Siêu Cấp Đại Gia

Chương 561: 561: Máu Xối Đầu Chó






“Được rồi đại sư, cậu yên tâm, bạn gái tôi sẽ nghe lời tôi mà.” Đổng Thiếu Dương cười nhẹ, anh ta nói.
“Gì chứ, ai nói em sẽ nghe lời anh?” Khóe miệng Trương Vân Vân khẽ giật giật, cố ý hờn dỗi nhìn Đổng Thiếu Dương.
Lần này, Đổng Thiếu Dương chỉ cười nhẹ: “Nếu em còn như vậy, cuối tuần anh sẽ không đưa em đi Maldives du lịch đâu đấy.”
Quả nhiên, chiêu này rất hữu dụng.
“Thiếu Dương, em đồng ý, em đồng ý là được rồi chứ gì!” Trương Vân Vân vội vã nói.
Đương nhiên sau đó, Trương Vân Vân cũng đã lịch sự hơn với Thẩm Lãng.
“Muốn hỏi gì thì mau hỏi nhanh đi, nếu tôi biết, tôi sẽ nói cho anh.”
Sau đó, Thẩm Lãng dò hỏi cặp đôi này một chút về mối quan hệ, bởi giấy giám định của Kỳ Trân Các thật sự là có vấn đề.
Thẩm Lãng vẫn luôn mang theo nghi vấn về giấy chứng nhận giám định của Kỳ Trân Các, tuy rằng, có thể coi giấy chứng nhận này là thật, nhưng vấn đề ở chỗ, đồ cổ được giám định là giả.
Dựa trên thuyết âm mưu này, nhất định là có quan hệ gì với Kỳ Trân Các, nếu dựa theo lẽ thường tình, Kỳ Trân Các tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, dù sao thì đây cũng là nước đi chẳng khác nào tự hủy hoại bản thân mình, trừ phi có nội gián trà trộn vào bên trong.
Chữ viết trên mặt giấy, chính là anh cả tự tay viết, nhưng Thẩm Lãng lại cho rằng, anh cả hẳn sẽ không phải là kẻ trộm cắp.
Nhân phẩm của anh cả, anh rất rõ, hơn nữa, anh cả hoàn toàn không cần phải làm như vậy, trong tương lai, Kỳ Trân Các nhất định sẽ giao lại quyền kế thừa cho anh ấy, còn người bận rộn như Thẩm Lãng, chắc chắn sẽ không đảm đương nổi.
Sau khi đã trải qua vài cuộc điều tra, Thẩm Lãng cuối cùng cũng đã có được một số manh mối có giá trị.
Thật ra, Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân biết rất ít, người buôn bán đồ giả thật sự, chính là chú của Trương Vân Vân.
Nghe Trương Vân Vân nói, khối gỗ khắc này là do chú của cô ta giới thiệu thông qua một người quen, là người buôn bán đồ cổ.
Biết được một manh mối này, Thẩm Lãng sẽ có thể tìm được nguồn gốc, nhưng cũng không hoàn toàn dễ dàng, Thẩm Lãng vẫn phải tiếp tục lần theo manh mối này dựa vào Đổng Thiếu Dương và Trương Vân Vân.

“Đại sư, chúng tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi, chú của Vân Vân, cách mấy ngày sẽ đi công tác một lần, hiện tại chú ấy không có ở nhà, thế nên cũng không còn cách nào có thể gặp mặt.” Đổng Thiếu Dương nói với Thẩm Lãng.
“Không sao, thế thì hẹn hôm khác vậy.” Thẩm Lãng hiểu, nếu muốn làm rõ chuyện này, trước tiên không nên nóng vội.
Sau khi ăn lẩu xong, Đổng Thiếu Dương ngỏ lời, mời Thẩm Lãng đến nhà ngồi chơi.
Tuy rằng bên đây, Thẩm Lãng cùng Thi Thanh Thanh vẫn đang thư giãn, nhưng còn ở phía trường học, nội bộ bên trong đã loạn lên thành một nồi cháo.
Ngay sau đó, Thẩm Lãng cùng nhóm bốn người đi đến nhà của Đổng Thiếu Dương.
Nơi này không phải là khu dân cư lớn nhất dành cho người giàu sinh sống ở Giang Nam, nhưng đoạn đường này trung bình cũng phải lên đến mười tám triệu mỗi mét vuông.
“Đi thôi, đại sư, đây là nhà tôi.” Đổng Thiếu Dương vui vẻ giới thiệu, nhiệt tình mời Thẩm Lãng vào cửa.
Trương Vân Vân cũng là vì nhìn trúng căn biệt thự cao cấp này của Đổng Thiếu Dương, thế nên cô ta mới chủ động theo đuổi anh.
Chẳng qua, Đổng Thiếu Dương cũng biết được rằng, dẫu sao trong nhà cũng có rất nhiều tiền, có thể mua được biệt thự với con số mười tám triệu trên mỗi mét vuông, gia cảnh giàu có như vậy, đương nhiên sẽ rất vừa lòng phụ nữ.
“Thật ngưỡng mộ mà, nhà của bạn trai tôi lớn như vậy, có phải đã ghen tị đến đỏ mắt rồi không?” Trương Vân Vân cố tình khoe khoang với Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng chỉ cười nhẹ, cũng lười mở miệng đáp trả lại.
Bất luận là ai có khoe nhà, ngàn vạn lần cũng đừng khoe ra trước mặt Thẩm Lãng, bởi thật sự, anh cảm thấy không đáng để gọi là cao cấp cho kham.
Lúc này, Thi Thanh Thanh chợt ngây thơ cất giọng: “Chị ơi, nhà của anh trai em, thật sự là siêu lớn luôn, so với căn biệt thự trước mắt này còn lớn hơn rất nhiều, nếu nói về diện tích thì lớn gấp trăm lần nơi này cơ.”
Thi Thanh Thanh không rõ rốt cuộc là lớn bao nhiêu, nhưng cô cảm thấy rằng, không chỉ đơn thuần là gấp trăm lần.
Nghe vậy, Trương Vân Vân khẽ bật cười, sau lại cười đến run rẩy.
“Ha ha, ha ha ha, em gái nhỏ à, em thật biết đùa đấy, em nói có thể lớn hơn nơi này gấp trăm lần á, để chị nói cho em biết, toàn Giang Nam sẽ không có căn biệt thự nào lớn như vậy đâu.”

