Siêu Cấp Cường Giả

Chương 679: Tử chiến một trậ̣n




Không ngờ trí nhớ các hạ lại tốt đên như vậy, có thể nhớ rõ giọng nói của ta. Ta nhớ không lầm thì chúng ta chỉ gặp nhau có một lần.

Âm thầm đẫn người vào đảo Luther, khi Dracula nghe được Bùi Đông Lai nhận ra giọng hắn thì không nhìn được bật cười.

Bùi Đông Lai mạnh ẽm bức mình tỉnh tào, cắt đứt giọng nói của Dracula:

- Trần tỷ ở trong tay các ngươi?

- Đương nhiên, nếu không ta nói chuyện với ngươi qua bộ đàm của cô ta bằng cách nào?

Dracula đứng ở bờ biển, đưa mắt nhìn Trần Anh bị bắt mang đi, ngữ khí thỏa mái nói.

- Khốn kiếp, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của Trần tỷ, lão tử sẽ làm thịt ngươi! xem tại TruyenFull.vn

Lúc này, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Tiêu Cuồng cách đó không xa đã nổi giận đùng đùng nói.

Hắn có thể nghe được giống Bùi Đông Lai. Khi nghe được một giọng nam xa lạ hắn đã hết sức kinh ngạc. Sau đó nghe được Bùi Đông Lai nói ra ba chữ Dracula, trong đầu hắn lập tức hiện ra những tư liệu về Dracula từ khi gia nhận Long Nha.

- Ở đây ra thằng này vậy? Dám cắt đứt cuộc đối thoại giữa ta và Bùi Đông Lai, chán sống rồi à?

Ngạc nhiên khi nghe thấy uy hiếp của Tiêu Cuồng, Dracula lập tức phát hỏa. Hắn là một trong tứ đại hoàng thân của Thần Võng, không phải chó mèo ở trên đường, người khác sao có thể tùy tiện nói làm thịt hắn?

Bởi vì nghĩ không thế lực dám tới cuộc thi này để nháo sự nên Bùi Đông Lai mới không có an bài gì. Hiện tại, xác định Trần Anh đã rơi vào trong tay Dracula, Bùi Đông Lai vẫn binht ĩnh nói:

- Các người dám tới tận đây bắt cóc người mà không sợ đắc tội với quân đội toàn cầu sao?

- Hắc hắc, các hạ Bùi Đông Lai, ngươi cũng biết là chúng ta nhắm tới người mà.

Dracula cười lạnh nói:

- Chứ không phải đến đây để phá hoại cuộc thi.

- Tuy rằng ta không biết tại sao Dixi vô cùng kiêu ngạo trong truyền thuyết lại làm ra chuyện đê tiện này, nhưng ngươi hãy bảo Dixi thả Trần tỷ ra, sau khi cuộc thi này kết thúc ta sẽ đích thân đến tìm hắn.

- A ha, các hạ Bùi Đông Lai, Dixi cường đại nào đâu có làm như vậy? Đúng là thực lực của ngươi tiến bộ thân tốc nhưng điều đó không có nghĩa là thiếu gia Dixi không đủ sức ra tay với ngươi.

Dracula nghe vậy cười nói:

- Người có hứng thú đối với ngươi là thần nữ Sonali. Nhươi tốt nhất tới địa điểm xxx yyy trong vòng nửa tiếng để chúng ta dùng du thuyền đưa ngươi đến gặp tiểu thư Sonali. Nếu nửa tiếng sau cô ta không thấy được ngươi, ta cam đoan Trần tỷ đó sẽ bị cô ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào đó đùa đến chết. Hẳn ngươi cũng biết tác phong của tiểu thư Sonali chứ?

Nghe lời nói của Dracula, Bùi Đông Lai không khỏi nhớ đến mụ Sonali biến thái trứ danh, nữ thì bị rach mặt, nam thì thành nô lệ, khi nào chơi chán thì giết đi, có thể nói là tà ác đến cực điểm.

