Siêu Cấp Đại Gia

Chương 165: 165: Vua Không Nói Chơi!






Đám người của Tề Mi Tuyết không hề để ý đến lời nói của Thẩm Lãng.
Nhưng mà kết quả của người nhà họ Tề đã định trước như lời Thẩm Lãng nói vậy.
Từ đây, thành phố Bình An sẽ không còn nhà họ Tề nữa.
Thẩm Lãng xoay người dắt tay Lâm Nhuyễn Nhuyễn rồi nói: “Nhuyễn Nhuyễn, em ra bên ngoài chờ anh, anh xử lý xong chuyện ở đây thì sẽ lập tức đến tìm em.

Chú ý an toàn nhé, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh.”
“Tôi không muốn, tôi muốn cùng anh đối mặt với chuyện này.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn khẽ lắc đầu, cô ấy cảm thấy Thẩm Lãng ở lại một thân một mình thì sẽ bị thua thiệt.
“Nghe lời đi, anh sẽ tự có cách.” Thẩm Lãng đưa tay xoa đầu Lâm Nhuyễn Nhuyễn, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều.
“Anh nhất định phải cẩn thận đấy.” Trên mặt Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn vô cùng lo âu.
“Yên tâm đi.”
Sau đó, Thẩm Lãng đưa mắt nhìn Lâm Nhuyễn Nhuyễn rời khỏi đây, sau đó lại xoay người đối mặt với mấy người nhà họ Tề.
“Bây giờ chúng ta có thể nợ nần tính trong một lần rồi đấy, hôm nay mấy người không ra khỏi được khách sạn Long Thịnh đâu.”
Giờ phút này, Thẩm Lãng đã không muốn phí lời với người nhà họ Tề nữa, hôm nay mấy người Tề Đại Sơn và Tề Mi Tuyết đừng ai nghĩ đến chuyện đi ra khỏi khách sạn Long Thịnh.
Long Thịnh là địa bàn của Thẩm Lãng, Tề Đại Sơn và Tề Mi Tuyết muốn trốn cũng không thoát được.
Trước đó Chu Tử Hào đã từng mượn cớ vào nhà vệ sinh để rời khỏi phòng bao xử lý Tôn Đức Lâm.

Sau khi cậu ấy xử lý Tôn Đức Lâm xong thì lại nghe theo sắp xếp của Thẩm Lãng mà bố trí nhân viên ở các lối ra của khách sạn.
Người nhà họ Tề là ung nhọt của thành phố Bình An, Thẩm Lãng vốn cũng không có ý định bỏ qua cho bọn họ.
Những lời mà Tề Mi Tuyết nói với Thẩm Lãng quả thật đầy vẻ khinh thường, cuồng vọng tự đại.
“Thẩm Lãng, anh thật không biết tự lượng sức đấy, loại người như anh mà cũng dám uy hiếp tôi sao? Khách sạn này cũng không phải do nhà anh mở, bà đây muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Tề Mi Tuyết khinh thường phản bác.
Mà Tề Đại Sơn cũng không kiềm chế được, quát lớn một tiếng: “Mặc dù hôm nay Tề Đại Sơn tôi có mất hết mặt mũi cũng tuyệt đối không để loại rác rưởi như cậu uy hiếp đâu.”
Ngay sau đó, Tề Đại Sơn nói với cháu ngoại Tề Mi Tuyết: “Mi Tuyết, chúng ta đi.

Ông cũng muốn xem thử cậu ta lấy cái gì để giữ chúng ta lại.”
Nói xong câu này, Tề Đại Sơn lập tức hùng hổ đưa người nhà đi ra cửa khách sạn.
Thế nhưng Thẩm Lãng cũng không có cản trở.
Anh cần gì phải tự mình ra tay chứ, toàn bộ khách sạn đều đã bị anh nắm trong lòng bàn tay hết rồi, việc bẩn thỉu mệt nhọc này thì cứ giao cho người khác làm là được.
Thẩm Lãng đi đến ngồi lên chiếc ghế của ông chủ đối mặt với đám người Tề Đại Sơn và Tề Mi Tuyết rồi cười lạnh một tiếng.
“Hừ, gặp lại nhau nhanh như vậy sao.”
Khi Tề Đại Sơn và Tề Mi Tuyết nhìn thấy Thẩm Lãng thì đôi mắt đã lóe lên chút khiếp sợ.
Nhất là Tề Đại Sơn, trong lòng ông ta run rẩy dữ dội, cơn nghi ngờ cứ như lũ lụt kéo tới.
“Thẩm Lãng, tại sao cậu lại ở đây? Là cậu cho người trói chúng tôi lại đúng không, rốt cuộc cậu là ai?”

