Siêu Cấp Đại Gia

Chương 182: 182: Cô Đúng Là Có Vấn Đề






Chủ tiệm bị tư thế của Thẩm Lãng dọa sợ, ông ta vừa định nổi giận thì chợt nhìn thấy tấm thẻ xanh.
Thế Kỷ Lam!
Cửa tiệm này kinh doanh chủ yếu là quần áo và trang sức, do đã ký kết với Thế Kỷ Lam nên chủ tiệm mới có thể nhận diện được.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên ông ta tận mắt nhìn thấy, lúc trước cũng chỉ xem qua trên mạng mà thôi.
Lúc nhìn thấy tấm thẻ xanh, hai chân chủ tiệm đột nhiên run rẩy.
Rốt cuộc thân phận của đối phương là gì? Vậy mà có được thẻ của Thế Kỷ Lam!
Phải biết là ở thành phố này, người có tư cách sử dụng tấm thẻ đó chỉ đếm trên đầu ngón tay!
“Còn thất thần làm gì, chẳng lẽ ông muốn cửa tiệm này mất luôn danh tiếng à? Ông gánh không nổi trách nhiệm đâu!” Thẩm Lãng đến gần, hạ giọng nói thầm bên tai chủ tiệm.
Thế Kỷ Lam ký kết thỏa thuận với rất nhiều cửa tiệm, Thẩm Lãng là hội viên cao cấp ở đó.
Lại nói, tấm thẻ xanh này là biểu tượng cho thân phận cao quý, dù cho chủ tiệm mười lá gan thì tin chắc ông ta cũng không dám hành động bất kính.
Quả nhiên, lúc này chủ tiệm vội vã xin lỗi.
“Xin lỗi quý khách, là tôi quản lý không tốt, sau này tôi chắc chắn không để cho loại nhân viên không có tố chất nghề nghiệp như thế làm ở đây nữa.

Giờ tôi lập tức đuổi việc cô ta ngay, cũng trừ lương tháng này của cô ta luôn.” Chủ tiệm cũng không dám phớt lờ lời nói của anh, vội vàng bày tỏ lập trường.
Sau đó, ông ta lập tức quay sang tát cho người nhân viên nữ kia một bạt tay.
“Khốn kiếp! Không những thành tích kém cỏi mà tố chất nghề nghiệp cũng nát bấy như thế, cô đi về học lại rồi hãy ra đời đi làm!”
Cô nhân viên kia cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao chủ tiệm lại e ngại người đàn ông này cơ chứ?
Đó giờ cô ta chưa thấy chủ tiệm giận dữ như thế, điều khiến cô ta đau nhất không phải là bị đánh mà là bị đuổi việc cộng thêm bị trừ lương tháng này.
Tháng sau phải cạp đất mà ăn.

Sớm biết thế thì sao phải coi thường người khác như vậy.
Cho đến cuối cùng cô nhân viên kia cũng không biết Thẩm Lãng nói gì với chủ tiệm, lại càng không biết vì sao chủ tiệm lại kiêng dè một tấm thẻ màu xanh kia như vậy.
Cô ta vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật bởi vì người bình thường vốn không thể tiếp xúc được với thế giới thượng lưu.
Xử lý xong chuyện này, Thẩm Lãng đưa Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi đó.
Trong lòng cô ấy nghi hoặc, vì vậy bèn hỏi.
“Thẩm Lãng, anh nói gì với chủ tiệm vậy?”
“Không có gì, chỉ nói tên một người bạn của anh ra thôi.”
Thẩm Lãng đã từng nói với Lâm Nhuyễn Nhuyễn là anh quen biết với một người bạn rất có tiếng, là ông chủ cửa hàng chuyên bán xe Viper GT.
Thật ra đây chỉ là một lời nói dối đầy thiện ý mà thôi.
Thẩm Lãng tiếp tục dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn dạo phố, lúc sắp dạo xong thì gặp phải Hoàng Tú Tú.
Trong tay Hoàng Tú Tú xách bao lớn bao nhỏ, trong đó đều là hàng hiệu mà cô ta mua.