- Mặt khác, tốt nhất là ngươi không nên thông tri đến hội đồng cuộc thi, như vậy sẽ khiến cô gái xinh đẹp kia chết nhanh hơn.

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Dracula âm trầm nhắc nhở.

Vừa nghĩ đến chuyện Trần Anh sẽ bị Sonali ngược đãi, Bùi Đông Lai mạnh mẽ áp chế sự tức giận của mình, ngữ khí lạnh như băng nói:

- Ta sẽ lập tức đi tìm ngươi để gặp Sonali. Hi vọng ngươi hãy nói cho Sonali để ta nhìn thấy Trần tỷ trước, nếu Trần tỷ thiếu một sợi tóc, liên minh Hoa Hạ sẽ không tiếc mọi thứ để hủy diệt Thân Võng đâu.

- Bùi Đông Lai, nếu như ngươi quen biết tiểu thư Sonali thì sẽ biết được rằng uy hiếp với cô ấy không có cái nghĩa lý gì, cho nên ngươi tốt nhất là nhanh chóng tới đây đi.

Nghe Bùi Đông Lai uy hiếp, Dracula có chút khẩn trương, nhưng hắn biết Sonali không hề sợ sự uy hiếp này, nếu không ả cũng không dám chơi trò đùa với lửa này.

Bồ đàm bỗng yên tĩnh, Bùi Đông Lai liền biết Dracula đã cắt đứt liên lạc.

- Đông Lai, tôi đi cùng cậu.

Cùng lúc đó, Tiêu Cuồng chạy thẳng tới trước người Bùi Đông Lai, đằng đằng sát khi, cảm giác hận không thể lập tức đem kẻ bắt cóc Trần Anh băm thây ra làm vạn đoạn.

Không riêng gì Tiêu Cuồng, hai người Vương Khuê và Tôn Nhân đều đi đến trước mặt Bùi Đông Lai, cùng nói:

- Đông Lai, chúng ta cùng đi nghĩ các cứu Trần tỷ!

- Không được!

Đối mặt với thỉnh chiển của ba người, Bùi Đông Lai cự tuyệt không chút do dự.

- Tại sao?

Tiêu Cuồng mở to hai mắt nhìn.

- Đúng vậy, Đông Lai, tại sao cậu lại không cho chúng ta cùng đi?

Vương Khuê và Tôn Nhận khó hiểu nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai trầm giọng nói:

- Địch nhân nhắm vào tôi. Tạm thời không đề cập đến chuyện chúng có cho mọi người đi theo hay không. Cho dù có thì với thực lực của mọi người đi theo cũng là một việc hết sức nguy hiểm.

- Đông Lai, từ khi tiểu đội Long Hồn thành lập đến nay, 5 người chúng ta là chiến hữu, là huynh đệ.

Nghe Bùi Đông Lai nói như thế Vương Khuê gằn từng chữ nói:

- Cậu để cho ta trơ mắt nhìn cậu và Trần Anh lâm vào hiểm nguy mà không làm gì. Điều đó tôi không làm được.

- Đúng vậy, Đông Lai, đội đặc chủng chúng ta có một câu: Không bao giờ vứt bỏ chiến hữu và huynh đệ.

Từ trước đến nay, Tôn Nhận vốn ít nói, chỉ là bây giờ có thể thấy hắn đang cực kỳ kích động:

- Vì sợ chết mà mặc kệ không cứu Trần Anh ư? Tôn Nhận tôi không làm được việc này.

- Tôi đã từng nói, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi chiến hữu và huynh đệ. Nhưng có một điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành nhiệm vụ.

Bùi Đông Lai dừng trước mặt ba người Tiêu Cuồng, Vương Khuê và Tôn Nhận, gằn từng chữ:

- Chúng ta tới đây để lấy được 3 chức quán quân! Hiện giờ đã có được 2 cái rồi, chỉ còn một cái nữa thôi. Tôi hy vọng sẽ không xuất hiện sai sót gì.