Tề Đại Sơn phát ra một tiếng hét lớn, vẻ mặt vô cùng tàn bạo mà chất vấn Thẩm Lãng.
Căn phòng làm việc này của Thẩm Lãng không chỉ có hệ thống an ninh vô cùng hoàn thiện mà hiệu quả cách âm cũng rất tốt, cho dù Tề Đại Sơn có la rách cổ họng thì cũng không làm được chuyện gì.
“Ông không cần phải biết thân phận cụ thể của tôi, tôi là người mà ông vĩnh viễn cũng không chạm tới được.”
Hai mắt Thẩm Lãng sáng như đuốc.
“Mẹ nó, ngay cả một sợi tóc của ông ngoại tôi thì anh cũng không bằng đâu.” Tề Mi Tuyết vẫn còn mạnh miệng.
“Chu Tử Hào, vả miệng cô ta một trăm cái.” Thẩm Lãng ra lệnh.
Làm sao Chu Tử Hào dám cãi lời anh chứ, cậu ấy vội vàng cởi giày ra rồi đi về phía Tề Mi Tuyết.
Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ người nhà họ Tề đều cực kỳ hoảng sợ.
Lúc trước bọn họ còn đang nghi ngờ tại sao Thẩm Lãng lại dám ngồi vào chiếc ghế chủ tịch trong phòng làm việc của khách sạn Long Thịnh, bây giờ sau khi phát hiện ra Chu Tử Hào bị Thẩm Lãng sai khiến thì bọn họ hoàn toàn bối rối.
Đường đường là cậu chủ của khách sạn Long Thịnh, thế mà lại nghe lời Thẩm Lãng như thế!
Đây là chuyện gì thế này?
Tề Mi Tuyết còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị Chu Tử Hào cầm giày đánh hai cái trên mặt.
Hơn nữa, còn chưa chịu dừng lại.
Nói vả miệng một trăm cái chính là một trăm cái, vua không nói chơi.
Mới vừa rồi Tề Mi Tuyết còn phách lối kiêu căng, trong nháy mắt đã không thể lên tiếng nổi, muốn khóc cũng không được, cả khuôn mặt sắp bị đánh đến nát bét.

Mà bố mẹ của Tề Mi Tuyết thì lại điên cuồng nhục mạ Thẩm Lãng, buông ra những lời ác độc.
“Con không dạy là lỗi của bố, cũng chỉ có loại bố mẹ ác độc mới có thể nuôi dưỡng ra đứa con ác độc như vậy.

Nhục mạ Lâm Nhuyễn Nhuyễn thì phải chịu trừng phạt.”
“Chu Tử Hào, vả miệng hai người này một trăm cái.”
Đối với Chu Tử Hào mà nói thì mệnh lệnh của Thẩm Lãng chính là thánh chỉ.
Vua không nói chơi, làm sao cậu ấy dám không tuân theo chứ?
Mà lúc này, Tề Đại Sơn đã không thể nào ngồi chờ chết được nữa.

