Siêu Cấp Đại Gia

Chương 169: 169: Tôi Của Ngày Hôm Nay Đã Cao Tới Mức Cô Không Thể Với Tới!






Nhân viên kiểm tra an ninh yêu cầu lần nữa, song vẫn bị cô gái cự tuyệt.
Hơn nữa thái độ cô này còn cực kỳ ngang ngược và vô lễ.

Cô ta lớn tiếng nhục mạ nhân viên kiểm tra an ninh, đồng thời nhất quyết muốn vượt qua cửa kiểm tra.
Nhân viên sân bay đang chẳng biết phải làm thế nào thì cảnh sát đã mau chóng chạy tới.
Bên trong vali bị nghi ngờ là có chứa bình khí nén dễ cháy, mà thế thì chẳng phải chuyện đùa.
Cuối cùng khi cô gái chịu mở vali, người ta mới rõ hóa ra đấy là một lọ xịt chống nắng.
Cảnh sát và nhân viên kiểm tra an ninh yêu cầu giữ lọ xịt chống nắng này lại.
Bởi nó được xếp vào những vật dụng nguy hiểm, tuyệt đối không được phép mang lên máy bay.
Đây vốn là thủ tục kiểm tra an ninh bình thường, cứ giao đồ cấm ra là được, sẽ chẳng mất quá nhiều thời gian.
Nhưng mà cô gái này lại càng tỏ ra gay gắt.
Cô ta cầm lọ xịt chống nắng xịt vào mặt cảnh sát với nhân viên an ninh rồi cố chấp xông qua cửa kiểm tra an ninh.
Ngay tại lúc này, Thẩm Lãng đã kiểm tra an ninh xong và nhẹ nhàng duỗi chân khiến cô gái ngã rạp xuống đất y như chó ăn phân.
Lớp trang điểm đậm trên mặt đều bị trôi sạch, để lại trên sàn một tầng "bột dính".
"Chú cảnh sát, loại người này không coi an toàn của người khác ra gì đâu, phải nghiêm khắc giáo dục lại tư tưởng mới được."
Lúc này không một bổ đao xuống thì còn đợi lúc nào nữa, khoan hồng với loại người này chẳng khác nào coi sự an toàn của mọi người là trò trẻ con.
Cảnh sát gật đầu đáp: "Cảm ơn cậu nhóc đã gan dạ ra tay.

Yên tâm đi, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng, bảo đảm an toàn cho mọi người.”
Mà lúc này, cô gái kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, con ngươi to tướng như thể sắp bật ra khỏi hốc mắt.

"Các người xong đời rồi! Làm chậm trễ lộ trình của tôi, ảnh hưởng lịch trình của tôi, các người phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Tôi là nhân vật công chúng đấy!"
Nhưng mà cảnh sát vẫn không nhượng bộ cô ta.
"Cô còn biết cô là nhân vật công chúng à? Với cái nết này, cô đang bôi nhọ cho cái danh nhân vật công chúng đấy, bây giờ tôi phải đưa cô về đồn điều tra!"
"Tôi là Hoàng Hiệp Hiệp, gần đây là khách quen của gameshow đang hot.

Các người làm tôi trễ Chương trình, tôi sẽ mời luật sư kiện các người táng gia bại sản!"
Vừa nói, Hoàng Hiệp Hiệp vừa lấy di động ra lồng lộn tuyên bố muốn truy tố với cảnh sát.
Nơi này là sân bay, sao có thể để cô ta làm bừa.
Công an quyết định cưỡng chế bắt Hoàng Hiệp Hiệp đi.
Mà Hoàng Hiệp Hiệp bắt đầu ăn vạ, khóc lóc om xòm phát ngôn bừa bãi.
"Ảnh hưởng rating của Chương trình xem các người có chịu nổi không? Mau thả tôi ra, cút hết cho tôi!"
Cảnh sát chọn luôn biện pháp cưỡng chế kéo cô gái tên Hoàng Hiệp Hiệp này lên xe cảnh sát.
Bấy giờ, Thẩm Lãng khẽ gật đầu.
"Chỉ là một diễn viên thôi mà, có vượt trội hơn ai đâu chứ? Cái loại như Hoàng Hiệp Hiệp này cuối cùng chỉ thành đồ chơi cho đám đạo diễn và nhà giàu thôi."
Lúc còn ở thủ đô, Thẩm Lãng đã không xa lạ gì với những quy tắc trong giới này.
Bây giờ đến Tỉnh Thành, có lẽ cũng chẳng khác biệt là bao.
Cho dù ngôi sao điện ảnh và truyền hình tiếng tăm thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng đấu lại được sức mạnh của đồng tiền.
Thẩm Lãng nắm tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn, rời khỏi chỗ kiểm tra an ninh.

