Siêu Cấp Đại Gia

Chương 305: 305: Cục Phân Bò Thối Nhà Anh






“Ông mặc kệ anh ta là ai, tóm lại ông tuyệt đối không bỏ qua đâu!” Khắp người Tề Diêm Vương đều tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, khí thế bức người.
“Với thực lực hiện tại của nhà họ Tống, chúng ta không thể khinh thường được đâu.

Nghe nói nhà họ Tống và tập đoàn Phi Vũ đã liên thủ lại với nhau, khiến cho cục diện trong tỉnh thành thay đổi.” Tề Hóa Vân lo lắng.
Nhà họ Tề là gia tộc có thế lực mạnh nhất trong tỉnh thành, giờ nhà họ Tống với Phi Vũ lại hợp tác với nhau, khẳng định sẽ tạo nên một thế cực giằng co cực gay gắt.
Điểm này chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa.
Tề Diêm Vương và Tề Hóa Vân trong lòng đều hiểu rõ điều này.
“Nếu như ông động vào Thẩm Lãng, Tống Tri Viễn sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ? Cháu thử nói suy nghĩ của mình xem nào.” Tề Diêm Vương nói.
“Trước khi nhà họ Tống và Phi Vũ liên thủ với nhau, nhà họ Tề chúng ta đã chèn ép ông ta một cú, cho dù chúng ta có phế bỏ Thẩm Lãng đi chăng nữa thì Tống Tri Viễn cũng chỉ có thể ôm bụng tức ở trong lòng.

Thế nhưng hôm nay hai gia đình mạnh nhất đã liên kết với nhau, sức mạnh của Tống Tri Viễn đã đủ mạnh, nếu như chúng ta kiên quyết muốn phế bỏ Thẩm Lãng thì mâu thuẫn sẽ càng trở nên gay gắt hơn, chỉ sợ sẽ dẫn tới trận chiến thương trường ở tỉnh thành, làm không ổn là sẽ gây ra tổn thất cho cả hai bên.” Tề Hóa Vân phân tích.
“Vậy là ông vẫn không nên động vào tên nhóc đó thì hơn? Một gia đình bề thế như chúng ta lại phải nhún nhường vậy ư? Có thù ắt phải báo!” Tề Diêm Vương lạnh giọng nói.
“Ông nội, cháu có hai cách giải quyết như này, có thể tiện cả đôi đường, vừa có thể giúp nhà họ Tề xưng bá trong vùng, vừa có thể báo thù được.” Vẻ mặt Tề Hóa Vân nghiêm túc.
“Hóa Vân, cháu nói xem.” Tề Diêm Vương nói.
“Một mặt chúng ta lôi kéo nhà họ Vương và nhà họ Lý, thiết lập quan hệ hợp tác, không có thù hận nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.

Một mặt khác chúng ta có thể khiến bản thân Tống Tri Viễn chủ động vứt bỏ Thẩm Lãng, nếu như Thẩm Lãng không có sự bảo vệ của nhà họ Tống thì đến lượt chúng ta xâu xé rồi.” Tề Hóa Vân nói.

