Siêu Cấp Đại Gia

Chương 139: 139: Thật Sự Quá Viển Vông






Mộc Hồng Diệp ở đầu dây bên kia điện thoại dùng giọng dịu dàng tinh tế an ủi: “Anh Thẩm, Thẩm Tư Nguyên ở bên đây cũng bị tôi đối phó rồi.

Gần đây anh ta không ít lần đi đến chỗ ông kể lể, nhưng mà ông chưa đến mức hồ đồ, có thể xử lý đâu ra đó.”
Thẩm Lãng xuống xe, đi tới một góc không người, ánh mắt bén nhọn càng hiện rõ vẻ tức giận của anh.
“Tôi động đến Dương Oánh Oánh, cái người tên My Tuyết gì đó tôi cũng động, nếu đã chạm đến điểm mấu chốt của tôi thì không có lý do gì để tôi bấm bụng chịu đựng.

Giúp tôi chuyển lời cảnh cáo Thẩm Tư Nguyên, lúc tôi quay về thì nhất định giấc mộng trở thành người thừa kế của cậu ta sẽ hoàn toàn bị dập tắt thôi!”
Em họ Thẩm Tư Nguyên vẫn luôn mơ ước trở thành người thừa kế của gia tộc quyền lực.

Mặc dù ông đã tuyên bố Thẩm Lãng trở thành người thừa kế, nhưng cậu ta vẫn chưa chịu hết hi vọng.
Mấy ngày này, Thẩm Tư Nguyên lấy lý do “Thẩm Lãng làm xằng làm bậy ở Bình An, tùy tiện gây xích mích với những dòng tộc khác”, tốn rất nhiều công sức khuyên ông hủy bỏ tư cách người thừa kế của Thẩm Lãng.
Nhưng mà những hành động này đều bị Mộc Hồng Diệp quan sát kỹ, cô ấy chính là người trợ giúp cho sự nghiệp của Thẩm Lãng.
“Anh Thẩm, nhiệm vụ thử thách thứ hai sắp kết thúc, bây giờ gia tộc đang bắt đầu đánh giá thành tích của anh.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì anh sẽ nhận được phần thưởng khi xong hết nhiệm vụ.” Mộc Hồng Diệp báo cáo với anh.
“Phần thưởng là gì?” Đối với phần thưởng của nhiệm vụ, Thẩm Lãng vẫn có chút mong đợi, nhưng anh hy vọng nó không phải là chiếc xe sang trọng nữa.
Tính đến thời điểm hiện tại, chiếc Hennessey Viper GT được sản xuất giới hạn ba chiếc vẫn nằm trong gara để ăn bụi bặm.

Nhưng mà với tính cách của bố, nói không chừng phần thưởng thật sự là như vậy.
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tuyệt đối sẽ không thua kém gì so với “Con rắn độc” trước đây đâu.”
“Ừ được, bố mẹ tôi ở đó còn phải nhờ cô chăm sóc nhiều.”
“Anh Thẩm, đây là bổn phận của tôi.”

Sau khi trò chuyện với Mộc Hồng Diệp xong, Thẩm Lãng mới nhận ra, nhà họ Thẩm vẫn còn có người chưa từ bỏ ý định tranh đoạt quyền thừa kế.
Có câu nhà vua chúa thì tranh đấu nhiều, nhưng những gia tộc có quyền lực như gia tộc Hoa Hạ, mâu thuẫn cũng tầng tầng lớp lớp.
“Thẩm Tư Nguyên, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu cản trở bước chân của tôi, tôi nhất định sẽ là người thừa kế của gia tộc quyền lực.”
Lòng của Thẩm Lãng vững chắc như sắt thép.
Nếu bị Thẩm Tư Nguyên chui vào lỗ trống, sao có thể xứng với bốn năm đã chịu nhục chứ.
Thẩm Lãng đi đến bên cạnh Đỗ Thiên Lượng, sau đó nói: “Tôi đi lên lầu luôn đây, anh ở dưới này chờ tôi.”
Đỗ Thiên Lượng nghiêm túc gật đầu, gã không biết lúc nãy Thẩm Lãng nói chuyện gì, nhưng bây giờ lại thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Anh đi vào một tòa nhà cổ xưa, gõ cửa một căn phòng.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn buồn ngủ, hôm nay cô ấy vừa thôi việc nên ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi bị quản lí lừa lần trước, Lâm Nhuyễn Nhuyễn dứt khoát từ chức.
“Bạn học Thẩm, mau đến đây, để tôi rót cho anh ly nước.”
Đột nhiên Thẩm Lãng đến đây khiến Lâm Nhuyễn Nhuyễn không kịp chuẩn bị trước.
Đi vào phòng của cô ấy, căn phòng đơn sơ được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ.
Không khí tràn ngập mùi hương nhè nhẹ rất đặc biệt, không phải là hương hoa hay mùi đồ trang điểm.
Lúc Lâm Nhuyễn Nhuyễn bưng một ly nước lọc tới, Thẩm Lãng gật đầu nhận lấy.
Sau đó, anh giải thích rõ mục đích đến của mình, rồi sau đó cầm lấy một cây nhân sâm lâu năm xuống lầu.
Chỉ có điều, lần này anh đưa theo Lâm Nhuyễn Nhuyễn xuống cùng mình.
Bữa tối Lâm Nhuyễn Nhuyễn chỉ ăn đơn giản, Thẩm Lãng muốn dẫn cô ấy đi ăn một bữa ngon miệng.
“Cầm lấy nhân sâm này về bồi bổ cho cơ thể ông đi.” Anh nói với Đỗ Thiên Lượng.
Gã nhếch mép cười xấu xa nói: “Được rồi, không làm phiền anh Thẩm nữa, anh lái xe này đi, anh cũng nên chú ý thân thể mình đó.”
Lần này Đỗ Thiên Lượng đổi giọng đúng lúc, cũng xem như thông minh.