Anh vốn định ngồi khoang hạng nhất nhưng Lâm Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy vậy thì lãng phí quá nên cuối cùng cả hai chọn khoang hạng thương gia.
Sau đó, Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi vệ sinh, còn Thẩm Lãng tiếp tục xếp hàng.
Chất lượng phục vụ ở khoang thương gia không thể so được với khoang hạng nhất, phiền nhất là phải xếp hàng thật dài, song được cái là giá vé rất phải chăng.
Bỗng nhiên, một bóng người con gái quen thuộc lướt qua anh.
Cô gái này trang điểm nhẹ nhàng, mắt sâu mũi cao, vóc người dong dỏng.

Cô ta khoác chiếc đầm dài tôn dáng eo thon và đi đôi giày cao gót màu bạc.
Cô gái lướt qua người Thẩm Lãng rồi đột nhiên vòng trở lại.
Cô ta ngẩng cao gương mặt trái xoan, con mắt sáng tỏ chuyển động cấp tốc quan sát Thẩm Lãng.
Ngay sau đó, khóe miệng bên phải của cô ta hơi nâng thành một độ cong mang ‎ys đùa cợt.
Mà Thẩm Lãng cũng mới nhận ra cô gái này.
Bạch Vi Vi!
Có thể chắc chắn đây chính là cô ta.
Bạn gái cũ của Thẩm Lãng!
Chính là cô ta cùng mẹ của mình đã làm nhục Thẩm Lãng vào ngày sinh nhật đó.
Cũng là cô ta tiêu xài hoang phí hai mươi nghìn đồng tiền mồ hôi nước mắt của Thẩm Lãng mà chẳng có sự cho phép anh, thậm chí còn ngang ngược từ chối trả lại.
Vẫn là cô ta - kẻ bí mật hối lộ trưởng khoa, cấu kết với Chu Tử Hào xóa bỏ tên Thẩm Lãng khỏi danh sách học sinh được vào ngôi trường hàng đầu của Tỉnh Thành.
Trong chớp mắt hai tháng đã qua, không ngờ hai người lại gặp lại ở sân bay.
"Thẩm Lãng, đúng là anh rồi! Sao hả? Còn có tiền ngồi máy bay cơ à? Nhìn cái vẻ lo lắng bứt rứt của anh, chắc là lần đầu ngồi máy bay rồi!"

Kiểu nói chuyện của Bạch Vi Vi vẫn cay nghiệt như ngày nào.
Mà cũng đúng, lúc trước Thẩm Lãng quả thật chưa từng tới sân bay cỡ nhỏ thế này.
Lúc phải đi xa, anh toàn ngồi Gulfstream G650.
Chẳng qua trước lời nói cay nghiệt chanh chua của Bạch Vi Vi, Thẩm Lãng chỉ vô cảm đáp lại: "Không liên quan đến cô!"
"Không ngờ sau hai tháng gặp lại, giữa chúng ta lại có chênh lệch ngày càng rõ ràng thế này.

Anh biết giờ tôi sống cuộc sống xa hoa thế nào không?" Bạch Vi Vi khoanh tay, dùng giọng điệu cao ngạo nói.
"Không có hứng thú biết!"
Thẩm Lãng chẳng còn quan tâm đến những gì liên quan đến cô gái dối trá này nữa.
Và anh tin chắc với tính cách của Bạch Vi Vi, để có được cuộc sống xa hoa trong thời gian ngắn thì cô ta đã dùng cách bán thân.
Thẩm Lãng nghĩ không sai chút nào.
Bạch Vi Vi dùng hết thủ đoạn để vào được ngôi trường hàng đầu của Tỉnh Thành, coi ngôi trường này như một cầu nối, một bậc thang rồi mài đầu chen chân vào giới con nhà giàu, hòng quen được cậu ấm trong trường, sau đó bán đứng thể xác.
Dĩ nhiên, ở bên bạn trai sao có thể gọi là bán được, phải gọi là đạt được cái mình muốn mới đúng.
"Sự thật chứng minh lựa chọn của tôi sáng suốt biết bao! Bây giờ tôi ngồi khoang hạng nhất về Tỉnh Thành, còn anh chỉ ngồi khoang thương gia.