“Ý của cháu là, chúng ta ra tay can thiệp, khiến Thẩm Lãng mất đi giá trị trong lòng Tống Tri Viễn, cách nghĩ của cháu và ông không hẹn mà gặp đấy.” Tề Diêm Vương nói: “Ha ha, Hóa Vân, trong ba anh em các cháu, chỉ có cháu là hiểu ông nội nhất, nếu như cháu hiểm ác hơn một chút thì ông có thể yên tâm giao sản nghiệp nhà họ Tề cho cháu rồi.”
“Ông nội, làm kinh doanh mệt mỏi lắm, gánh trên mình sản nghiệp nhà họ Tề thì càng cực nhọc hơn, cháu vẫn thích ngồi yên tĩnh một chỗ đọc sách, ngày tháng như vậy mới là thoải mái nhất.” Tề Hóa Vân lại cầm quyển sách lên lần nữa, vẻ mặt hiện lên sự thoải mái và viên mãn.
“Phải rồi, người đã ngăn Sử Tam Thông ở khách sạn Minh Kỳ, cháu nghĩ là người có thế lực như nào?” Tề Diêm Vương quyết định tiếp đó sẽ bàn bạc với công ty vệ sĩ Bạch Hổ, nhưng theo lời Sử Tam Thông nói thì khi đó người đã chặn anh ta ở cửa khách sạn là một người khác.
Hơn nữa Sử Tam Thông còn nói, người đứng đầu bên đối phương có diện mạo không như người thường, vệ sĩ dưới trướng ai cũng là cao thủ cả, anh ta không giống như người bản địa, thân phận khó bề phân biệt.
“Cháu nghĩ, có lẽ là người tài giỏi bên ngoài mà Tống Tri Viễn đã kết giao được.” Tề Hóa Vân nói.
“Bình thường Tống Tri Viễn khá thiên về đạo Phật, nhưng gần đây ông ta lại khiến ông phải nhìn với con mắt khác.” Tề Diêm Vương vô cùng kinh ngạc nói.

“Có khả năng là ông ta muốn cướp vị trí của nhà họ Tề.” Tề Hóa Vân nói.
“Ông ta ấy à, vẫn còn thiếu độ nổi, nhà họ Tề chúng ta đứng đầu ở tỉnh thành, nội tình thâm hậu, không phải ông ta dựa vào một chút chỗ dựa nhỏ nhoi mà có thể làm rung động khắp chốn được.

Nói thêm nữa, theo khế ước của hai nhà Vương Lý, Tống Tri Viễn muốn cướp vị trí, không có cửa đâu.

Chuyện của công ty trước tiên cứ giao cho cháu xử lý đã, ông đi xem Như Tuyết thế nào.”
Nói xong, Tề Diêm Vương quay người rời đi, đi đến bệnh viện.
Mặc dù Tề Như Tuyết không bị thương ngoài da nhưng tinh thần lại chịu phải đả kích lớn.
Khi Tề Diêm Vương rời đi không lâu, bên ngoài lại lại công bố tin tức nhà họ Lý và họ Vương phá sản.
Sắc mặt của Tề Hóa Vân đột nhiên trở nên lạnh lẽo như nước.

“Chuyện này là thế nào? Nhà họ Vương và họ Lý sao lại liên tiếp tuyên bố phá sản, hai nhà bọn họ không phải đang định liên hôn hay sao? Sao lại trở thành địch thù như bây giờ được!”
Một Tề Hóa Vân vẫn luôn bình ổn lạnh nhạt, lúc này cũng trở nên mất kiểm soát.
“Cục diện mình đã vạch ra sẵn lại cứ thế bị phá hủy, hai nhà Vương Lý thật sự quá hiếu thắng, giờ coi như phải làm lại mọi thứ ở giới thương trường rồi!” Điều Tề Hóa Vân tức giận chính là, vốn dĩ thế cục ổn định của thương trường giờ đã bị phá tan, ảnh hưởng tới kế hoạch và phương pháp tác chiến của anh ta.
Cái gọi là kế hoạch đầu tiên trong toàn bộ suy tính của anh ta còn chưa tiến hành thì đã tan thành mây khói cả rồi.
Mặc dù quan hệ của hai nhà Vương Lý và nhà họ Tề không có gì tốt đẹp cả, nhưng có thể dùng để kìm hãm bớt sức mạnh của nhà họ Tống và tập đoàn Phi Vũ.

Nếu như hai nhà này không phá sản, vậy thì giới thương trường trong tỉnh cũng có thể rơi vào cục diện một núi ba hổ.
Nhưng bây giờ hai nhà Vương Lý đã suy bại, vậy là việc nhà họ Tề muốn đối kháng với liên minh của nhà họ Tống và tập đoàn Phi Vũ đã không còn khả năng, nhà họ Tống và tập đoàn Phi Vũ sẽ cứ thế mà ngày càng phát triển hơn.
“Nếu như họ Tống đã kết giao với thế lực bên ngoài, vậy Tề Hóa Vân tôi cũng không thể ngồi yên chờ chết được.

