Siêu Cấp Cường Giả

Chương 659: Thất Sát, Phá Quân chiến quần hùng (3)




"Bá!"

Rất nhanh, tuyệt đại bộ phân đội viên dự thi nhìn về hướng Bùi Đông Lai, ánh mắt mang theo vài phần hài hước, cảm giác giống như đang nói:

- Không phải ngươi nói chức quán quân là của ngươi sao? Vậy thì hãy thể hiện ngươi mạnh hơn Merck, Battty Ann, Tô Bồ Đề.

Bởi vì Park Ji Yong có hành vi khiêu khích, làm cho Tiêu Cuồng căm ghét Park Ji Yong tới cực điểm, thế cho nên trước khi chia tổ Tiêu Cuồng có nằm mộng cũng muốn nằm cùng tổ với Park Ji Yong.

Khi Tiêu Cuồng phát hiện Bùi Đông Lai nằm chung tổ với Park Ji Yong, hắn thập phần hưng phấn, nhưng hắn lại có chút bận tâm, lo lắng Park Ji Yong không lên sàn mà nhận thua.

Nhìn thấy Park Ji Yong đi lên sàn đấu, Tiêu Cuồng nhẹ nhàng thở ra, sau đó hắn có chút khó chịu nhìn vào Park Ji Yong

Ngay tại lúc Tiêu Cuồng đang khó chịu, thì hắn thấy các đội viên tham dự đang dùng ánh mắt hài hước nhìn về phía Bùi Đông Lai, bọn hắn đối với thực lực của Bùi Đông Lai cực kỳ xem thường.

Điều này làm cho Tiêu Cuồng rất bực mình, hắn muốn nói cho mọi người biết ba người Battty Ann, Tô Bồ Đề và Merck chẳng là gì so với Bùi Đông Lai cả, nhưng hắn cảm thấy nói như vậy lại không có sức thuyết phục nên chỉ biết im lặng mà nhìn.

Cùng lúc đó, Tô Bồ Đề, Battty Ann cùng Merck nhìn về phía Bùi Đông Lai, trong đó Tô Bồ Đề cùng với không ít thành viên dự thi có suy nghĩ giống nhau, thực lực của Bùi Đông Lai chỉ là bát cấp chiến sĩ (Hóa Kính đại thành cảnh giới) lấy cái gì mà hắn có dũng khí hô to câu nói: "chức quán quân lần này là cua ta"

Hai người Battty Ann cùng Merck không tin rằng Bùi Đông Lai có thể ngồi chung mâm với bọn hắn. Nhưng bọn hắn lại muốn biết thực lực của Bùi Đông Lai đã đạt tới trình độ nào.

Trong lúc nhất thời toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Park Ji Yong không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Đang lúc mọi người chăm chú nhìn thì thấy Bùi Đông Lai không giống như Battty Ann hay Tô Bồ Đề dùng thực lực mà phóng lên sàn đấu, mà hắn đi từng bước rất chậm rãi lên sàn đấu.

- Hắc xem ra hắn không dám làm giống Battty Ann hay Tô Bồ Đề dùng thực lực của mình mà phóng lên sàn đấu.

Chứng kiến hành động của Bùi Đông Lai, không ít đội viên nghĩ như vậy, bọn hắn cho rằng Bùi Đông Lai vì sợ nhục mặt nên không dám làm giống Battty Ann hay Tô Bồ Đề.

Thậm chí hai người Battty Ann, Merck cũng có ý tưởng đó.

Tô Bồ Đề không có nghĩ như vậy.

Mặc dù nàng biết thực lực của Bùi Đông Lai không bằng mình, nhưng nàng đã từng giao thủ với Bùi Đông Lai, luận về tốc độ Bùi Đông Lai không hề thua kém nàng.

Hắn dám trước mặt tất cả mọi người hô to chức quán quân là của ta vô cùng kiêu ngạo, nhưng vì sao khi lên sàn đấu hắn lại biểu hiện như vậy?

Tô Bồ Đề ở trong lòng hỏi chính mình.

- Merce, luận tốc độ thì Bùi Đông Lai không hề thua kém Tô Bồ Đề cùng Battty Ann, vậy sao hắn không thể hiện thực lực của mình.