- Đông Lai…

- Đây là mệnh lệnh.

Mắt thấy khó có thể thuyết phục được ba người nên Bùi Đông Lai rơi vào đường cùng, đanh lấy thân phận mình để ra mệnh lệnh.

Quả nhiên, nghe được câu nói này của Bùi Đông Lai, hai người Vương Khuê và Tôn Nhận đều trầm mặc.

Quân nhân lấy việc thi hành mệnh lệnh làm sứ mạng thiên liêng.

Bọn họ đều là những người nổi bật trong quân đội, đương nhiên hiểu rõ hai chữ mệnh lệnh đối với quân nhân.

- Đông Lai, hiện giờ cậu ra mệnh lệnh cho lão tử, cậu muốn ra lệnh thế nào cũng được, lão tử đều đồng ý. Nhưng chỉ có một chuyện, cậu chính là huynh đệ của lão tử, còn Trần tỷ là hôn thê của Tiểu Phi ca của tôi, có nghĩa Trần tỷ là chị dâu của tôi. Nếu tôi cứ trơ mắt để hai người bước vào vòng hiểm nguy, làm một con rùa rụt cổ, lão tử thực sự không làm được.

Tiêu Cuồng đoe mắt, gào lên với Bùi Đông Lai.

Tuy hắn biết quân nhân lấy thi hành mệnh lệnh làm đạo lý, nhưng hắn là một người trọng tình trọng nghĩa, cái mệnh lên kia so với tình huynh đệ thì không bằng chó má. Nếu không phải như thế thì lần đó hắn đã không chĩa súng vào cổ mình, uy hiếp máy bay của quân khu phải trở về Yên Kinh.

Có một lần, vì cầu xin Tiêu Nguyên Thanh ra mặt cứu Bùi Đông Lai mà hắn đã quỳ xuống trước mặt Tiêu Nguyên Thanh, khiến Tiêu Nguyên Thanh phải trợn mắt há mồm.

- Hắn vì lo lắng đến cảm nhận của các ngươi nên mới không nói đến việc thực lực của Thần Võng vượt xa so với tưởng tượng của các ngươi nhiều. Lấy thực lực của các ngươi mà đi, chắc chắn sẽ chết.

Khi Tiêu Cuồng còn đang tức giận, Tô Bồ Đề xuất hiện phía sau Bùi Đông Lai, nghiêm mặt nói:

- Ngoại trừ chuyện đó ra, đến lúc ấy mà hắn cứ lo lắng bảo vệ các ngươi mà phân tâm, nhưvậy càng thêm bất lợi.

Nghe được câu nói của Tô Bồ Đề, Tiêu Cuồng lại trầm mặc.

- Cuồng ca, giành được chức quán quân lần này không nhưng là nhiệm vụ mà nó còn là lời hứa với Tiêu Lão Thái gia, thậm chí anh cũng vì nó mà còn cược mất đầu.

Bùi Đông Lai cảm kích nhìn Tô Bồ Đề, sau đó hai tay nắm lấy đầu vai Tiêu Cuồng, nói:

- Tôi hy vọng khi tôi đi vắng anh cùng Vương ca, Tôn ca, sẽ làm mọi cách để đem chức quán quân về đây.

- Đông Lai…

Mắt Tiêu Cuồng đỏ lên, trên mặt tràn đấy biệt khuất, hai nắm đấm nắm chặt vào nhau.

- Nói cho tôi biết, anh có thể làm được hay không?

Bùi Đông Lai nói thế mỉm cười, tuy nhiên đôi mắt cũng hơi đổ lên.

- Đông Lai, các huynh đệ sẽ chờ cậu về cùng sát cánh chiến đấu.

Tiêu Cuồng dùng sức cắn mạnh môi mình, dùng cơn đau đớn đó làm cho mình tỉnh táo trở lại.

- Ta sẽ trở lại.

