Siêu Cấp Đại Gia

Chương 612: 612: Nhà Của Mình






Trong cuộc họp nguyên lão của nhà họ Thẩm, sau khi bàn bạc thảo luận và ra quyết định thì ngay lập tức người thừa kế Thẩm Lãng được giao cho một nhiệm vụ mới.
Sau khi Thẩm Lãng xử lý xong những chuyện ở trường Ngự Bi thì lập tức trở về.
Điện thoại của Mộc Hồng Diệp cũng đến đúng lúc.
“Cậu chủ, có một nhiệm vụ mới.”
Giọng nói dịu dàng của Mộc Hồng Diệp được truyền từ trong chiếc điện thoại di động ra ngoài.
“Ừm, tôi biết, nói đi.”
“Sau khi các nguyên lão của gia tộc trải qua một cuộc họp thì đã đồng lòng nhất trí về nhiệm vụ kế tiếp của cậu chủ chính là thu phục ít nhất một nửa số gia tộc giàu có.”
“Ý là trong mười đại gia tộc quyền thế và giàu có nhất ở Giang Nam thì tôi phải thu phục ít nhất năm nhà sao?”
“Đúng vậy, cậu chủ.

Ý của họ chính là như vậy.”
“Thời hạn là bao nhiêu?”
“Nửa năm.”
Nghe nói lời này, Thẩm Lãng nhíu mày.
“Nửa năm sao? Thời gian có chút hạn hẹp rồi.”
Nhưng đúng là như vậy, nửa năm là một khoảng thời gian quá ngắn.
Hơn nữa, đối tượng mà anh cần thu phục chính là mười đại gia tộc quyền thế và giàu có nhất ở Giang Nam, mà đây cũng là những gia tộc đứng đầu trong cả nước.
Thẩm Lãng muốn thu phục năm gia tộc trong số đó chỉ với nửa năm là một chuyện tương đối khó.
“Cậu chủ, anh có muốn tôi âm thầm hỗ trợ anh không?” Mộc Hồng Diệp hỏi.
Lúc này, Mộc Hồng Diệp đang quản lý công ty Thiên Mã cho nên cô ta đã trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực này.


Nếu Mộc Hồng Diệp ra tay thì Thẩm Lãng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Không được, không thể phá vỡ quy củ được.

Nếu không, lần này tôi sẽ đi Giang Nam một chuyến.

Nếu mà những chuyện này bị lộ ra ngoài thì Thẩm Tư Nguyên sẽ coi đây là một điểm yếu của tôi và chuyện này chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi đối với tôi.” Thẩm Lãng nói.
Dựa theo quy của của gia tộc, trước khi Thẩm Lãng trở về Nam Hạ thì anh không được phép mượn thế lực của Mộc Hồng Diệp hoặc của bố mẹ mình.
Giống như việc nhận quà tặng sau khi đã đoạt được giải thưởng thì không có vấn đề gì.

Nhưng về phương diện kinh doanh, nếu để cho những người khác trà trộn vào để giúp đỡ mình thì chắc chắn là mấy người trong gia tộc sẽ không cho phép.
Cho nên, Thẩm Lãng vẫn phải nhẫn nhịn cho đến ngày trở lại Nam Hạ
“Vậy được, cậu chủ.”
Lúc này, Mộc Hồng Diệp đang ở Nam Hạ, tay cô ta cầm điện thoại, đứng trên cái đài quan sát khổng lồ của biệt thự rồi nhẹ gật đầu.
“Sau này đừng gọi tôi là cậu ta thật xa cách.”
Trong thực tế, quan hệ giữa Mộc Hồng Diệp và Thẩm Lãng cũng không phải là tộc có tiếng nhưng cô ta lại muốn là một cô gái có thể được ở bên cạnh Thẩm Lãng cả đời.
Mặc dù Mộc Hồng Diệp là trẻ mồ côi, nhưng cô ta lại được bố mẹ của Thẩm Lãng nuôi lớn cho nên thân phận của cô ta cũng không hề bình thường.