Bài danh đệ tứ Dong Binh Vương Terry thấy hành động của Bùi Đông Lai, có chút khó hiểu hỏi Merce.

- Theo đạo lý mà nói lúc trước hắn biểu hiện cuồng ngạo như vậy, thì bây giờ không nên biểu hiện thấp điệu như vậy chứ.

Bài danh đệ nhị Dong Binh Vương Kruff cũng thập phần khó hiểu.

- Đúng vậy, mà tại sao hắn lại làm như vậy chứ?

Hai gã Dong Binh Vương còn lại cũng nghi hoặc nhìn Merce.

- Hắn chẳng những có tốc độ cực nhanh, mà thậm chí thực lực của hắn còn có thể ngồi chung mâm với 3 người Tô Bồ Đề, Merck, Battty Ann.

Merce nhíu mày, lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không cách nào đoán được Bùi Đông Lai làm như vậy có dụng ý gì:

- Theo như ta thấy trong cuộc thi đột kích cá nhân thì hắn là một người rất cuồng ngạo. Nhưng tại sao bây giờ hắn làm ra hành động như vậy thì ta cũng không biết.

Tô Bồ Đề cùng ngũ đại Dong Binh Vương không biết Bùi Đông Lai làm vậy là có dụng ý gì, nhưng bốn người Tiêu Cuồng, Trần Anh, Vương Khuê, Tôn Nhận thì tâm sáng như gương. Park Ji Yong không chỉ chọc giận Tiêu Cuồng mà còn chọc giận toàn bộ thành viên Bộ đội đặc chủng Long Hồn TQ, Bùi Đông Lai muốn giáo huấn cho Park Ji Yong khắc cốt ghi tâm nên mới làm vậy.

Giờ khắc này Bùi Đông Lai làm vậy, chỉ vì phòng ngừa Park Ji Yong nhận thua mà thôi.

Bởi vì hôm qua, Bùi Đông Lai chỉ dùng một câu nói đã khiến cho Park Ji Yong sợ đến xanh mặt, thì bọn hắn có thể khẳng định Park Ji Yong rất sợ Bùi Đông Lai, nhưng bởi vì tôn nghiêm người HQ nên hắn vẫn kiên trì bước lên sàn đấu.

Giống như để xác minh ý nghĩ của bốn người Tiêu Cuồng, Park Ji Yong phát hiện Bùi Đông Lai không có dùng thực lực của mình để phóng lên sàn đấu, mà bước từng bước chậm rãi lên sàn, trong lòng hắn không khỏi run rẫy một trận.

Vì bảo vệ tôn nghiêm người HQ, vì vinh quang hắn vẫn kiên trì làm ra bộ dạng trang bức đi lên sân khấu, trên thực tế hắn đang dùng phương thức này để chọc tức Bùi Đông Lai, để Bùi Đông Lai thể hiện ra thực lực cường đại của mình.

Nếu Bùi Đông Lai có thể đoạt được giải quán quân cuộc thi cách đấu, thì Park Ji Yong có thể thanh thản, giống như ta không có bị hắn hù cho sợ hãi, mà là hắn thật sự rất mạnh.

Mắt thấy mưu kế không thực hiện được, trong lòng Park Ji Yong phát run, nhưng trên gương mặt hắn vẫn biểu hiện như cũ, ngẩng đầu lên khinh thường nhìn Bùi Đông Lai, cảm giác giống như hắn không thèm để Bùi Đông Lai vào mắt.

Không thể không nói Park Ji Yong biểu diễn thập phần thành công, hắn thành công đến nổi khiến cho các đội viên bên dưới tưởng hắn ẩn dấu thực lực, theo đó mà họ cảm thấy buồn cười với câu nói của Bùi Đông Lai, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai càng thêm khinh thường.

Đối mặt với từng đạo ánh mắt khinh thường Bùi Đông Lai không thèm để ý, mặt vẫn bình tỉnh đi lên sàn đấu, khoảng cách với Park Ji Yong chừng mười bước thì ngừng lại.

Âm thầm tính toán khoảng cách giữa mình và Bùi Đông Lai, trong lòng Park Ji Yong cực kỳ khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng khống chế tâm tình của mình, hắn bắt chước Battty Ann dùng ánh mắt thần linh nhìn Bùi Đông Lai như một con kiến:

- Ta không biết nguyên nhân gì mà ngươi cuồng ngạo đến như vậy? Chức quán quân là của ngươi? Hắc đầu của ngươi có bị ngập nước hay không thế?