Thật ra gia cảnh cô ta cũng chỉ thuộc dạng bình thường thôi nên đa phần những thứ này đều dựa dẫm vào các bạn nam trong trường trả tiền cho.
Hôm nay Tần Trạch không có đi cùng Hoàng Tú Tú nhưng chắc chắn những thứ mà cô ta chi tiêu phần lớn đều do Tần Trạch chu cấp.
“Chậc chậc Thẩm Lãng, không ngờ bạn gái anh cũng đẹp ghê nhỉ!”
Nói thật, lần đầu tiên gặp Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cô ta đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây là nhan sắc trời ban gì chứ, đàn ông nhìn thấy thì mê muội, phụ nữ nhìn thấy thì ghen ghét!
Sau đó Hoàng Tú Tú lập tức lắc đầu.
“Đáng tiếc, hoa nhài cắm bãi phân trâu, điều kiện của bản thân tốt như vậy, dù muốn đi theo bốn cậu chủ giàu có nhất ở Tỉnh Thành cũng có đủ tư cách, cớ sao lại tìm đến một nơi gửi gắm nhỏ bé, đi theo cái tên Thẩm Lãng không có tương lai này cơ chứ!”

Nghe thấy những lời này, Lâm Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày lại, trên mặt toát lên vẻ không vui.
Người khác muốn chửi bới cô ấy thì không sao nhưng đụng đến Thẩm Lãng là Lâm Nhuyễn Nhuyễn vô cùng tức giận.
“Tôi không cho phép cô nói anh ấy như thế!” Giọng Lâm Nhuyễn Nhuyễn không lớn nhưng vẻ mặt lại rất chân thành.
“Cô tên gì? Tôi thật sự muốn kết bạn với cô mà, tôi có quen những người giàu có trong thành phố này, nếu cô không ngại thì tôi có thể giới thiệu cho cô vài người con nhà giàu có gia thế hiển hách.”
Với nhan sắc của Hoàng Tú Tú thì đám con nhà giàu đó không thèm chú ý tới nhưng với tư sắc và dáng người của Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì cho dù là bốn cậu chủ ở thành phố cũng phải thèm thuồng.
Nếu như việc này thành công, Hoàng Tú Tú mang danh là người tiến cử cũng ké được không ít chỗ tốt.
“Không cần.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn kiên quyết lắc đầu.
“Không phải ai cũng có thể tiếp xúc với những người giàu có này đâu.

Tôi nói cho cô biết, những người có quan chức địa vị cao quý ở thành phố này, mấy cậu chủ ở tầng lớp cao tôi đều quen biết với họ hết.

Bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau nữa, bây giờ cô xin tôi giúp đỡ thì có khi chiều nay bốn cậu chủ ở thành phố sẽ lái xe chở cô đi hóng gió đấy!”
Quan điểm làm người của Hoàng Tú Tú đã mục ruỗng từ gốc rễ, hành động này của cô ta tựa như đang làm một cuộc buôn bán xác thịt.
Lúc này, Thẩm Lãng bảo vệ Lâm Nhuyễn Nhuyễn sau lưng, đối mặt với Hoàng Tú Tú rồi nói: “Cô hả? Chỉ sợ mấy cậu chủ đó không thèm để ý, cũng không muốn tỏ ra quen biết với cô đâu.”
Nói thật, với nhan sắc và gia cảnh của Hoàng Tú Tú thì chắc chắn không tiếp xúc được với mấy vị con nhà giàu ở thành phố, cho dù cô ta cố chấp đến đâu thì người ta cũng chả thèm để ý đến.
Người cô ta quen biết cùng lắm chỉ là mấy kẻ nhà giàu như Trần Phong mà thôi.
“Ha ha, anh lo chuyện của tôi làm gì? Tôi tự có biện pháp của mình!” Hoàng Tú Tú cười lạnh.
“Cô ti tiện không có nghĩa là những cô gái khác cũng ti tiện như cô.” Thẩm Lãng lắc đầu.

“Anh cho rằng bạn gái mình mãi mãi không thay lòng à? Xem ra cô ta vừa tới Tỉnh Thành nhỉ, chắc chưa nhìn thấy cuộc sống hoàng nhoáng như thế bao giờ.

Nhưng không lâu sau thì cô ta sẽ cảm nhận được hiện thực tàn khốc, sẽ khát vọng cuộc sống xa hoa trụy lạc, sinh hoạt giàu có.

