Siêu Cấp Cường Giả

Chương 8: Vì hắn đi




Trầm Thành Nhất Trung tổ chức trận thi đấu cho các lớp 12 chủ yếu là muốn giảm sức ép học tập cho các học sinh.

Dựa vào sự an bài của nhân viên nhà trường, trận đấu được tổ chức vào lúc 4h chiều. Học sinh lớp 12 có thể được phép ra sân coi thi đấu cũng có thể ở trong phòng học mà tiếp tục học tập.

Lúc đồng hồ đã điểm sang 4h, đa số học sinh lớp 12 đều ở khán đài ngồi xem, trừ số đó ra cũng có một ít học sinh lớp 11 đến sân thể dục để xem, phủ kín cả sân bóng rổ.

Tát cả chuyện này, chỉ bởi vì lời đánh cuộc giữa Bùi Đông Lai và Trịnh Phi, tất cả mọi người đều chờ mong kết quả cuối cùng.

Trận bóng rổ này, lấy Trịnh Phi dẫn đầu tất cả thành viên trong đội lớp 12/6 đã có mặt ở trên sân, bọn hắn thay đổi đồng phục thi đấu của dội, ở trên sân tiến hành khởi động. Mà thân là hoa hậu giảng đường Cố Mỹ Mỹ cũng không quan tâm đến ánh mắt của đám học sinh kia, quang minh chính đại đứng chung một chỗ với Trịnh Phi.

- Trịnh Phi, 4h rồi, sao bên kia vẫn chưa đến, chẳng lẽ bọn hắn sợ tới mức không dám đến đây sao?

- Những người khác chắc hẳn là sẽ đến nhưng tên phế vật Bùi Đông Lai kia thì rất khó nói.

Mắt thấy thành viên của lớp 12/1 còn chưa tới, hai gã đội viên lớp 12/6 liền đi đến bên cạnh Trịnh Phi nói.

- Hừ, đánh cuộc là do hắn nói ra, hiện giờ toàn bộ giáo viên và học sinh đều biết được hết, mặc kệ hắn có tới hay không, hôm nay, nhất định hắn phải thua.

Vẻ mặt Trịnh Phi nở ra nụ cười tự tin, cảm giác như muốn nói Bùi Đông Lai ngươi gặp bi kịch rồi.

- Đến rồi, thành viên lớp 12/6 đến rồi.

Trịnh Phi vừa mới nói xong thì một gã học sinh kêu lên, hắn thấy Bùi Đông Lai đang dẫn đầu thành viên lớp 12/1 đi vào sân bóng rổ.

Lời hắn vừa nói ra thì toàn bộ mọi người đều không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về phía cửa sân bóng rổ.

Đối với ánh mắt của mọi người thì vẻ mặt của Bùi Đông Lai cũng tỏ ra bình tĩnh nhưng mà Tào Băng cùng bảy tên thành viên khác thì có chút khẩn trương và lo lắng.

Mặc dù Bùi Đông Lai đã nói cho bọn hắn biết trận bóng rổ chiều này sẽ không thua, nhưng bọn hắn cho rằng trừ phi Bùi Đông Lai đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong cách đây một năm, nếu không thì sẽ rất khó thắng.

Mà đối với Bùi Đông Lai, một năm không rờ vào bóng rổ, muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong thì đâu có dễ như vậy?

Bọn hắn cũng không biết trong vòng một năm qua, mặc dù Bùi Đông Lai không có chơi bóng rổ ở trong trường nhưng mà vào lúc cuối tuần hắn cũng chơi bóng rổ ở khu dân nghèo, trong khu dân nghèo có một sân bóng rổ ngoài trời, điều kiện sân bãi rất tệ. Bất quả, cuối tuần nào cũng sẽ có nhiều hài tử đến đây chơi bóng, Bùi Đông Lai là một trong số đó. Nguồn: http://truyenfull.vn

Một năm trước đây, ngoại trừ học tập ra thì bóng rổ chính là thứ mà Bùi Đông Lai thích nhất.

Mà trong quá khứ, bởi vì linh hồn Tiêu Phi tự nhiên tiến vào thân thể hắn, xuất hiện trí nhớ thường xuyên hỗn loạn, tâm tình đã xảy ra một ít biến đổi, có khi tính tình trở nên cực kỳ hỏng bét thì chơi bóng rổ chính là phương pháp duy nhất để giảm sức ép.

Dưới tình hình này thì trình độ chơi bóng rổ của hắn chẳng những không thụt lùi mà còn tiến bộ hơn trước.

- Xem ra lời đồn về Bùi Đông Lai thật chính xác a, hắn muốn trước khi tốt nghiệp thông qua bóng rổ để chứng minh bản thân mình.

- Lần trước trong cuộc thi thử hắn chỉ đạt được 280 điểm, thể diện của hắn đều mất hết. Chỉ có thể thông qua trận bóng rổ này để chứng minh bản thân mình thôi.

- Hắc hắc, theo ta thấy thì lý tưởng thật tốt đẹp nhưng sự thật lại tàn khốc a.

- Đúng vậy, một năm trước Trịnh Phi đã làm cho Bùi Đông Lai nhục nhã mà đi, huống chi là bây giờ?

Đám người Bùi Đông Lai vừa vào sân bóng thì từ trên khán đài đám học sinh lại sôi nổi bàn luận, bao gồm những tên học sinh lớp 12/1 có mặt ở trong đó, cơ hồ tất cả toàn bộ đều cho rằng hôm nay Bùi Đông Lai sẽ gặp bi kịch.