“Em không có nói dối, trong nhà anh em có người làm, có phòng lớn, có cả sân vườn siêu cấp rộng, trong sân vườn còn có đồi núi nhỏ cùng dòng suối nữa cơ.” Thi Thanh Thanh trừng to đôi mắt sáng ngời, cô nghiêm túc nói.
Nhưng Trương Vân Vân hoàn toàn cho rằng cô chỉ đang nói khoác, lập tức mất kiên nhẫn phất tay, cô ta đáp: “Được rồi, mau vào đi.”
“Đại sư, mời vào, phía trước là phòng dành cho khách.” Đổng Thiếu Dương cùng Trương Vân Vân hoàn toàn khác nhau, anh ta rất nhiệt tình hướng dẫn Thẩm Lãng và Thi Thanh Thanh.
Sau khi Thẩm Lãng cùng những người khác bước vào biệt thự, bỗng nhiên, một lão già đầu trọc đi ra.
“Là ai vậy? Thiếu Dương, con mau dẫn khách vào đây.”
Không cần đoán cũng biết rằng, ông lão đầu trọc này chính là ông nội của Đổng Thiếu Dương.
“Ông, vị này là đại sư Thẩm, người giám định đồ cổ thạo nghề, con tin rằng nếu hai người trò chuyện với nhau, nhất định sẽ rất vui vẻ.”
“Đại sư Thẩm, đây là ông của tôi.”
Đổng Thiếu Dương giới thiệu.
Thẩm Lãng hướng nhìn lão gia Đổng, xuất phát từ sự lễ phép, anh cất lời thăm hỏi: “Xin chào ông Đổng, cháu tên Thẩm Lãng.”
Lão Đổng vui vẻ mở cửa phòng khách ra, trên gương mặt lộ rõ vẻ tươi cười mà nói: “Chào đại sư Thẩm Lãng, mời đại sư Thẩm mau vào trong.”
Lão Đổng này khá dễ nói chuyện, xem ra là một ông lão lanh lợi.
Thẩm Lãng từng tiếp xúc với vô số người muôn hình vạn trạng, như ông Đổng đây tuy tuổi tác cũng đã khá cao, nhưng trong tình huống bình thường, đối phương nhất định sẽ sinh ra nghi ngờ đối với anh.
Nhưng ông Đổng này cũng không vì Thẩm Lãng tuổi tác còn trẻ mà hoài nghi anh có tư cách tự xưng mình là đại sư, ngược lại, ông ấy còn rất chủ động và nhiệt tình.
Nếu đối phương đã cư xử thân thiện đến vậy, Thẩm Lãng đương nhiên sẽ lấy lễ phép mà đáp lại.
Sau khi vào phòng tiếp khách, ông Đổng nhanh chóng nói với bảo mẫu đi pha trà.

