Siêu Cấp Cường Giả

Chương 682: Không điên không thành ma, không chiến không xưng hùng (2)




Bởi vì lúc trước đáp ứng Tiêu Phi rằng đợi khi thực lực cường đại thì sẽ hủy diệt Thần Võng, thêm nữa Bùi Vũ Phu chết cũng vì nhận lời khiêu chiến của Odin sau đó bị cường giả vây công nên hận ý của Bùi Đông Lai do với Diệp gia không ít hơn chút nào!

Bùi Đông Lai chỉ hận không thể giết hết đám Thần Võng, gà chó không tha!

Chỉ là….

Biết rõ lấy thực lực của mình mà nói thì chưa đủ nên Bùi Đông Lai chôn chặt nỗi hận đó trong lòng, cố gắng tăng cường sức mạnh của mình, chờ cơ hội báo thù.

Lúc này đây, nhiều chuyện xảy ra như thế khiến hận ý trong lòng hắn bùng lên mãnh liệt nhất từ trước tới nay.

Chẳng qua để cứu Trần Anh, Bùi Đông Lai không chỉ biết là cạm bẫy mà vẫn xông vào, thấy Sonali không động thủ, thậm chí khi Trần Anh bị trọng thương cũng mạnh mẽ chặn lại sát ý trong lòng!

Nhưng mà…

Lúc này đây, khi Tô Bồ Đề đã mang Trần Anh tới khu vực an toàn, sát ý hắn tận lực áp chế rút cuộc bạo phát!

Chưa lúc nào hẵn phẫn nộ như bây giờ!

Cũng chưa từng có thời khắc nào sát ý của hắn điên cuồng như lúc này.

Hận ý đó như thông báo cho Sonali, dù ả có trốn tới chân trời góc bể hắn cũng chém bay đầu ả!

Cảm nhận được sát ý trên người Bùi Đông Lai, 6 gã Thần Vệ không đợi lệnh của Sonali liền xếp đội hình, chỉ cần Sonali ra lệnh thì bọn chúng sẽ động thủ ngay lập tức!

"Khặc Khặc…"

Nghe được những lời của Bùi Đông Lai, Sonali vừa cảm thấy phẫn nộ vì y lật lọng, vừa có cảm giác như được nghe câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian, ả cười to không dứt, tiếng cười như dao nhọn cứa vào thủy tinh khiến người khác dựng tóc gáy không thôi.

"Vù!"

Ngay khi Sonali còn đang cười, Bùi Đông Lai đã động!

Hắn tựa như sử dụng thuấn di trong truyền thuyết, thoắt cái xuất hiện trước người tên Thần Vệ đầu lĩnh, thân mình hơi cong lên, tay phải giống như lợi kiếm đâm thẳng vào trái tim gã.

Nhất Long Xà Hợp Kích!

Bùi Đông Lai không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền vận dụng sát chiêu cuối cùng trong Long quyền, cả người như hóa thành tướng quân trong chiến trường cổ đại vung lên trường thương trong tay!

"Phốc"

Liền đó, không chờ tên Thần Vệ đầu lĩnh kịp trốn tránh, tay phải Bùi Đông Lai đã đâm sâu vào lồng ngực gã, máu tươi phun ra bắn lên mặt hắn.

Một màn thình lình xảy ra khiến nét cười trên mặt Sonali cứng lại, ánh mắt mọi người toát ra vẻ khiếp sợ tập trung lại trên người Bùi Đông Lai. Truyện được copy tại Truyện FULL

Thật nhanh!

Khi mọi người còn đang khiếp sợ vì tốc độ của Bùi Đông Lai thì tên Thần Vệ kia theo bản năng vung tay lên chém về đầu Bùi Đông Lai.

Cùng lúc, 5 tên Thần Vệ khác như tỉnh mộng, dồn dập tấn công Bùi Đông Lai theo các hướng khác nhau.

Bùi Đông Lai gặp nguy không loạn, năm ngón tay gấp lại nắm lấy trái tim tên thần vệ, dùng sức kéo mạnh!