Bùi Đông Lai gật gật đâu, do dự một chút lại nói:

- Nhưng vạn nhất nếu tôi và Trần tỷ không quay lại thì các anh không nên vọng động, càng không nên lợi dụng quân đội và liên minh Hoa Hạ để báo thù mà chỉ cần đem sự tình này báo cáo cho ban tổ chức cuộc thi, mượn quân đội toàn cầu tiêu diệt Thần Võng.

- Đông Lai…

Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Tiêu Cuông muốn nói cái gì đó, nhưng cổ họng như bị một vật lạ chặn lại, không thể nói được câu gì, ngơ ngác nhìn người anh em trước mặt có chút xa lạ.

Không riêng gì hắn, cả Vương Khuê và Tôn Nhận cũng khiếp sợ nhìn bùi Đông Lai, cảm giác không giống như ngày đầu tiên gặp mặt.

Bởi vì, trong trí nhớ bọn họ, Bùi Đông Lai là một người dù gian khó như thế nào cũng không biểu hiện ra biên ngoài, bộ dáng luôn tràn ngập tự tin, chứ không thiếu tự tin như bây giờ.

Tô Bồ Đề lại không cảm thấy kinh ngạc.

Bời vì không phải cô không quen thuộc Bùi Đông Lai lắm.

Mà là vì cô biết rõ sự cường đại của Thần Võng.

Huống chí, theo cô thấy, nếu Thần Võng đã dẫn rắn về hang thì chắc chắn đã có chuẩn bị.

Dưới tình huồng đó, Bùi Đông Lai muốn cứu Trần Anh Quả thực là một chuyện khó hơn lên trời.

Mắt thấy ba người Tiêu Cuông im lặng, Bùi Đông Lai cũng không nói thêm lời nào vô ích nữa, dựa theo bản đồ trong trí nhớ, đi đến tọa độ mà Dracula vừa nói.

Tô Bồ Đề thấy thế, không nói hai lời, đuổi sát theo Bùi Đông Lai.

Cách đó không xa, Batty Ann cũng đã nghe ngóng được sự việc, thấy Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề rời đi, hắn hơi do dự một chút rồi cũng lặng lẽ đi theo.

Nhận thấy Tô Bồ Đề đi theo sau, tốc độ Bùi Đông Lai thoáng chậm lại, đi song song với Tô Bồ Đề, quay đầu nhìn cô ấy.

- Ta không thích thiếu nợ nhân tình của người khác.

Thấy ánh mắt khó hiểu của Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề lại giải thích kiểu bá đjao như lần trước:

- Huống chi ta đã đã nói với ngươi rồi, trước khi ta giao thủ với ngươi thì ta sẽ không để bất cứ kẻ nào lấy mạng ngươi đâu.

Lời nói của Tô Bồ Đề tuy theo kiểu bá đạo nhưng lại khiến Bùi Đong Lai cảm động, hắn biết đây là một người phụ nữ có ân báo ân, có oán báo oán, tuyệt đối không giấu diếm chuyện gì.

Bùi Đông Lai dừng lại nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tô Bồ Đề, nhắc nhở:

- Cô đi theo tôi, rất có thể sẽ mất mạng đó.

- Chết có gì đáng sợ?

Tô Bồ Đề ưỡn cặp núi non lên, hừ lạnh nói:

- Dù sao thánh nữ ta đã nợ ngươi một mạng, nếu như đã chét, coi như ta trả lại cho ngươi.

- Nếu Dixi thật sự không có mặt, vậy trong trận chiến này nếu ta chết trận thì cũng sẽ có người chết theo, hơn nữa không phải chỉ là một người.

Mắt thấy Tô Bồ Đề vì báo ân cứu mạng ngày đó mà quyết định đi cùng với mình, Bùi Đông Lai không tiếp tục cãi nữa, mà lặng yên nắm chặt lấy hai đấm, sát ý sôi trào nhìn Tô Bồ Đề làm cho trái tim Tô Bồ Đề đạp nhanh.