Mọi người một bên uống trà, một bên luyên thuyên trò chuyện cùng nhau.
Ông Đổng nhờ Thẩm Lãng chỉ điểm cách để nhận biết trầm hương.
“Đại sư Thẩm Lãng, tôi không chơi đồ gỗ trầm hương, trong kho tôi tồn rất nhiều trầm hương, cậu có thể dạy tôi giám định trầm hương được chứ?”
Ông Đổng mua không ít trầm hương, sau lại đặt tất cả vào trong kho, hiện tại ông vô cùng muốn biết, lần này có thể tiếp thêm chút kiến thức hay không.
“Được chứ thưa ông, như vậy đi, nếu ông có thể lấy một khối trầm hương ra đây, cháu sẽ hướng dẫn cho ông cách để giám định trầm hương.” Thẩm Lãng trả lời.
Ban nãy khi ở tiệm lẩu, Thẩm Lãng đã nói với Đổng Thiếu Dương cách để giám định trầm hương, nhưng lần này, Thẩm Lãng sẽ giảng chính về trầm hương.
Trầm hương còn quý báu hơn so với gỗ trầm hương, thậm chí trầm hương không đơn thuần chỉ là cao cấp, Thẩm Lãng cảm thấy, lần này, ông Đổng có khả năng đã bị lừa rất thảm.
Nhưng nhìn vào tâm trạng của ông Đổng hiện tại, dường như ông ấy cũng không quan tâm đến điều này cho lắm.
Ngay sau đó, ông Đổng vui tươi hớn hở lấy ra một khối trầm hương đưa cho Thẩm Lãng.
“Đại sư Thẩm Lãng, xin cậu hãy nhìn giúp tôi xem đây có phải là trầm hương không, nếu đúng, vậy thì chất lượng của nó thế nào.”
Thẩm Lãng nhận lấy trầm hương, anh cũng không vội xác định.
Thà rằng là dạy người cách câu cá còn hơn tự mình dâng cá cho người, anh muốn chỉ dẫn cho ông Đổng cách để nhận biết trầm hương thay vì chỉ đưa ra kết quả.
Anh làm như vậy không vì mục đích nào cả, đơn giản chỉ là kết bạn với một người ở Giang Nam, anh cũng không trông cậy vào việc, người bạn này có thể mang đến lợi ích gì cho anh, dẫu sao thì cũng chẳng có người bạn nào có thể hơn anh.
Đương nhiên, Thẩm Lãng cũng rất hy vọng có thể tăng thêm mối quan hệ với nhà họ Đổng, vì để có thể thuận lợi hơn trong việc lần ra manh mối đồ giả của Kỳ Trân Các.
“Ông Đổng, chúng ta bắt đầu từ nơi sản xuất ra trầm hương vậy, giá trị của trầm hương tùy thuộc vào nơi sản xuất, ông nhất định phải nhớ kỹ, khi quyết định mua trầm hương, nhất định phải hỏi với người bán nơi sản xuất trầm hương.” Thẩm Lãng nhắc nhở.
“Được, đại sư Thẩm Lãng, tôi đang nghe đây.” Ông Đổng thậm chí còn cầm ra cả máy trợ thính, sau lại nghiêm túc nghiêng đầu lắng nghe, ông lão này thật sự là đã có chút hứng thú.

Thẩm Lãng nhàn nhạt cười, sau đó chính thức bắt đầu bài giảng: “Gỗ trầm hương được chia ra làm hai loại, là trầm hương nội địa và trầm hương nhập khẩu.


Sản phẩm trầm hương trong nước, hay còn được gọi là trầm hương, Nhĩ hương, Trầm hương, và Bạch Mộc hương.

Chúng có hình dạng không tương đồng, mặt bên ngoài nhiều gỗ mục nát gập ghềnh, có vết dao, ngẫu nhiên sẽ có lỗ thủng, cũng có thể thấy được vết vằn màu nâu đen của nhựa cây cùng màu trắng vàng của chất gỗ hòa quyện vào với nhau.”
“Còn trầm hương nhập khẩu, hay được gọi là Trầm hương, Yến Khẩu hương, Bồng Lai hương, Mật hương.

Chủ yếu được sản xuất tại các nước Indonesia, Malaysia, Singapore, Việt Nam, Campuchia, Iran, Thái Lan.”
“Trầm hương sản xuất tại Indonesia, Malaysia, Singapore thường được gọi là Tân Châu hương, chất lượng tốt nhất, hương thơm dịu và có thể kéo dài.

Trầm hương sản xuất tại Việt Nam được gọi là An hương, chất lượng hơi kém, nhưng có hương thơm ngọt hậu, nhưng không thể dài lâu.”
“Trầm hương nhập khẩu phần lớn có hình trụ hoặc hình que, tương đối không giống nhau, bề mặt ngoài có màu nâu vàng hay đôi khi là màu xám đen, chất cứng và nặng, có thể chìm trong nước hoặc chìm một nửa trong nước, mùi tương đối nồng, khi đốt khói dày, mùi hương vô cùng đậm.

Trầm hương nhập khẩu có tính nhẹ hơn, vị hơi đắng.

Rất hiệu quả để giảm đau, làm ấm và giảm nôn mửa, hấp thụ khí hoặc có thể giảm hen suyễn, tốt hơn so với dược liệu Bạch Mộc Hương.”
Trong khi Thẩm Lãng đang giảng dạy cho ông Đổng về đặc tính của trầm hương ở các nguồn gốc khác nhau thì tại văn phòng chủ nhiệm lớp sáu của trường học, vẫn đang thảo luận về cách đối phó với sự việc của Kim Chí Minh.

Sắc mặt của chủ nhiệm cấp bộ đang vô cùng nghiêm túc, mắng Lưu Siêu và giáo viên tiếng anh của Kim Chí Minh tới tấp..