Siêu Cấp Đại Gia

Chương 200: 200: Chắc Là Nhìn Lầm






Tống Tri Viễn nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Lãng.
Rõ ràng là cuộc gọi cho đối tác, tại sao điện thoại di động của Thẩm Lãng lại đổ chuông?
"Chẳng lẽ Tiểu Thẩm là chủ tịch của tập đoàn Phi Vũ sao?"
Trong đầu Tống Tri Viễn nảy sinh ý nghĩ này, nhưng ông ấy nhanh chóng phủ nhận.
"Không thể nào, chủ tịch tập đoàn Phi Vũ cơ mà, thực lực của tập đoàn có thể cạnh tranh với nhà họ Tống của mình, làm sao có thể là Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm còn quá nhỏ!"
Thẩm Lãng nhìn thấy Tống Tri Viễn nghi hoặc, liền nhanh chóng phản ứng: "Ông Viễn, là cháu trai lớn của cháu gọi điện thôi."
"Cháu trai lớn? Cháu có cháu trai sao?" Tống Tri Viễn hỏi.
"Vai vế trong nhà của cháu cũng hơi lớn, không nói nữa, cháu đi nói chuyện với cháu trai đây."
Nói xong, Thẩm Lãng xoay người rời đi.
"Mình đã nói mà, Tiểu Thẩm không thể là chủ tịch tập đoàn Phi Vũ được.

Nếu là cậu ấy thì cần gì mình phải bồi dưỡng đào tạo chứ."
Tống Tri Viễn nhìn bóng lưng dần khuất xa của Thẩm Lãng, đứng tại chỗ lẩm bẩm như thế.
Giờ phút này, Thẩm Lãng thầm kêu trời, suýt chút nữa bại lộ thân phận rồi.
Không biết ai đã nói cho Tống Tri Viễn biết số điện thoại di động của anh, chắc là thư ký không hiểu chuyện của công ty.
May mắn thay, anh đã tránh được một cách khôn ngoan và không bị Tống Tri Viễn phát hiện.
Tuy nhiên, Thẩm Lãng cũng không hề lơ là, bởi vì lần hợp tác tiếp theo giữa hai người sẽ sớm bắt đầu.
Sau khi họp hội đồng quản trị, tập đoàn Phi Vũ và tập đoàn Tống Thị sẽ triển khai một loạt các dự án hợp tác.

Trước đó, chắc chắn Tống Tri Viễn sẽ tìm cách gặp gỡ người đứng đầu tập đoàn Phi Vũ để so chiêu trước.
"Có chút nan giải!"
Thẩm Lãng tự mình cảm khái.
Đồng hồ điểm bốn giờ chiều, Thẩm Lãng lại lên đường đến nhà máy rác ở phía Tây thành phố.
Một trong những chi nhánh của Tập đoàn Phi Vũ ở ngay đây.
Tâm trạng của Thẩm Lãng khá bình tĩnh, không hề xao động, một mình đi đến gần nhà máy rác.
Chi nhánh công ty này được bao quanh bởi các nhà máy xử lý rác lớn nhỏ.
Chính trong môi trường như thế, nhưng công ty này có thể đứng trong top hai mươi doanh nghiệp hàng đầu của thành phố.
Thực tế, môi trường không tệ như tưởng tượng, bởi đây không phải là nhà máy xử lý rác thải chung mà là một công ty “tái chế tài nguyên”.
Chỉ là ngành này thường bị mọi người đánh giá thấp, cho rằng nó là một công ty rách nát và thuộc nhóm ngành cấp thấp.
Tuy nhiên, trong mắt người khác, việc tái chế và tận dụng các nguồn tài nguyên tái tạo mới là thứ làm chủ công nghệ cốt lõi.