Nghe nói cậu Tạ của thủ đô gần đây có tới thành phố Vân chơi, tôi cảm thấy khoảng thời gian này đi tìm anh ta nói chuyện một chút là tốt nhất.

Ai nói Tề Hóa Vân tôi thiếu một chút hiểm ác chứ, kế hoạch tôi đã vạch ra, ngay cả ông nội cũng đều hài lòng khen ngợi, cục diện tôi muốn thâm sâu hơn các người tưởng tượng nhiều, tôi mới là bá vương chân chính của thành phố Vân này!”
Tề Hóa Vân kẹp sách lại, sau đó lái xe đi đến một nơi, đây mới chính là con bài mạnh nhất của anh ta.
Lúc này, Thẩm Lãng đã đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn về nhà, sau khi sắp xếp ổn thỏa rồi thì đi phân việc cho Liễu Thiết và những anh em kia của anh ta.
Những người này đều tình nguyện làm việc cho anh, Thẩm Lãng đương nhiên sẽ không để bọn họ chịu thiệt.
Thẩm Lãng vỗ vào bả vai Liễu Thiết, nghiêm túc nói: “Người anh em, nếu như công ty Bạch Hổ làm khó anh, anh cứ nói cho tôi biết, tôi ở bên này đã nghĩ đường lui ổn thỏa cho anh và các anh em của anh rồi.”

“Yên tâm đi tiểu sư thúc, công ty Bạch Hổ có lẽ sẽ không coi tôi ra gì đâu, anh không cần hao tâm tổn sức với tôi làm gì.

Họ Liễu tôi không muốn rước thêm phiền phức cho anh đâu.”
Liễu Thiết vẫn chưa biết rõ thân phận khác của Thẩm Lãng, anh ta chỉ biết Thẩm Lãng là đồ đệ mà sư môn yêu quý nhất, là người có địa vị rất cao trong Vân Môn, nhưng anh ta cũng đâu thể bất cứ chuyện gì trong cuộc sống đều đi nhờ Thẩm Lãng được.
“Tôi nghiêm túc đấy, Trịnh Văn Kiệt dù sao cũng là người của Giang Nam Hầu Phủ, không ở thành phố Vân được quá lâu đâu, nếu như gặp phải khó khăn gì nhất định phải đến tìm tôi, cứ cho là anh không muốn nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho các anh em của mình chứ.” Thẩm Lãng nói.
“Vâng, tiểu sư thúc.” Liễu Thiết gật đầu.
Ba ngày sau, Thẩm Lãng dậy rất sớm, anh vẫn theo lịch trình bình thường, đi đến đại học Giang Hoa làm việc.
Ngâm một tách trà xong, anh nghĩ, nếu như trong trường học không có chuyện gì gấp thì anh cứ ngồi thư giãn lúc thôi.
Điều khiến anh không ngờ đến là, vừa ngồi xuống chưa lâu thì Lý Thư Yểu lại ôm một bó hoa hồng tới văn phòng của anh.
“Thẩm Lãng, tặng anh đấy.” Lý Thư Yểu có hơi dè dặt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, giống như một ngón tay động vào cũng có thể khiến cô ta run lên vậy.
Bình thường Lý Thư Yểu không phải người con gái cởi mở gì, hơn nữa cô ta còn khá lạnh lùng, vì lẽ đó mà khi cô ta chủ động cầm hoa hồng đến tặng cho người khác giới quả thật là mặt trời mọc phía tây rồi!
Xoẹt!
Rất nhanh sau đó, mấy giáo viên ở xung quanh cũng đi tới xung quanh, ai cũng hiếu kỳ muốn hóng drama!
Đường đường là tài nữ số một của tỉnh thành lại đi tặng hoa hồng cho Thẩm Lãng, người xung quanh đều cảm thấy nghi ngờ cuộc sống này.
Dù sao những người này không hề tham gia buổi tiệc thường niên của nhà họ Lý, vậy nên họ không thể nào biết được tin tức mới nhất, rất nhiều nội tình bên trong họ cũng không hiểu rõ được.
“Không phải là đóng phim cẩu huyết đấy chứ?”
“Theo những gì tôi biết, Lý Thư Yểu cũng không phải người như vậy, cô ấy chính là một tài nữ đấy!”
“Lạc đà gầy thì vẫn to hơn ngựa nhiều, sao Lý Thư Yểu có thể chủ động đi theo đuổi Thẩm Lãng được, tôi cứ nghĩ là muốn tạo drama gì cơ!”
Trong đám người ngưỡng mộ cũng có những người đố kỵ, hơn nữa nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, chắc chắn Thẩm Lãng sẽ lập tức nhận lấy hoa hồng, thậm chí còn có khả năng sẽ diễn một màn nổi tóc gáy trước mặt công chúng.
Còn về việc có phải Lý Thư Yểu có phải đang tạo drama hay không thì đa số mọi người đều hy vọng là có.