Anh thật sự cho rằng tình yêu có thể chiến thắng được tất cả à? Buồn cười!”
Tuy Thẩm Lãng và Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn chưa xác định quan hệ yêu đương nhưng anh hiểu rõ con người cô ấy, Lâm Nhuyễn Nhuyễn không phải là một cô gái hám danh hám lợi.
Thế nhưng hành động tốn sức châm ngòi của Hoàng Tú Tú thật đúng là ác độc.
“Dạo phố mà lại gặp trúng loại người như thế này thì đúng là xui xẻo, đừng có lắc lư trước mặt tôi, biến đi!”
Thẩm Lãng không muốn nói nhảm với Hoàng Tú Tú, đúng là mất hứng mà.
Thế nhưng cô ta lại chửi ầm lên: “Ngưng tỏ vẻ đi, chị đây có ý tốt chỉ dẫn cho người đẹp, có cản trở gì anh không? Dám nói tôi xui xẻo, anh chỉ là một đứa chạy việc cho nhà họ Tống mà thôi, có tư cách gì mà lên mặt!”
Sau đó, cô ta giống như một con chó điên muốn nhào lên cắn xé Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng vươn tay ngăn cô ta lại.
Mà trong lúc nóng vội, Hoàng Tú Tú bèn kéo đồng hồ trên tay Thẩm Lãng ném xuống đất, hung hăng giẫm mấy cước.
“Cái đồ nghèo rớt mồng tơi bày đặt học theo con nhà giàu làm gì, rác rưởi bày đặt tỏ vẻ!”
Bình thường Thẩm Lãng cũng không để lộ đồng hồ ra ngoài mà giấu bên trong tay áo, không khoe khoang làm chi.
Giờ bị Hoàng Tú Tú chà đạp như thế, ánh mắt anh chợt trở nên lạnh lẽo.
Có người muốn ức hiếp trên đầu anh luôn à?
Không thể tha thứ!
“Món đồ này có thể khiến cô táng gia bại sản đấy!”
Không ngờ Hoàng Tú Tú lại không biết coi hàng mà cười nhạo: “Tôi khinh! Anh học được cách lừa người rồi à! Tôi sẽ để anh mua cái mới!”
“Thật sự cô mua không nổi đâu, trong vòng ba ngày không bồi thường được thì biến vào cục cảnh sát đi!”
Hành động này là cố ý tổn hại tài sản của người khác, hơn nữa mức độ không nhỏ.

Nếu như phán tội nhẹ thì Thẩm Lãng sẽ bỏ giá cao mời luật sư đưa cô ta vào tù bóc lịch vài năm để sắp tới không phải nhìn thấy loại rác rưởi này nữa.
“Nếu tôi không bồi thường nổi thì sẽ đứng ở đây kêu anh bằng “bố” đấy, sau này anh chính là “bố” của tôi!”
Hoàng Tú Tú nghe không lọt tai những lời Thẩm Lãng nói, nhặt cái đồng hồ mà cô ta cho là không quan trọng kia lên bỏ vào túi rồi hùng hổ rời khỏi đó.
Khi cô ta quay về trường thì đi ngang qua tiệm đồng hồ, mới sựt nhớ ghé qua hỏi han một chút.
“Này ông chủ, tiệm ông có loại đồng hồ này không? Bán cho tôi mười cái đi!”
Ông chủ nhận lấy đồng hồ xem xét qua vài lần, sau đó nhíu mày, sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu liên tục.
“Tiệm nhỏ của tôi không có bán đồng hồ này.”
Trong lòng ông chủ tiệm đồng hồ thầm nhủ, đầu óc cô bé này đúng là có vấn đề rồi…
Tìm tới cửa tiệm nhỏ của ông ta hỏi cái này là cố tình bới móc tìm lỗi, cạn lời hơn là đòi mua tận mười cái.

Hành động này một là đầu óc có bệnh, hai là uống lộn thuốc nhưng ông ta lại không nói thẳng ra.
“Không bán? Vậy ông sửa lại đi.” Hoàng Tú Tú còn nói.
“Sửa? Đừng giỡn chứ cô bé, cái đồng hồ này là hàng nhập khẩu từ Geneva, Thụy Sĩ đó, chỉ mấy người quý tộc mới mua nổi thôi.

Tiệm nhỏ của tôi không có linh kiện nào trong đó cả, cô bảo tôi sửa như thế nào đây?”
Ông chủ cảm thấy đầu óc cô gái này đúng là có vấn đề.
“Ông chủ có lộn không vậy? Chỉ là một chiếc đồng hồ mà thôi, còn nhập khẩu cái gì cơ chứ? Còn quý tộc nữa? Là do kỹ thuật của ông không tốt thì có!”
“Tôi thấy cô đúng là có vấn đề!” Ông chủ tiệm đồng hồ không còn kiên nhẫn nữa.
“Ông có ý gì? Nói cho rõ ràng vào!” Hoàng Tú Tú không vui nói.
Khí nóng trong đầu ông chủ bốc lên, thật sự muốn đá Hoàng Tú Tú ra ngoài.
“Cái đồng hồ trong miệng cô có thể đổi lấy mười cái cửa tiệm của tôi đấy! Nếu cô cố tình đến đây quấy rối vậy thì mau biến đi giùm!”.