Ông ấy là người nổi tiếng ở thành phố Bình An này mà, làm sao có thể yếu thế như vậy cơ chứ!
“Nhà họ Tề ở Tỉnh Thành đúng không, vậy thì sao chứ? Hôm nay tôi phải dạy dỗ lại các người.” Nếu như Thẩm Lãng đã dám trói Tề Đại Sơn thì chứng tỏ anh đã suy nghĩ qua chuyện này rồi.
Đã đắc tội với kẻ chống lưng cho Dương Oánh Oánh, bây giờ anh cũng không ngại đắc tội thêm một nhà họ Tề ở Tỉnh Thành.
“Anh hai tôi có biệt danh là Tề Diêm Vương đấy, cậu chết chắc rồi.” Tề Đại Sơn trợn mắt lên, ánh mắt ông ta vô cùng tàn bạo nhìn thằng về phía Thẩm Lãng.
“Tôi có nghe nói tới Tề Diêm Vương rồi, ông cũng đã lớn tuổi như thế mà còn kéo tên anh trai mình ra để hù dọa người khác, làm vậy không cảm thấy mất mặt sao? Ông luôn miệng nói mình là người trùm ở thành phố Bình An này, tuy nhiên ngoại trừ dựa vào Tề Diêm Vương ra thì ông còn có bản lĩnh gì chứ?”
Thẩm Lãng nói rất trực tiếp, anh thật sự vô cùng xem thường Tề Đại Sơn.
Tuy nói rằng Đỗ Kim Thủy người ta có thể làm ăn phát đạt là dựa vào nhà họ Thẩm nhưng dù sao thì năng lực và tài lực của người ta cũng thuộc hàng ba toàn thành phố, còn Tề Đại Sơn dựa vào nhà họ Tề ở Tỉnh Thành mà lại không làm ra được bao nhiêu thành tích cả.”
“Cậu biết danh hiệu Tề Diêm Vương sao? Cậu đã từng ở Tỉnh Thành rồi à?” Tề Đại Sơn nheo mắt hỏi.
“Chưa từng đến đó.” Thẩm Lãng nói.

“Vậy cậu đi hỏi thăm một chút thử xem, Tề Diêm Vương ở Tỉnh Thành là một người như thế nào.

Quan hệ của anh ấy rất rộng, cả giới thương nhân và bên chính phủ đều có người quen, cậu chết chắc rồi.”
Trong mắt Tề Đại Sơn thì anh hai của ông ta là một người có thủ đoạn nhất trong dòng họ, đồng thời cũng là một trong bốn người quyền thế ở Tỉnh Thành.
Danh hiệu Tề Diêm Vương cũng không phải là nói cho vui, Tỉnh Thành lưu truyền một câu nói rằng: Diêm Vương vừa cười, cả nhà hỏa táng!
“Vậy ý của ông là?” Thẩm Lãng hỏi.
“Rất đơn giản, cậu quỳ xuống dập đầu tôi một trăm cái thật vang, gọi tôi là ông nội một trăm lần thì tôi có thể cân nhắc chuyện không để cậu phải chịu nổi khổ da thịt.” Tề Đại Sơn hăm dọa Thẩm Lãng.
Nhưng mà nhưng tài liệu liên quan đến Tề Đại Sơn thì Thẩm Lãng đã tra được rất rõ ràng.
Anh cũng hiểu rõ nguyên nhân ban đầu vì sao Tề Đại Sơn lại phải chạy từ Tỉnh Thành đến thành phố Bình An này.
Anh đến tham gia lần hội nghị thương mại này là nhắm vào nhà họ Tề, nhất là Tề Đại Sơn, bây giờ sao có thể tỏ ra yếu thế chứ.
“Chu Tử Hào, thưởng ông ta một trăm bạt tai đi.” Giọng nói của Thẩm Lãng lạnh như băng.
“Dừng tay Chu Tử Hào, cậu đường đường là cậu chủ của Long Thịnh, làm sao có thể nghe thằng nhóc này sai khiến chứ.

Nếu như cậu bị cậu ta liên lụy thì sẽ phải chịu tội, anh hai tôi mà ra tay thì có thể san bằng khách sạn Long Thịnh của cậu đấy.” Tề Đại Sơn khàn giọng ngăn cản.
Nhưng mà Chu Tử Hào không hề lên tiếng, cậu ấy chỉ cầm giày lên rồi đánh vào mặt Tề Đại Sơn.
Sau khi vả miệng Tề Đại Sơn xong, Thẩm Lãng ra lệnh lần cuối.
“Đổi phòng, đóng cửa thả chó!”.