Tuy rằng có kém Dòng tộc Ngoan Nhân đứng đầu Hoa Hạ, nhưng cũng đã từng sống một cuộc sống giàu có, cho nên cũng tính tới thời điểm hiện tại, Mộc Hồng Diệp vẫn luôn là ứng cử viên phù hợp nhất trong việc chọn vợ Thẩm Lãng.
Thậm chí, nhà họ Thẩm còn chỉ định Mộc Hồng Diệp là một trong những ứng cử viên chính cho vị trí con dâu của nhà họ Thẩm.
“Được… Được rồi.”

Mộc Hồng Diệp cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó là một sự ấm áp đang dâng lên trong tim.
Từ nhỏ, hai người đã là dự huấn luyện thì hai người họ đã luôn ở cùng nhau, như vậy, so với bất kỳ ai, thời gian cô ta ở bên anh chắc chắn là lâu nhất.
Lúc trước Thẩm Lãng cũng có một cô bạn gái nhưng cũng chỉ được có bốn năm, còn Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp thì đã ở bên nhau từ khi sinh ra.
Quan hệ trước đây giữa Thẩm Lãng và Mộc Hồng Diệp thực ra cũng khá thân thiết.
Chỉ Lãng trước ba mươi tuổi phải lấy Mộc Hồng Diệp làm vợ.
Lúc ấy Thẩm Lãng trẻ hơn so hiện tại lên nhiều, đó là độ tuổi nóng nảy, tương đối nổi loạn, cho nên cứ nhất quyết phải chống đối cuộc hôn nhân do gia tộc sắp xếp.
Thực ra, Thẩm Lãng cũng không phải là không có chút cảm giác gì với Mộc Hồng Diệp, nhưng lúc đó anh còn quá trẻ lại thích nổi loạn, lại muốn ở lòng cho qua.
Kết quả có thể tưởng tượng được là anh đã gặp con trà xanh Bạch Vi Vi.
Có đôi khi, anh nghĩ những sắp xếp của các nguyên lão trong nhà, có lẽ mới là những sự sắp xếp tốt nhất.

Dù sao, các nguyên lão cũng đều là những người từng trải cho nên kinh nghiệm cũng nhiều hơn anh.
Hôn nhân của Mộc Hồng Diệp và Thẩm Lãng không còn nghi ngờ gì nữa mà chính là sự lựa chọn tốt.
Hiện giờ, Mộc Hồng Diệp đang nắm trong tay công ty đầu tư lớn nhất trên thế giới, công ty Thiên Mã.
Xét về tướng mạo, khí chất, dáng người, thậm chí tính cách, Mộc Hồng Diệp đều hoàn hảo không có chỗ nào để chê.
Nếu như Thẩm Lãng kết hợp cùng với Mộc Hồng Diệp thì đây chắc chắn là một cặp kim ngọc lương duyên do trời đất sắp xếp.
Nhưng là cuối cùng, ai sẽ trở thành Thái Tử Phi, vẫn là một ẩn số.
Sớm hơn ngay cả Thẩm Lãng, trước mắt cũng vô pháp làm ra lấy hay bỏ.
Mộc Hồng Diệp rất ưu tú, là lựa chọn tốt nhất cho cuộc hôn nhân trong tương lai của anh, cô ta có khả năng trở thành một người phụ ta có thể giúp Thẩm Lãng dành lại một nửa gia tộc Ngoan Nhân.

Nhưng, thực ra Thẩm Lãng không thể vứt bỏ Lâm Nhuyễn Nhuyễn được.

Trước đây, anh cũng từng phải trải qua cảm giác bị người khác phản bội cho nên anh không thể để Lâm Nhuyễn Nhuyễn phải trải qua cảm giác này.
Nhưng, nếu anh chọn Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì đây cũng chẳng khác nào là anh đã phản bội Mộc Hồng Diệp rồi sao?
Tình cảm như thế này thật là rắc rối.
“Mộc Hồng Diệp.

gia tộc còn có chỉ thị khác không?”
Thẩm Lãng đổi chủ đề, hỏi.
“Còn có một chuyện nữa, gia tộc muốn anh nhanh chóng vào Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu.” Mộc Hồng Diệp cũng thu lại cảm xúc vừa rồi và đáp.
“Như thế, hôm nay sẽ được chính thức vào ở rồi.” Thẩm Lãng đồng ý.
Kể từ khi anh đến Giang Nam, buổi sáng luôn bận rộn đối phó với mấy gia tộc hạng hai, cho nên anh chưa kịp tiếp quản Trung tâm Tài chính toàn cầu.
Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu nằm ở khu trung tâm thương mại của Giang Nam.