- Ha ha.

Ngạc nhiên nghe được lời Park Ji Yong nói, các đội viên phía bên dưới không khỏi cười to một trận.

Nghe được tiếng cười sự khẩn trương trong lòng Park Ji Yong cũng giảm bớt, hắn làm ra thủ thế để tùy thời có thể né tránh công kích của Bùi Đông Lai.

- Nếu ta đoán không sai thì ngươi muốn ta động thủ trước sau đó ngươi tiến hành tránh né, thẳng đến khi không còn sức lực để né tránh nữa ngươi sẽ làm ra một bộ dáng hối hận, chứng mình ngươi không hề muốn rời sàn đấu, cứ như vậy người có thể bảo vệ tôn nghiêm của người HQ, đồng thời cũng tránh khỏi kết cục bị ta đánh cho tàn phế. Text được lấy tại Truyện FULL

Đối mặt với lời nói của Park Ji Yong cùng sự cười nhạo của các đội viên dưới khán đài, Bùi Đông Lai không hề tức giận mà nở một nụ cười ôn hòa, nhưng nụ cười đó rơi vào mắt Park Ji Yong chẳng khác nào ác mà, giọng nói Bùi Đông Lai sắc bén như đâm xuyên vào tim hắn, làm hắn hết hồn một trận.

Hắn... hắn làm như thế nào đoán được.

Tâm thần Park Ji Yong có chút hoảng loạn rồi, trên mắt xuất hiện một tia kinh hoàng. Nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại, nở một nụ cười tràn đầy khinh thường nói:

- Cuồng vọng, ngu ngốc, ngươi có bị ảo tưởng không thế? Nếu không làm sao ngươi có thể nói ra những lời buồn cười đến thế.

- Không thể không nói khả năng diễn xuất của người xứng đáng đoạt giải Oscar.

Bùi Đông Lai tươi cười nói:

- Nhưng miệng của ngươi cũng thực thối.

- Cuồng vọng, ngu ngốc, không cần nhiều lời nữa xông lên đi, chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ đoạt giải quán quân sao? Xông lên đi, đánh bại ta đi.

Park Ji Yong làm ra một tư thế rất khí thế, sau đó ngón tay ngoắc ngoắc Bùi Đông Lai rồi nói:

- Ngươi lên đi, trong vòng 10 chiêu ta không xuất thủ.

"Ba!"

Khi Park Ji Yong nói xong, Bùi Đông Lai liền xuất hiện trước mặt Park Ji Yong một quyền nên ra, thân hình Park Ji Yong bay lên trời như một trái bóng chày.

"Ách..."

Bất thình lình xảy ra biến cố, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm lên sàn đấu, trong đầu hiện ra câu hỏi: " vừa mới xảy ra chuyện gì?"

"Phốc"

Giống như để đáp lại nghi hoặc trong đầu của bọn hắn, trên không trung mặt của Park Ji Yong huyết nhục mơ hồ, một ngụm máu tươi xen lẫn mấy cái răng được phun ra, trong lúc hắn đang nói chuyện thì lọt vào tập kích của Bùi Đông Lai, lực đạo khủng bố đến nổi làm cho hắn câm miệng đồng thời tự cắn đứt cả đầu lưỡi.

Dù hắn có thể sống sót qua cuộc thi này, nhưng hắn sẽ không nói chuyện được nữa.

- Sảng khoái.

Thấy một màn như vậy Tiêu Cuồng không nhịn được liền gầm lên.

"Bịch"

Tếng trầm đục truyền ra, cơ thể Park Ji Yong hung hăng nện vào khán phòng, sau đó té xuống mặt đất không hề nhúc nhích.

Tiêu Cuồng gầm lên một tiếng giận dữ, còn các đội viên dự thi thì mắt trợn miệng há, dời ánh mắt từ người Park Ji Yong sinh tử không rõ nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.

Giờ khắc này trong mắt mọi người không còn một điểm nghi ngờ, cùng khinh thường, thay vào đó là sự khiếp sợ.