Lúc nói xong, gã lập tức buông chiếc Bentley Mulsanne ra.

“Em xem người bạn này của anh, cứ ném xe cho anh thôi.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu nói.
“Bạn học Thẩm, bạn bè của anh ai cũng rất giàu nha, Đỗ Thiên Lượng này có phải là người có thế lực đứng phía sau anh không vậy?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn không khỏi hiếu kỳ.
Lần trước gặp Ngô Lương, cô ấy cũng đã hỏi qua câu hỏi tương tự.
“Không phải, Đỗ Thiên Lượng này, anh tặng cậu ta một cây nhân sâm, loại nhân sâm lâu năm này ở Bình An không thể nào mua được, cho nên cậu ta mới khách khí như vậy.” Thẩm Lãng trả lời.
“Hóa ra là vậy à, tôi thấy anh ta rất tốt với anh.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn dường như hiểu được mấy loại xã giao như thế này.
Cô ấy cảm thấy xuất thân của Thẩm Lãng nghèo khó như vậy, lại có năng lực đi kết bạn với con nhà giàu, sức hấp dẫn thật sự không tầm thường.
“Đi thôi, Nhuyễn Nhuyễn, anh dẫn em đi ăn một bữa lớn, cơm Tây cơm Tàu muốn chọn gì thì chọn.” Thẩm Lãng nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Lúc này, tay của cô ấy nóng hổi, cả khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một mảng đỏ bừng.
“Tôi...!tôi muốn ăn thịt xiên, ăn bữa lớn quá lãng phí, tôi muốn tiết kiệm tiền cho anh.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt nói.
“Không cần, anh vẫn còn tiền, trong khoảng thời gian này buôn bán lời được chút tiền.” Thẩm Lãng nói.
“Tiền kiếm được để anh đi gây dựng sự nghiệp, tôi thật sự rất muốn ăn thịt xiên.

Chúng ta cũng đừng đi đến quán thịt nướng mà hãy đến quán ven đường đi.”
Lâm Nhuyễn Nhuyễn muốn giữ tiền lại cho Thẩm Lãng, đề phòng bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

Trước đây đã nhận được rất nhiều quà, đã thỏa mãn rồi, bây giờ có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm.
“Vậy được rồi, lên xe đi, anh dẫn em đến quán thịt nướng.”
Thẩm Lãng hiểu rất rõ Lâm Nhuyễn Nhuyễn, cô ấy không giống với mấy cô gái ham giàu sang phú quý.

Bây giờ những cô gái chủ động đi đến ăn ở quán ven đường thật sự rất ít.
Mà anh cũng sẽ không ngại quán ven đường không hợp vệ sinh, thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.


Hơn nữa chịu khổ bốn năm, cũng không kém bao nhiêu so với mấy quán ăn ven đường.
Trong nháy mắt, Thẩm Lãng đã lái chiếc Bentley Mulsanne đến một quán thịt nướng ngoài trời ở Thành Nam.
Phía trước bày đầy bàn ghế, không có chỗ đậu xe, anh không thể làm gì khác hơn là đậu xe trước cửa tiệm vàng cách đó không xa.
Anh dẫn Lâm Nhuyễn Nhuyễn đi tới quầy, gọi mấy xiên yêu thích rồi tìm bàn ngồi xuống.
Không lâu sau thịt xiên đã được nướng xong, Thẩm Lãng uống một lon Coca lạnh.