Thế nhưng Thẩm Lãng lại không có ý nhận lấy hoa hồng.
“Chuyện trong nhà cô đã xử lý xong chưa?” Thẩm Lãng hỏi câu này trước.
“Ừm, đã xử lý gần xong cả rồi, sức khỏe ông nội cũng ổn định hơn nhiều, đang trong quá trình hồi phục.” Lý Thư Yểu gật đầu nói.
Thật ra Lý Thư Yểu không hề nói cho Thẩm Lãng biết, mặc dù nhà họ Lý đã tuyên bố phá sản nhưng đã được một công ty tiếp tay toàn bộ cho.
Trong chuỗi những ngày khó khăn ấy, người nhà họ Lý đã đối xử với cô không tồi, bây giờ cô ta đã là cổ đông của công ty này.
Cô thật sự rất cảm ơn vào lúc nhà họ Lý gặp khủng hoảng, công ty này đã ra tay giải quyết giúp.

Mặc dù giờ đây Lý thị khó mà sống sót được, nhưng tốt xấu gì vẫn còn giữ được công ty.
Còn vì sao Lý Thư Yểu không nói ra hết, bởi vì cô hy vọng Thẩm Lãng không cần quá áp lực.

Cô muốn theo đuổi Thẩm Lãng, vậy nên cô muốn tránh khỏi việc có khoảng cách giai cấp với anh, không để cho Thẩm Lãng cảm thấy tự ti.
Thẩm Lãng gật đầu, thành thật nói: “Hiệu suất của bên Lương Trí Nghĩa rất cao, vì để tiếp tay toàn bộ tập đoàn Lý thị, tôi thậm chí còn bỏ ra một khoản tiền lớn, như vậy Lý thị có thể trở thành Phi Vũ thứ hai được, chỉ chờ cơ hội hồi sinh thôi.”
Đợi thời cơ đến thì có thể vùng lên.
Thẩm Lãng dùng đến tiền của mình đồng nghĩa với việc anh đã đứng tên chứ Lý thị không còn là công ty con của Phi Vũ nữa, nếu như sau này gia tộc có xảy ra biến cố gì thì cũng có thể lấy ra để che chắn.
Mặc dù bây giờ anh đã người nắm quyền ở Phi Vũ, nhưng dù sao tập đoàn Phi Vũ cũng là công ty thuộc sản nghiệp của nhà họ Thẩm, mấy người anh em ấy từ trước đến giờ không bao giờ an phận, anh nhất định phải chừa đường lui cho mình.
Nói một cách đơn giản thì những tài nguyên kiếm được trước đó của tập đoàn đều thuộc sản nghiệp của nhà họ Thẩm, là hạng mục của công ty, nhưng Thẩm Lãng đã dùng tiền của mình để đầu tư, vậy thì đó là của anh rồi.
Thẩm Lãng nhìn Lý Thư Yểu, anh lắc đầu: “Số tiền này tôi không thể nhận.”
Mọi người xung quanh nghe thấy lời này, họ chợt trố tròn mắt.
Bãi phân bò thối tha nhà anh, lại còn giả vờ giả vịt, vậy mà lại dám từ chối thiên kim đại tiểu thư nhà họ Lý?.