếc mắt, ra lệnh cho mười vệ sĩ của mình ra tay.

Mười vệ sĩ này là do cô ta tốn rất nhiều tiền thuê của công ty bảo an Huyền Vũ, tất cả đều là những mãnh nam vóc dáng vạm vỡ, cơ bắp đầy người, từng trải qua huấn luyện ma quỷ.
“Mấy người các anh, còn không mau bắt lấy ba người này!” chị Hồng ra lệnh, mười vệ sĩ kia quyết đoán ra tay.
Chị Hồng rất tự tin về đám vệ sĩ này.

Cô ta cho rằng mười người đánh ba người thì không thể rơi vào thế yếu được.

Nhưng điều khiến cô ta không thể ngờ được là 9526 đã nhanh chóng ra tay.
“Bịch!” 9526 nhanh chúng tung ra một cú đấm, đánh trúng ngực tên vệ sĩ xông lên trước tiên.


Nắm đấm của cô như có lò xo, thoáng chốc đã đánh văng tên vệ sĩ, sau đó đụng trúng người đằng sau, ngã xuống mặt đất không ngóc đầu lên được.
Ngay sau đó, 9526 lại đá một vòng, lật đổ ba tên vệ sĩ khác.

Thoạt nhìn là một cú đá nhẹ nhàng, nhưng lại đá gãy xương sườn của cả ba người này.
Không có chút bất ngờ nào, sáu tên vệ sĩ còn lại cũng bị đánh cho da tróc thịt bong, miệng phun máu tươi, ngã xuống đất không dậy được.
Chị Hồng nhìn cảnh tượng này, khiếp sợ tột độ.

Tới bây giờ cô ta mới hiểu được hàm nghĩa câu nói của Thẩm Lãng.

Xem nhẹ 9526 thì chắc chắn sẽ hối hận! Đây không phải là nữ vệ sĩ, đây chính là nữ chiến thần! Thực lực cách quá xa, đối phương thủ đoạn cao siêu, còn mình thì yếu đến mức không chịu được một kích.

Mình còn tự nhận là chị đại xã hội đen nữa chứ, quả thực là trò cười.

Cái gì gọi là xã hội đen? Không phải xăm hình rồng trên lưng, xăm lên tay màu mè, tại đeo một sợi dây xích vàng trên cổ thì gọi là xã hội đen.

Cũng không phải thuê mấy tên vệ sĩ giữ thể diện, bệnh giang hồ đầy mình thì bảo là xã hội đen.

Xã hội chính là chơi thủ đoạn, làm quyền mưu, âm mưu dương mưu.
Chị Hồng biết, lần này mình đã thua rồi.
Thẩm Lãng nhìn chị Hồng, ra lệnh cho Lam Lập Trụ: “Xử phạt cắt lưỡi, để cô ta vĩnh viễn câm miệng."
"Vâng, thưa thiếu chủ.” Lam Lập Trụ khom lưng gật đầu.
Chuyện kế tiếp đều giao cho Lam Lập Trụ xử lý.

Thẩm Lãng không cần hợp tác với công ty của chị Hồng.

Trong ngành sản xuất, anh đã có Khâu Sở Các giúp đỡ, chị Hồng là cái búa!
Giới đầu tư anh có Khâu Sở Các, giới luật pháp anh có Thạch Đạt, giới quan hệ công chúng đã có Tô Tuyết.

Tam đại hộ pháp này đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ! Lại thêm những “mắt xích” như Lam Lập Trụ.


Trong giới kinh doanh Giang Nam, Thẩm Lãng thật sự không sợ ai.
“Mắt xích” chính là quân bài chưa lật mà gia tộc để lại cho anh.

Các mắt xích trải rộng khắp những thành phố lớn trên cả nước, đều đang hoàn thành nhiệm vụ của mình dựa theo bố cục và kế hoạch của nhà họ Thẩm.
Lúc này, trên tầng tám khách sạn Phượng Lai Nghi, Lăng Vân, Hướng Thiên, Lôi Lực, Bạch Hùng, bốn gia chủ của bốn gia tộc quyền lực giàu có đang ngồi chung một bàn nói chuyện trời đất.

Họ bàn luận về thế cục của Giang Nam với tư thế của người cầm quyền.

Trong mắt trong miệng họ, mọi người đều nhỏ bé như con kiến.

Họ miệt thị dân chúng tầm thường, cùng với những doanh nghiệp thực lực nhỏ yếu hơn họ.

Nếu có doanh nghiệp mới nào ở Giang Nam có tiềm lực lớn thì họ sẽ nghĩ mọi cách mua và sát nhập nó.

Nếu không chiếm được thì sẽ hủy diệt.
“Lúc này chắc chị Hồng đã ngủ thằng nhóc đó rồi.”
“Thằng nhóc đó cũng không lỗ, dù gì chị Hồng cũng có chút nhan sắc mà, ha ha ha.”
“Sau này thương hội giới thiệu dự án nào cho tập đoàn Phi Vũ, chúng ta đều sẽ hủy hoại hết!”
“Thương hội bên kia tôi sẽ phối hợp.

Tôi nghĩ Dương Kim cũng phải nể mặt tôi, kêu ông ta mắt nhắm mắt mở cho qua đi.”.