"Phốc"

Thoáng cái máu loãng phun thành một dòng thẳng tắp từ lỗ đỏ trước ngực tên Thần Vệ phun ra, động tác của gã dừng lại, cả người như bị định thân tại không trung.

"Vù…Vù"

Cùng lúc đó, 5 tên Thần Vệ khác đã công tới Bùi Đông Lai, kình phong gào thét, sát ý dạt dào.

Hả?

Người đâu?

Không ngờ được 5 tên Thần Vệ đều thấy hụt hẫng, suýt chút nữa lao vào nhau, mà Bùi Đông Lai đã trở ra cách xa 5m từ lúc nào.

Dưới ánh đèn, trong tay hắn còn một trái tim đầm đìa máu, mơ hồ còn hơi nảy nảy lên.

"Bá!"

Tên Thần Vệ kia còn chưa tắt thở, theo ánh mắt mọi người nhìn về phía Bùi Đông Lai liền thấy một màn quỷ dị này.

"Bụp.."

Trong cái nhìn chăm chú của nhiều người, Bùi Đông Lai nắm chặt tay, chỉ nghe một tiếng vang lên, trái tim bị bóp nát!

Một màn này khiến tất cả chấn động trong lòng, mà tên Thần Vệ kia nhoáng một cái ngã lăn xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai ung dung miểu sát một tên thần vệ, lại càn rỡ bóp nát trái tim trước mặt mọi người, sắc mặt năm tên Thần Vệ còn lại trở nên ngưng trọng… Ngay cả Dracula và Pavlovsky cũng hơi biến sắc!

Tuy rằng bọn họ biết Bùi Đông Lai tàn nhẫn nhưng thủ đoạn như thế vẫn khiến bọn họ chấn động không thôi!

Nhưng mà.

So sánh với thủ đoạn mà nói thì bọn họ còn lo sợ thực lực của Bùi Đông Lai hơn nữa, nhất là tốc độ kia, bọn họ cũng không sánh được.

- Dracula, bổ sung chỗ trống.

Khác với Dracula, thấy một màn huyết tinh như thế Sonali không hề sợ hãi, không hề tức giận mà nét cười của ả càng thêm tà ác, khóe miệng tươi cười kỳ dị:

- Ta muốn hắn sống.

Dracula thả người phóng ra, nháy mắt xuất hiện trước người năm tên thần vệ, đứng vị trí thủ lĩnh.

Bùi Đông Lai không nóng lòng ra tay.

Sinh tử đấu như chiến trường cổ đại, thực lực cố nhiên quan trọng nhưng khí thế cũng vô cùng trọng yếu.

Hiểu được điều này nên Bùi Đông Lai không chỉ nói một câu sát ý trùng điệp, mà hơn nữa còn xuất sát chiêu đầu tiên.

Kết hợp Long Quyền và Bùi gia Quyền, lấy tốc độ khủng bố tiếp cận rồi dùng Long Xà Hợp Kích đâm thủng lồng ngực thần vệ, lôi trái tim ra bóp nát trước mặt mọi người… Tất cả chỉ để đả kích khí thế đối phương!

Lúc này, nhận thấy hành động đó của mình chỉ khiến Dracula và Pavlovsky hơi biến sắc còn Sonali ngay cả tia kinh ngạc cũng không, Bùi Đông Lai biết rằng cho dù mình có tốc độ không gì sánh kịp thì trận chiến này cũng sẽ là trận chiến khó khăn nhất từ trước đến nay, có thể nói là cuộc chiến sinh tử, hơi không cẩn thận là có thể máu tươi năm bước, táng mạng đương trường!

Dưới tình hình này, Bùi Đông Lai không dám mạo muội nữa mà hắn chọn lấy bất biến ứng vạn biến.

- Bùi Đông Lai, ta không thể không thừa nhận chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, bất quá không sao, ngươi đã lãng phí mất cơ hội phản kích tốt nhất, cũng là duy nhất.

Dracula cười lạnh một tiếng, quát to:

- Kết trận!

Lệnh vừa dứt, năm tên Thần Vệ như được triệu hồi thông thường, nháy mắt đã đứng cạnh Dracula, khoảng cách vô cùng ngắn như đã hòa thành một chỉnh thể.