Nghe những lời bàn luận của đám học sinh kia thì sắc mặt của Bùi Đông Lai cũng không đổi mà sắc mặt của đám người Tào Băng thì lại có chút khó coi, trong lòng lại càng thêm lo lắng.

Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không tiếp tục giải thích.

Hắn biết, nói nhiều cũng chỉ là lý luận suông chỉ có thực lực mới là vương đạo.

Cùng với Bùi Đông Lai bất đồng, đám người Trịnh Phi và các thành viên lớp 12/6 sau khi nghe được lời bàn luận thì dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía đám người Bùi Đông Lai, giống như đã thấy được được Bùi Đông Lai sẽ gặp bi kịch.

Cố Mỹ Mỹ vốn là bất an khi thấy được phát hiện được sự thay đổi của Bùi Đông Lai nhưng lúc này nghe được lời bàn luận của đám học sinh kia thì mới yên lòng, vẻ mặt tươi cười chờ đợi.

Dường như nàng đang muốn nhìn đến cảnh Bùi Đông Lai bị Trịnh Phi hạ nhục.

Năm phút sau, đám người Bùi Đông Lai cùng Tào Băng đã thay đồ xong, theo thứ tự từ bên trong kia đi ra, bắt đầu chuẩn bị khởi động.

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người bao gồm cả Trịnh Phi đều nhìn về phía Bùi Đông Lai. Bọn hắn muốn biết sau một năm thì trình độ của Bùi Đông Lai rốt cuộc đã đạt đến mức nào rồi?

Để cho bọn họ thất vọng là trong quá trình khởi động, Bùi Đông Lai cũng không úp rổ mà ngay cả ném rổ cũng không có, hắn đơn giản chỉ tiến hành luyện tập bắt bóng thôi.

Thất vọng không chỉ có toàn bộ đám học sinh mà đám ngươi Tào Băng cũng có chút thất vọng.

Vốn là bọn hắn còn ảo tưởng trong lúc khởi động, Bùi Đông Lai còn muốn hạ uy phong với lớp 12/6 nhưng Bùi Đông Lai ngay cả ném rổ cũng không có có ném.

- Đông Lai, tại sao không ném rổ?

Thất vọng qua đi, Tào Băng cũng không có lo lắng quá nhiều, trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng cho Bùi Đông Lai nghe.

Tào Băng vừa nói xong thì vẻ mặt của toàn bộ thành viên trong đội bóng đều khó hiểu nhìn về phía Bùi Đông Lai, đang đợi Bùi Đông Lai đưa ra câu trả lời thuyết phục.

- Không vội, chờ sau khi trận đấu bắt đầu ta sẽ cho bọn hắn một trận kinh hỉ.

Bùi Đông Lai cũng hiểu được nếu lúc này mình làm một cú Dunk (*) thì có thể cỗ vũ được sĩ khí của bên ta, làm cho đám người Tào Băng có thể tin tưởng được mình. Nhưng mà, ở hắn xem ra, nếu làm như vậy thì không bằng sau khi trận đấu bắt đầu thì sẽ làm ra một trận kinh hỉ, như thế mới có thể càng tăng được sĩ khí ở bên ta.

Nghe được lời giải thích của Bùi Đông Lai, đám người Tào Băng vốn là đang ngẩn ra, tiếp theo trong đầu không khỏi nhớ lại lúc trước Bùi Đông Lai ở trên sân bóng rổ giống như là thiên thần hạ phàm, cảnh tượng vô cùng uy mãnh, trong lòng bọn hắn đều có chút chờ mong.

- Mau nhìn kìa, giáo viên chủ nhiệm của lớp 12/1 với lớp 12/6 cũng đã đến, a, ngay cả Tần Đông Tuyết cũng đến.

Lúc 4strong0", thành viên của cả hai bên đều kết thúc khởi động, đang tính toán ngâm cứu chiến thuật. Thì lúc này, trên sân bóng rổ đã tràn kín chỗ ngồi, cơ hồ toàn bộ nam sinh đều không cầm lòng được mà đứng lên, ngẩng cố ngó nhìn Tần Đông Tuyết.

- Thật không nghĩ tới, Tần Đông Tuyết lại có thể đến đây a?

- Đúng a, phải biết rằng trong một năm qua, Tần Đông Tuyết chưa bao giờ xem trận đấu bóng rổ của lớp 12/1 a.

- Ngươi.. các ngươi nói thử có phải Tần Đông Tuyết bởi vì Bùi Đông Lai cho nên mới đến đây xem không? Nếu không vì cái gì mà trong một năm qua, nàng không xem một trận đấu nào mà ngày hôm nay lại đến đây xem?

- Tần Đông Tuyết người ta là ai, còn Bùi Đông Lai thì tính là thứ gì, làm sao có thể được?

- Đúng vậy, ngay cả khi Bùi Đông Lai còn như ánh mặt trời ban trưa thì Cố Mỹ Mỹ cũng chán ghét hắn, làm sao Tần Đông Tuyết lại có thể nhìn trúng Bùi Đông Lai được? Đây quả thực là chuyện không thể nào!

- Theo ta thấy a, Tần Đông Tuyết là lớp trưởng lớp 12/1 mà trận đấu này lại là trận đấu chia tay, cho nên nàng mới đích thân đến đây xem.

Không để ý đến tiếng bàn luận của khán giả, Tần Đông Tuyết đi ở phía sau cô chủ nhiệm lớp 12/1 tiến vào sân bóng, sau khi vào sân nàng liền tìm kiếm thân ảnh của Bùi Đông Lai.

Đột nhiên.

Nàng thấy được Bùi Đông Lai, trước mắt không khỏi tỏa sáng, khóe miệng nở lên một nụ cười mê người.

(*) Dunk/Slam dunk: úp rổ.