Anh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Lâm Xuyến Xuyến đang chăm chú ăn xiên nướng.
Đôi môi nhỏ nhắn của cô ấy đóng mở, chậm rãi cắn, dáng vẻ rất đáng yêu.
Cô gái chỉ cần cho ăn thịt xiên nướng là có thể thỏa mãn, thật sự còn hơn cả mấy thứ quốc bảo.
Ngay lúc này, ven đường có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đeo cà-vạt, gọi tên Thẩm Lãng.
“Thẩm Lãng, đúng thật là cậu rồi, tôi đã cảm thấy quen mặt mà, đã lâu không gặp.” Người đàn ông trung niên đi đến phía Thẩm Lãng.
“Ông chủ Từ, đúng vậy, mặc dù thành phố Bình An không lớn lắm, nhưng tình cờ gặp được thực sự không dễ dàng chút nào.

Ngồi xuống ăn một miếng đi, tôi sẽ gọi vài xiên nữa.” Thẩm Lãng cũng nhận ra đối phương, ông ấy là ông chủ của công ty giao đồ ăn của anh, Từ Giang.
“Không được, tôi mới từ quán rượu đi ra, đang đi thì thấy hai người.

Mấy tháng không gặp, rốt cuộc cũng tìm được bạn gái xinh đẹp trong sáng như vậy.

Thằng nhóc cậu thật có tương lai nha, ha ha ha.” Ông chủ Từ nói đùa.
Ấn tượng của Thẩm Lãng với ông chủ Từ không tốt cũng không xấu, cũng không khó chịu với ông ấy, trước đây có tin đồn người muốn loại anh là một người khác của công ty đối tác.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn bị hiểu lầm là bạn gái của Thẩm Lãng, cô ấy rõ ràng không có uống rượu, nhưng trên mặt lại có hơi ửng hồng.

Cô ấy ngưỡng mộ Thẩm Lãng, nhưng từ đầu đến cuối không dám xác nhận quan hệ với anh.
“Được rồi, Thẩm Lãng này, bây giờ cậu đang bận rộn gì sao? Nếu việc cung cấp thực phẩm không có tương lai, cậu có thể tiếp tục đi theo tôi.


Tôi sẽ không mở cửa hàng cung cấp thực phẩm nữa.

Hiện tại tôi đang kinh doanh bất động sản và triển vọng rất tốt."
Từ Giang mới từ quán rượu đi ra, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
Bây giờ ông ấy là quản lý của Bàng thị Kiến Nghiệp, hơn nữa còn là người mà ông chủ Bàng tin tưởng.

Lần này có thể đi với ông chủ tham gia tiệc cưới con của Tề Đại Sơn- người có tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh, ông ấy cảm thấy vô cùng vinh dự.
Hiện nay, nhiều công ty ở trong giới ở thành phố Bình An đang muốn hội hộp để chúc mừng con trai của Tề Đại Sơn, mà chủ yếu là để lấy lòng nhà họ Tề mà thôi.
Công ty giao đồ ăn mà Từ Giang điều hành trước đây tuy nhỏ nhưng có chút tầm ảnh hưởng, có cơ hội thăng tiến thì quả thực rất đáng mừng.
“Không cần đâu ông chủ Từ, cảm ơn ông đã quan tâm, bây giờ tôi làm tự do, sau đó mới định gầy dựng sự nghiệp.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng lắc đầu.
“Người trẻ tuổi không nên lúc nào cũng nghĩ đến chuyện khởi nghiệp, nếu như không có nền tảng vững chắc thì nên làm việc đàng hoàng thôi.

Thẩm Lãng cậu cho tôi ấn tượng rất tốt, lúc còn là nhân viên giao đồ ăn của tôi, cậu đã làm việc chăm chỉ nhất, tôi hy vọng tương lai cậu có thể làm đến nơi đến chốn.” Khuôn mặt Từ Giang nghiêm túc nói.
Từ Giang nghe thấy Thẩm Lãng ăn thịt xiên ở quán ven đường nói muốn khởi nghiệp, trong lòng cảm thấy quá viển vông.

Chẳng khác nào đi đánh bóng bom nguyên tử, lát gạch trên Vạn Lý Trường Thành vậy, thật sự xa vời và khoác lác.
“Được, ông chủ Từ, tôi biết rồi, tôi cũng chúc ông tương lai hồng phát.”
Thẩm Lãng hiểu ý tốt của ông ấy, nhưng anh không cần phải phô trương thực lực hiện tại với Từ Giang.

Lúc này tốt nhất là ăn thêm vài xiên nữa, kết hợp với đá lạnh không thơm hơn sao!
Tuy nhiên, lúc này tạm thời không ăn xiên que được, có người từ một cửa tiệm vàng cách đó không xa đến.
“Anh đẹp trai, anh có thể chuyển xe đi được không, xe của tôi không có chỗ để đậu.”
“À được, tôi di chuyển xe ngay đây.”
Đậu ở cửa tiệm của người khác đúng là không ổn lắm, Thẩm Lãng cũng không thể chậm trễ.
Nghe vậy, Từ Giang có hơi ngạc nhiên: “Xe điện chiếm bao nhiêu không gian đâu, cũng cần di chuyển nữa à?”.