Công ty này được gọi là "Công ty TNHH Công nghệ Bảo vệ Môi trường Sâm Nguyên".
Sâm Nguyên luôn tận lực với ngành công nghiệp bảo vệ môi trường và đi đầu trong các lĩnh vực tái tạo tài nguyên lithium, công nghệ khai thác, công nghệ alumin, công nghệ nhôm điện phân, hóa chất flo, tái sử dụng thạch cao, hóa chất clo-kiềm và xử lý nước thải.
Trong số đó, tỷ lệ thu hồi tro nhôm thậm chí còn lên tới gần chín mươi phần trăm.
Chính nhờ sự tiến bộ về công nghệ mà nó có thể đứng vững và trở thành một trong hai mươi doanh nghiệp nổi tiếng hàng đầu của thành phố.
Hôm nay Thẩm Lãng đến để tiếp quản công ty này.
Lần này, quá trình tiếp quản diễn ra suôn sẻ, anh đã đến thăm nhà máy và trò chuyện với bộ phận chính của công ty về triển vọng phát triển trong tương lai.

Mặc dù một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty đã cố gắng hết sức để giữ Thẩm Lãng đến khách sạn ăn tối, nhưng Thẩm Lãng vẫn từ chối.
Bởi vì đêm nay anh cần về khách sạn Ngọc Đỉnh để thị sát, cách một khoảng thời gian thì anh sẽ lại đến đó để thị sát.
Sau khi ra khỏi Công ty TNHH Công nghệ Môi trường Sâm Nguyên, cần phải đi qua nhà máy tái chế chất thải để ra đường lớn.
Có một cụ ông lưng còng, hình như khoảng bảy mươi tuổi đang vất vả đạp chiếc xe ba gác chở vỏ bia, sắt vụn về phía xưởng thu mua phế liệu.
Trước mặt có một con dốc nhỏ, ông lão vất vả lắm vẫn không thể đi lên được.
Thấy vậy, Thẩm Lãng lập tức đi tới, đẩy một cái rồi nói với ông lão: "Ông ơi, để cháu đẩy cho, ông nghỉ ngơi một lát đi."
Không phải là thể hiện sự thánh mẫu gì cả, Thẩm Lãng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chuyện này khá bình thường và tiện tay giúp đỡ thôi.
"Chàng trai, cảm ơn cậu, tuổi cao sức yếu, vô dụng rồi." Vừa nói, ông lão vừa xoa đầu gối.
"Không sao, không cần cám ơn."
Thẩm Lãng đi ba vòng nhỏ rồi lên được trên dốc.
Đúng lúc này, có hai chiếc ô tô hạng sang đang chờ đèn đỏ ở ngã tư cách Thẩm Lãng không xa.
Đây là con đường duy nhất để đến khách sạn Ngọc Đỉnh.
Có một khoảng cách giữa hai chiếc xe sang, một chiếc Lamborghini Gallardo phía trước và một chiếc Rolls Royce Gust ở phía sau.
Trong số đó, trên chiếc Lamborghini Gallardo, có một đôi trẻ đang chỉ tay về phía Thẩm Lãng cười chạo châm biếm.
“Vi Vi, em xem, đây không phải là bạn trai cũ của em sao, cớ gì lại trở nên rách rưới như thế này?” Tề Hóa Vũ cười nói như thể phát hiện ra một tin tức quan trọng.
Bạch Vi Vi cũng nhìn thấy Thẩm Lãng bước ra khỏi nhà máy tái chế rác thải và cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô ta cảm thấy năng lực của Thẩm Lãng cũng không đến nỗi nào, cho dù lý lịch không tốt thì ít nhất cũng có thể kiếm việc làm sống qua ngày, không cần phải đi thu thập phế liệu để kiếm tiền.

Bạch Vi Vi suy nghĩ cẩn thận, cô ta cảm thấy chắc hẳn là do cô cùng với Trần Kiệt và Chu Tử Hào đã vu oan cho Thẩm Lãng tội hiếp dâm, vì thế mới khiến Thẩm Lãng phải bôn ba làm mấy công việc này.
Nghĩ đến đây, Bạch Vi Vi không hề tự trách hay xấu hổ gì cả, thay vào đó cô ta lại cảm thấy vui sướng trong lòng.
Nhìn thấy bạn trai cũ đang có cuộc sống khốn khó, Bạch Vi Vi sẽ nghĩ rằng lựa chọn ban đầu của mình là rất đúng đắn, đi theo tên rác rưởi này thì chỉ có đói nghèo thôi, là phụ nữ thì phải thức thời, cô ta rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
"Chồng à, anh ta không phải bạn trai cũ của em, em chỉ lợi dụng anh ta làm lốp dự phòng thôi.