Đây không chỉ là trung tâm tài chính của Giang Nam mà còn là một trong những trung tâm tài chính lớn nhất trên thế giới.
Có hơn nửa những nhà máy lớn nổi tiếng và nhiều doanh nghiệp nổi tiếng đặt trụ sở ở đây.
Có thể nói, Thẩm Lãng là người thuê nhà của những người này.
Sau khi anh nói chuyện với Mộc Hồng Diệp xong, Thẩm Lãng lập tức gọi điện thoại cho 9526, bảo cô ấy lái xe đến đây rồi hai người cùng đến Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu.
Tầm nửa giờ sau thì hai người đến nơi.
Sau khi xuống xe, Thẩm Lãng đi thẳng vào bên trong.
Sau đó, anh lập tức tiếp quản nơi này một cách thuận lợi.
Từ đó về sau, Thẩm Lãng cũng nhanh chóng để Tập đoàn Phi Vũ quản lý.
Từ đây tại Giang Nam tài chính trung tâm, thực tế thì có một Tập đoàn Phi Vũ một chỗ cắm dùi.
Nếu như không có cái đặc quyền này thì Tập đoàn Phi Vũ cũng chỉ là một doanh nghiệp từ Vân Thành đến Giang Nam, vì vậy cũng không có chút uy tín nào.


Theo lý mà nói, Tập đoàn Phi Vũ cũng không thể tiến vào Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu một cách quá nhanh vì chưa bao giờ có một trường hợp đặc biệt như vậy xảy ra.
Ở khu vực này, tấc đất tấc vàng, một cửa hàng nhỏ thôi mà cũng có giá trị lớn.
Hơn nữa, số lượng cũng rất ít, không phải cứ có tiền là có thể mua được.
Nhưng bây giờ, Thẩm Lãng là chủ nhân nơi này, vì vậy anh có thể thoải mái sắp xếp một công ty nhỏ vào đây.
Thẩm Lãng ngồi tại phòng làm việc trên tầng cao nhất trong của tòa cao ốc Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu và quan sát những tòa nhà chọc trời dưới đường phố mà cảm thấy như mình đang nhìn vào một cái bản đồ vệ tinh.
Đánh giá một thành phố phồn hoa đến cỡ nào rồi xem nơi nhộn nhịp nhất trong thành phố.
Giang Nam thật sự không phải là thành phố để Vân Thành có thể so sánh.

Cứ nhìn vào những tòa nhà chọc trời, những con phố nhộn nhịp bất thường này chỉ phù hợp để so sánh với những thành thị mang tầm quốc tế, thậm chí là còn tương đương.
Thẩm Lãng vừa đốt một điếu xì gà, thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tống Trí Viễn.
Sau một khoảng thời gian không liên lạc với ông già họ Tống này, cho nên anh cũng không biết ông ta gọi đến là có chuyện gì.
“Tiểu Thẩm, công ty của hai chúng ta đều tham gia vào giới kinh doanh của Giang Nam nhưng nhất định trong tương lai sẽ phải cùng nhau phát triển ở Giang Nam này cho nên chúng ta phải tìm một điểm dừng chân, hoặc là thành lập một chi nhánh ở Giang Nam, không thì phải chuyển trụ sở chính từ Vân Thành đến đây.

Cậu cũng là người của Công ty Truyền thông Tử Đằng, cậu có nghe ngóng được chút thông tin nội bộ nào không.

Tập đoàn Phi Vũ có tìm được điểm dừng chân không?”
Hóa ra, ông già họ Tống này gọi điện tới là vì chuyện này.
Thẩm Lãng vừa hút xì gà, vừa nhàn nhạt đáp: “Ồ, cháu đã tìm được rồi.”
“Ở đâu thế?” Tống Trí Viễn vội vàng hỏi.
“Ông biết Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu không?” Thẩm Lãng nói.
“Cái gì cơ? Tập đoàn Phi Vũ có thể vào Trung tâm Tài chính - Thương mại toàn cầu sao?” Tống Tri Viễn rất ít khi phải kinh ngạc đến vậy..