- Hắc ám chiến trận?

Một góc đại sảnh, Pavlovsky cùng bốn gã Hắc phủ thấy Dracula kéo theo năm tên Thần Vệ dung nhập thành một chỉnh thể. Mắt gã không khỏi sáng lên, nhịn không được nhìn sang Bùi Đông Lai:

- Con trai Vũ Thần Hoa Hạ, ngươi có thể khiến một gã hoàng thân Thần Võng thống lĩnh Hắc ám chiến trận đối phó ngươi, như thế đã đủ tự hào rồi. Theo như lời cha ta thì Thần Võng còn chưa bao giờ dùng qua chiến trận này.

Hắc ám chiến trận?

Lông mày Bùi Đông Lai khẽ nhíu lại.

Tuy rằng trong trí nhớ Tiêu Phi không có 4 chữ này nhưng hắn có thể nhận ra được 6 kẻ kia cơ hồ đã là một chỉnh thể, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, không có lỗ hổng nào đáng kể.

- 6 gã Thần Vệ có thực lực Chiến Sĩ Cấp Tám tạo thành Hắc ám chiến trận, có thể đối kháng, thậm chí hạ sát Chiến Sĩ Cấp Chín. Mà lần này lại là Dracula Chiến Sĩ Cấp Chín chỉ huy, chưa nói lực chiến của ngươi còn chưa tới Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong, mà cho dù đạt tới mức đó cũng không phá được trận.

Thấy Bùi Đông Lai bắt đầu ngưng trọng, Pavlovsky nói thêm một câu, ngữ khí mang vài phần đùa cợt, bởi vì hắn gần đạt tới Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong nhưng cũng không nắm chắc đối kháng với 6 người kia.

Nghe được những lời đó của Pavlovsky, Bùi Đông Lai đã hiểu vì sao Dracula nói hắn đã bỏ qua cơ hội phản kích duy nhất. Nếu như vừa rồi hắn tiếp tục giết thêm một hai gã Thần Vệ nữa thì đối phương không thể kết thành Hắc ám chiến trận rồi.

Ngay khi hiểu được điều đó, Bùi Đông Lai bất ngờ phát hiện 6 tên kia như xe tank dần tiếp cận mình, tiếng bước chân trầm ổn dường như khiến cả đại sảnh rung lên nhè nhẹ.

Mà Sonali và Pavlovsky vì phòng ngừa Bùi Đông Lai bỏ chạy nên đã chặn cửa ra vào, định bắt ba ba trong rọ!

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên thần phục Sonali đi, đỡ phải chịu tội.

Dracula vừa tiến lên vừa cười lạnh nói.

"Vù!"

Không trả lời, Bùi Đông Lai liền phản công. Thân hình lao tới Dracula, cơ thể tựa như hóa thành giao long, tay phải chém ra một đường như vòi nước hung hăng quét tới Dracula.

Nhất long quyền, cuồng long xuất hải!

Để thăm dò uy lực của Hắc ám chiến trận, Bùi Đông Lai liền sử dụng chiêu Cuồng Long xuất hải trong Long quyền.

"Hừ!"

Dracula hừ lạnh vung tay đỡ, 5 tên Thần Vệ kia ngay lập tức dùng tay hóa chưởng đặt lên người Dracula.

"Bốp!"

Thanh âm nắm đấm va chạm vang lên như hai ngọn núi đập vào nhau, lấy nó làm trung tâm không khí trong bán kính nửa thước bị chấn nát xuất hiện những khoảng trống đen.

Bùi Đông Lai cảm thấy nắm tay như run lên, mất đi tri giác, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, cả thân hình không tự chủ lui ngược về phía sau.

"Bộp..Bộp…..!"

Trong đại sảnh im lặng vang lên những bước chân nặng nề, sàn nhà từng mảng lún xuống. Bùi Đông Lai lui lại chừng 5 bước mới ngừng được!

- Tiện chủng, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, phục tùng ta!

Thấy một màn kia Sonali mừng thầm, dường như đã nắm chắc thắng lợi. Ả nhìn Bùi Đông Lai như miếng thịt trên thớt có thể tùy ý xử lý rồi.