Tôi có thể lên thẳng máy bay, còn anh phải đứng xếp hàng, chênh lệch chính là đây!"
Bố Bạch Vi Vi qua đời, cô ta phải về thành phố Bình An chạy tang, lần nào đi cũng ngồi khoang hạng nhất.
Thấy Bạch Vi Vi khoe khoang khoang hạng nhất của cô ta, Thẩm Lãng cảm thấy cô ta vô cùng ngây thơ và buồn cười.
Giữa khoang hạng nhất với khoang thương gia đúng là có chênh lệch, đây là sự thật không thể bàn cãi, song đây là lần đầu anh thấy có người khoe mẽ trắng trợn như vậy.
"Ngây thơ!" Hai con ngươi Thẩm Lãng lơ đễnh đảo qua.
Anh từng thấy có kẻ thể hiện này nọ trên mạng, song lại chưa từng thấy ai nhiệt tình thể hiện như Bạch Vi Vi.
Chỉ hành động thế này thôi cũng đã định trước rằng cô ta sẽ chẳng bao giờ thành người có tiền thật sự, cái tác phong y nhà giàu mới nổi không trượt phát nào.
"Anh nói tôi ngây thơ? Thật ra anh đang hâm mộ tôi thì có, may mà ban đầu tôi nghe lời mẹ khuyên với lựa chọn sáng suốt nên mới có được cuộc sống hạnh phúc như ngày hôm nay, có phải anh tức lắm không?"
Bạch Vi Vi vênh váo hung hăng, toàn thân tỏa ra sự kiêu căng ngạo mạn.

"Không hâm mộ chút nào.

Ở trong mắt tôi, khoang hạng nhất với khoang thương gia cũng không khác nhau nhiều lắm.

Ngồi cùng ai, trải qua với ai mới là điều quan trọng nhất." Thẩm Lãng khẽ gật đầu, trầm ổn nói.
"Ha! Nói câu như thế có ích lợi gì? Chẳng qua chỉ là tự an ủi mình mà thôi, hôm nay để tôi thấy anh vẫn còn kém hơn tôi thì tôi yên tâm lắm rồi!" Bạch Vi Vi cười khẩy.
"Xem ra hơn hai tháng nay, anh họ Chu Tử Hào của cô không liên lạc cho cô thì phải, nếu không thì cô không thể dốt nát đến mức này." Thẩm Lãng hờ hững nói.
"Anh họ xa mà thôi, tôi cũng lười liên lạc với anh ta.

Không phải nhà anh ta mở khách sạn à, thế thì bây giờ nhìn thấy tôi, anh ta còn phải cung phụng tôi nữa đó." Bạch Vi Vi đắc ý bảo.
Đúng là đồ ăn cháo đá bát, ban đầu cho dù Chu Tử Hào cũng là một thằng khốn nhưng vẫn từng giúp đỡ Bạch Vi Vi.
Nếu không có Chu Tử Hào, Bạch Vi Vi đã chẳng có khả năng loại bỏ Thẩm Lãng ra khỏi danh sách.
Mà hôm nay, Bạch Vi Vi vừa mới có chỗ dựa mới thì đã không còn để Chu Tử Hào vào mắt nữa.
Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết như này, Thẩm Lãng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Dù anh đã từng móc tim moi phổi.
Nhưng anh của hôm nay đã cao đến mức Bạch Vi Vi không thể với tới.
"Không nói nữa, chờ Nhuyễn Nhuyễn về thì tôi lên máy bay ngay.".

Đam Mỹ Sắc
Thẩm Lãng xoay người nhìn đồng hồ Patek Philippe, thấy đã gần đến giờ.
Mà Bạch Vi Vi vẫn nở nụ cười đầy giễu cợt như cũ.
"Nhuyễn Nhuyễn? Nhuyễn Nhuyễn nào? Lâm Nhuyễn Nhuyễn? Đừng có mở mắt nói mò! Lâm Nhuyễn Nhuyễn là hoa khôi học đường, sao có thể đi cùng anh được chứ? Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, anh cứ nằm mơ đi!".