Làm sao anh ta có thể xứng với em được chứ."
Sau khi nói xong, Bạch Vi Vi lại vòng tay qua cổ Tề Hóa Vũ, nũng nịu nói: "Chỉ có hoàng tử đẹp trai như anh mới xứng với em thôi.

Chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo, anh xem có đúng không, chồng..."
“Vi Vi, cái miệng nhỏ nhắn của em thật ngon ngọt, nếu còn nhớ tình cũ thì anh có thể giúp anh ta tìm một công việc đấy.” Tề Hóa Vũ nở nụ cười ác ý.
"Làm sao lại còn nhớ tình cũ gì chứ? Anh ta giống như một đống phân, em hận không thể tránh xa anh ta một chút đấy." Bạch Vi Vi nhanh chóng phủ nhận.
"Anh cảm thấy anh ta nhặt rác như thế này quá tội nghiệp.

Con chó của chúng ta còn cần ai đó lau mông, anh nghĩ anh ta có thể làm công việc này đấy." Tề Hóa Vũ cười nói.
"Anh ta cũng không có tư cách để lau mông cho Miêu Miêu của chúng ta đâu.

Chồng à, đừng nói về anh ta nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta đấy.

Đèn xanh đã bật rồi, về khách sạn đi."
"Haha, hôm nay là đại tiệc khởi công.


Anh đã mời một số bạn bè chí cốt, em đi theo anh nghênh đón họ nhé." Tề Hóa Vũ cười nói.
Sau đó, Tề Hóa Vũ lái chiếc Lamborghini Gallardo của mình rời đi.
Ngay khi chiếc đó rời đi, Rolls-Royce Gust cũng theo sau.
Trên ghế sau của chiếc Rolls-Royce chính là một trong bốn ông lớn của thành phố, Lý Hàn Lâm và cháu gái Lý Thư Yểu của ông ta.
“Ông ơi, cháu vừa nhìn thấy một người đàn ông rất giống người trong bức ảnh kia.

Anh ta bước ra từ nhà máy tái chế chất thải.” Lý Thư Yểu do dự một lúc rồi quyết định nói ra.
"Ai? Người nào? Thư Yểu, có gì cứ nói thẳng đi, ông không hiểu ý của cháu lắm." Lý Hàn Lâm hỏi.
“Đồ đệ của Vân Vạn Sơn.” Lý Thư Yểu nhíu đôi mày thanh tú lại và nói.
Thật ra cô rất kiêng kỵ nhắc đến chuyện này, nhưng lại có một dự cảm không lành cứ quấn quít trong lòng cô, cô quyết định nói ra để ông nội phân tích một chút.
"Thật sao? Cháu có chắc mình không nhìn lầm không?" Lý Hàn Lâm hỏi lại.
“Cháu không chắc, dù sao thì giữa bức ảnh và người thật cũng sẽ có sự chênh lệch, nhưng thực sự rất giống anh ta.” Lý Thư Yểu nói.
“Chẳng lẽ cậu ta thực sự đến thủ đô sao?” Ánh mắt Lý Hàn Lâm đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Ông ơi, có lẽ cháu đã nhìn nhầm, cháu hy vọng đó không phải là anh ta.” Khi nhắc đến đồ đệ của Vân Vạn Sơn, ánh mắt của cô không giấu được vẻ chán ghét.
“Thư Yểu, chuyện này chúng ta về nhà hãy nói.

Bây giờ đến bữa tiệc của Tề Hóa Vũ trước đi.” Sau khi Lý Hàn Lâm nói câu này, ông ta lại rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Lý Hàn Lâm đã quyết định hủy bỏ lời hứa hôn năm đó.
Xét cho cùng thì Vương Tử Văn, con trai nhà họ Vương, mới là ứng cử viên sáng giá nhất để làm con rể nhà họ Lý..